Đọc văn bản: (…) (1) Người ta nhớ nhà, nhớ cửa, nhớ những nét mặt thương yêu, nhớ những con đường đã đi về năm trước, nhớ người bạn chiếu chăn dắt tay nhau đi trên những con đường vắng vẻ ngào ngạt mùi hoa xoan còn thơm ngát hơn cả hoa cau, hoa bưởi. Người ta nhớ heo may giếng vàng; người ta nhớ cá mè, rau rút; người ta nhớ trăng bạc, chén vàng. Nhớ quá, bất cứ cái gì của Hà Nội cũng nhớ, bất cứ cái gì của Bắc Việt cũng nhớ, nhớ từ cánh đồng lúa con gái mơn mởn nhớ đi, nhớ từ tiếng hát của người mẹ ru con buổi trưa hè mà nhớ lại; nhớ hoa sấu rụng đầu đường Hàng Trống, nhớ quả bàng ở Hải Hậu rụng xuống bờ sông Đào, nhớ sen Linh Đường thơm ngào ngạt của bầu trời nhớ lên, nhớ nhãn Hưng Yên, vải Vụ Bản, cá anh vũ Việt Trì, na Láng, bưởi Vạn Phúc, cam Bố Hạ, đào Sa Pa mà nhớ xuống. Nhớ không biết bao nhiêu, nhớ bát canh rau sắng chùa Hương, nhớ khóm tiễn xuân la trồng ở bên giậu trúc; nhớ mưa bụi, vợ chồng nửa đêm thức giấc đi uống một ly rượu ấm ở cao lâu, nhớ những buổi trưa hè có ve sầu kêu rền rền, nhớ luôn cả những cô gái Thổ cưỡi ngựa thổ đi trong rừng có những cánh hoa đào rơi lả tả nơi vai áo... Càng nhớ như vậy thì càng yêu Hà Nội biết bao nhiêu, lại càng say đắm Bắc Việt biết bao nhiêu!
(2) Hà Nội! Bắc Việt của một ngày xa xưa ơi! Bây giờ liễu ở Hồ Gươm có còn xanh mươn mướt như hồi ta bước ra đi? Những chồi sơn trúc, thạch hương ở Nghi Tàm có còn chứa phong quang như cũ? Núi Nùng ra sao? Hồ Tây thế nào? Con đường Bách Thảo thơm nức mùi lan tây, hàng đêm, ta vẫn cùng đi với người vợ bé nhỏ, bồng con ở trên tay để đến thăm người bạn sống cô chích ở trong vườn "Bình Bịp" bây giờ ra thế nào? Trên con đường Phú Thọ, Yên Bái, Lào Cai các đồn điền cam quýt ở hai bên bờ sông Thao vẫn còn tốt tươi như cũ và các cô gái ngăm ngăm da dâu có còn nắm lấy tay các du khách mà ví von ca hát không cho về? Ở trước cửa chợ Đồng Xuân, có còn chăng những hàng nước chè tươi; ở chợ Hôm, những hàng phở gánh bán cho khách ăn đêm; và ở trên khắp nẻo đường, những người đội thúng, cầm một chiếc đèn dầu ở tay, lặng lẽ đi trong đêm rao "giò, dầy"?
(3) Nhớ không biết chừng nào là nhớ, nhớ sao nhớ quá thế này! Thì ra cái người nhớ Hà Nội, nhớ Bắc Việt cũng như thể chàng trai nhớ gái; bất cứ thấy ai cũng tưởng ngay đến người thương của mình và đem ra so sánh thì bao nhiêu người đẹp ở trước mắt đều kém người thương mình hết. (…) (Trích Thương nhớ mười hai, Vũ Bằng, Nxb Văn học, Hà Nội, 2001)
Thực hiện các yêu cầu sau:
Câu 1. Văn bản trên viết về vùng đất nào?
Câu 2. Chỉ ra 01 câu văn chứa yếu tố trữ tình.
Câu 3. Cảm xúc chủ đạo của văn bản trên là gì?
Câu 4. Nêu hiệu quả của câu hỏi tu từ được sử dụng trong đoạn (2) của văn bản.
Câu 5. Khái quát chủ đề của văn bản.
Câu 6. Anh/Chị rút ra được thông điệp gì sau khi đọc văn bản trên?
Câu 7. Nhận xét về cái tôi của tác giả được thể hiện qua văn bản.
Câu 1: Văn bản trên viết về vùng đất Hà Nội và Bắc Việt.
Câu 2: Câu văn chứa yếu tố trữ tình: "Nhớ không biết bao nhiêu là nhớ, nhớ sao nhớ quá thế này!"
Câu 3: Cảm xúc chủ đạo của văn bản trên là nỗi nhớ da diết, niềm thương mến sâu sắc của tác giả đối với Hà Nội và Bắc Việt.
Câu 4: Hiệu quả của câu hỏi tu từ được sử dụng trong đoạn (2) của văn bản:
$-$ Nhắc lại những địa danh, cảnh vật quen thuộc của Hà Nội và Bắc Việt để khơi gợi nỗi nhớ da diết trong lòng tác giả.
$-$ Gợi lên sự quan tâm, lo lắng của tác giả về sự thay đổi của cảnh vật và con người nơi quê hương.
$-$ Nhấn mạnh nỗi nhớ nhung, khắc khoải của tác giả.
Câu 5: Chủ đề của văn bản: Nỗi nhớ và tình yêu sâu sắc của tác giả dành cho Hà Nội và Bắc Việt.
Câu 6: Thông điệp sau khi đọc văn bản:
$-$ Tình yêu quê hương là một thứ tình cảm thiêng liêng, cao đẹp.
$-$ Dù đi xa, dù thời gian trôi qua, ta vẫn luôn nhớ về quê hương với những gì thân thương nhất.
$-$ Cần trân trọng và giữ gìn những giá trị văn hóa truyền thống của quê hương.
Câu 7: Cái tôi của tác giả được thể hiện qua văn bản:
$-$ Là một người con xa quê, luôn hướng về quê hương với tình cảm yêu thương, gắn bó sâu nặng.
$-$ Có tâm hồn tinh tế, nhạy cảm, biết rung động trước những cảnh vật bình dị của quê hương.
$-$ Có khả năng ngôn ngữ phong phú, sử dụng nhiều biện pháp tu từ để thể hiện cảm xúc.
Câu 1: Văn bản viết về vùng đất Hà Nội và Bắc Việt (miền Bắc Việt Nam).
Câu 2: "Nhớ không biết bao nhiêu, nhớ bát canh rau sắng chùa Hương, nhớ khóm tiễn xuân la trồng ở bên giậu trúc..."
Câu 3: Cảm xúc chủ đạo của văn bản là tình yêu và nỗi nhớ sâu sắc đối với Hà Nội và Bắc Việt, những hình ảnh và kỷ niệm quý giá trong quá khứ.
Câu 4: Câu hỏi tu từ được sử dụng trong đoạn (2) giúp tạo ra sự sống động, hình ảnh chi tiết và sâu sắc về những nơi và khoảnh khắc trong quá khứ, đồng thời khơi gợi cảm xúc của đọc giả và tạo ra một không gian tưởng tượng sống động.
Câu 5: Chủ đề của văn bản là sự yêu thương và kỷ niệm về Hà Nội và Bắc Việt, sự gắn bó sâu sắc với quê hương và những hình ảnh, trải nghiệm trong quá khứ.
Câu 6: Thông điệp của văn bản là sự gắn bó mãnh liệt và không thể phai nhạt của con người với quê hương, với những kỷ niệm và hình ảnh đẹp đẽ của tuổi thơ và quá khứ. Nó cũng gợi lên ý nghĩa và giá trị của việc giữ gìn và tôn trọng nguồn gốc văn hóa, địa danh của mình.
Câu 7: Tác giả thể hiện cái tôi qua việc miêu tả và tả lại những cảm xúc, kỷ niệm và tình cảm của mình đối với Hà Nội và Bắc Việt. Qua đó, tác giả thể hiện sự nhạy cảm, sâu sắc và tình cảm mãnh liệt đối với quê hương và bản sắc văn hóa của mình.