Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài
Vũ Hữu Quân

Đề 2: Sẻ mẹ thường dạy các con của mình: “Có công mài sắt có ngày nên kim”. Nhưng có một chú Sẻ con bướng bỉnh không biết nghe lời, khi tập bay đã phải vấp nhiều thất bại mới hiểu hết lời khuyên của mẹ. Câu chuyện sẽ diễn ra như thế nào. Hãy tưởng tượng và kể lại câu chuyện ấy.

Pikachu
24 tháng 6 2022 lúc 21:10

tham khảo

Tôi không tin phép màu trong cuộc sống, nhưng đối với mùa xuân thì tôi lại tin có phép màu kì diệu và những điều kì diệu ấy sẽ thành hiện thực.

Vâng! Mùa xuân thân yêu đã đến, mang theo cho họ nhà chim chúng tôi cái nắng ngọt ngào, ấm áp lạ thường. Còn riêng tôi, nàng tiên Mùa Xuân đã ban tặng cho tôi cảm giác sung sướng khi biết bay trên bầu trời bao la, lộng gió. Câu chuyện năm nào chợt ùa về trong kí ức của tôi.
Hồi đó, tôi là chú sẻ con bướng bỉnh nhất đàn. Là anh cả nên tôi rất hay bắt nạt các em. Một sáng mùa xuân, nắng ấm bao trùm cảnh vật, mẹ tôi lên tiếng:
- Các con ơi! Mùa xuân đã về thật rồi, chúng ta cùng ra để tập bay nào!
Cả mấy anh em tôi thò đầu ra khỏi tổ để hít thở cái khí trời mùa xuân. Nàng tiên Mùa Xuân đem hơi thở nồng nàn phả khắp mặt đất, vuốt ve từng lá cây ngọn cỏ trong vườn. Chao ôi! Cảnh vật xung quanh mới đẹp làm sao! Trong khu vườn bé nhỏ, những nàng Mai, nàng Đào đã mỉm cười, tung những cánh hoa mềm mịn, rực rỡ. Tôi đưa đôi mắt của mình nhìn khắp mọi vật xung quanh và giục mẹ tôi:
- Mẹ ơi! Mẹ dạy chúng con tập bay đi ạ! Chúng con nóng lòng quá rồi.

Mẹ âu yếm nhìn chúng tôi rồi ân cần dặn dò:
- Khi bay, các con không nên nhìn xuống dưới mặt đất, sẽ rất chóng mặt và dễ ngã. Hãy bay từ từ, nhìn thẳng và luôn giữ được độ cao. Khi thấy con người, hãy mau né tránh. Con người là mối hiểm họa lớn của họ nhà chim chúng ta. Hãy nhớ lời mẹ dặn!
Cả đàn chăm chú nghe như nuốt lấy từng lời của mẹ. Còn riêng tôi thì lại nghe những lời mẹ dặn bằng đôi tai lơ đễnh. Phải chăng, những cảnh vật ngoài kia quyến rũ hơn.
Tôi háo hức khi được lệnh của mẹ vỗ cánh tập bay. Trước tôi là các em. Chúng nghe từng lời căn dặn của mẹ nên cất cánh nhẹ nhàng, còn tôi vừa ra khỏi tổ đã loạng choạng, ngã lăn rồi rơi xuống đất. Chúng vội cùng mẹ bay tới bên tôi. Choáng váng đầu ốc, tôi mơ màng rồi lịm dần đi. Lúc tỉnh dậy, tôi thấy mẹ đang ân cần chăm sóc tôi.
Vài ngày sau, tôi lại tiếp tục tập bay. Trước khi chúng tôi tập bay, mẹ đã bay cho chúng tồi xem để nhớ lại “bài học” hôm trước. Thì ra, chỉ cần xòe cánh là bay được ngay. Tôi cảm thấy thật dễ dàng. Thế nhưng lần này vừa xòe cánh định bay, tôi lại bị ngã đau điếng. Tôi cố gượng dậy nhưng... Trời ơi! Tôi đã bị gãy cánh thật rồi.
Nằm dưỡng thương ở nhà, trong lòng tôi dâng lên một nỗi đau xót và ân hận. Chỉ tại tôi chủ quan, muốn được bay thật nhanh mà không cần phải tập nên mới ra thế này. Từ nay, tôi sẽ phải nằm bẹp trong tổ với đôi cánh tật nguyền trong khi các em tôi bay lượn giữa bầu trời bao la. Nghĩ đến đó, tôi bật khóc nức nở. Mẹ nhẹ nhàng chạm cánh an ủi tôi, rồi mẹ kể tôi nghe chuyện “Có công mài sắt, có ngày nên kim”. Mẹ bảo: “Thiên tài là sự kiên nhẫn dài lâu”, rồi mẹ khuyên tôi không nên lo lắng. Đêm hôm ấy, tôi cứ trằn trọc, suy nghĩ mãi về lời mẹ nói. Hậu quả mà tôi phải gánh chịu chính là do tính hấp tấp của tôi gây ra.

Mấy hôm sau, sức khỏe của tôi dần hồi phục. Mẹ dạy tôi bay từng bước, từng bước một. Sau một thời gian kiên trì luyện tập, tôi đã biết bay và bay được thành thạo. Tôi bay trên bầu trời trong xanh chiêm ngưỡng những vẻ đẹp của quê hương, nghe các chị Bướm hát:
Là lá la la
Bay tới nơi xa
Đất trời bao la
Cảnh vật nở hoa...
Tôi thấy mình là kẻ hạnh phúc, sung sướng nhất.
Từ khi biết bay, tôi còn được các anh Ong dẫn đi chơi trong các khu rừng. Tôi được hòa mình cùng điệu vũ mùa xuân của những ngày hội trong rừng, ngắm những bông hoa ban trắng muốt với hương thơm dịu nhẹ, những bông hoa chuối bập bùng như ánh lửa, những bông sim tím biếc,... Được ngắm những vẻ đẹp của cuộc sống, tôi càng cảm thấy biết bay là hạnh phúc biết bao!
Càng nghĩ, tôi càng biết ơn mẹ cùng câu chuyện “Có công mài sắt, có ngày nên kim”, cùng lời nói “Thiên tài là sự kiên nhẫn dài lâu”. “Mẹ ơi! Con cám ơn mẹ thân yêu.” - Tôi thì thầm trong lòng như vậy và tiếp tục bay đến những chân trời mới, nơi có biết bao điều kì diệu mới mẻ đang chờ đôi cánh của tôi.

phan thị huyền trang
24 tháng 6 2022 lúc 21:36

ngày xưa,ở 1 vùng đất nọ có 2 mẹ con chim sẻ trú ngụ ở trên cành cây. một hôm sẻ mẹ nói với chú sẻ con rằng:

con của ta,bây giờ con đã đủ lông đủ cánh rồi thì mẹ con ta cùng đi kiếm ăn nhé?

Không! con không chịu đâu, đôi cánh mềm mại của con mà phải đi lao động kiếm ăn ư? không đời nào!! - Sẻ con đáp.

sẻ mẹ: thôi nào con yêu, con phải cùng ta đi kiếm ăn chứ?ta đâu thể theo sát con từng ngày được?

con không chịu đâu- Sẻ con đáp lại.

Rồi mọi chuyện tiếp tục diễn ra theo từng ngày. Một hôm, ông sóc-hàng xóm kế bên nhà chim sẻ hớt hải chạy qua và nói cho sẻ một tin buồn:

ông sóc: Sẻ con!! Mau đi theo ta,mẹ con vừa mới ngất trên đường bay về tổ đấy!

sẻ con: sao cơ ạ? mẹ con ngất ư?

ông sóc; mau đi theo ta nhanh không có thời gian đâu mẹ con đang nguy kịch đấy.

vâng ông chờ cháu với ạ!-sẻ con đáp.

khi hai người vừa đến nơi thì:

bác gấu: Sẻ con à,mẹ cháu.....

sẻ con: mẹ cháu làm sao ạ?

bác gấu: ta xin chia buồn với con,vết thương của mẹ con quá nặng nhưng ta không thể làm gì được cho mẹ của con hết.

sẻ con: huhu mự ơi mẹ

ông sóc: ta rất lấy làm tiếc cho con se à. từ nay con phải đơn phương độc mã một mình rồi.cháu phải tự kiếm ăn đi nhé.ta sẽ cố gắng giúp cháu hết sức ta có thể.

rồi đám tang của sẻ mẹ được diễn ra.

sẻ con: mẹ ơi về ơi con đi mà mẹ ơi huhuhu

sáng hôm sau

sẻ con: từ bây giờ mình phải tự sinh tự diệt tìm kế sinh nhai ư?mình nhớ khoảng thời gian lúc trước có mẹ ở bên, có mẹ nhưng mình lại quá phụ thuộc vào mẹ rồi bây giờ mẹ mất mình phải làm sao đây?ước gì lúc đấy mình nghe lời mẹ thì giờ mẹ đã không mất,mình lại có thể tự kiếm ăn

--em à đời chỉ có 1 lần nên làm gì nhớ để ý trước sau rồi tương lai nó có ích hay không chứ em như này là thảm ròi:> mà nói thế chứ đoạn đừng ziết zô nhen ziết cái đoạn này cho zuii thou--

rồi sẻ ta bắt đầu tập bay nhưng bước đầu tiên. đương nhiên những bước đi đầu tiên sẽ rất khó nên sẻ đã vấp ngã rất nhiều lần.

sẻ con: huhu con đau quá mẹ ơi.à mà mẹ đâu còn đâu nhỉ?

chú sẻ con lại bắt đầu hành trình gian nan. tự tập bay,tự kiếm ăn, ôi cái cuộc sống thiếu mẹ thật vất vả biết bao nhiêu.

rồi từ từ chú cũng tự trưởng thành theo năm tháng.

chú chim sẻ ngày nào: mẹ ơi bây giờ con đã có thể tự làm tất cả mọi việc mà không cần đến mẹ rồi này, mẹ có thấy hãnh diện về đứa con của mình không? con cũng xin lỗi mẹ, xin lỗi mẹ vì những ngày tháng trước đã không nghe lời mẹ con đã rất hối hận rồi mẹ về với con đi.

hết rùi á, chúc bạn học tốt nhee


Các câu hỏi tương tự
nguyendinhhuy
Xem chi tiết
Đinh Hoàng Yến Nhi
Xem chi tiết
Trình Đức Minh Quân
Xem chi tiết
Đinh Hoàng Yến Nhi
Xem chi tiết
Đinh Hoàng Yến Nhi
Xem chi tiết
Đinh Hoàng Yến Nhi
Xem chi tiết
Blue chan
Xem chi tiết
Đinh Hoàng Yến Nhi
Xem chi tiết
Đinh Hoàng Yến Nhi
Xem chi tiết
Đinh Hoàng Yến Nhi
Xem chi tiết