Gắt zữ nhỉ???Nhưng bn định ns ai z?>
Gắt zữ nhỉ???Nhưng bn định ns ai z?>
Chào cậu, mình rất vui khi có một người bạn mà cùng cung với mình. Mình cũng rất muốn nói
chuyện và làm quen với cậu. Nhưng có một điều rằng cậu khá là tục tĩu và vô đạo đức luôn, mình
xin nói thẳng như thế. Mình không có ý xúc phạm gì nhưng mình nghĩ cậu nên thay đổi đi vì nếu
không sẽ chẳng có ai muốn làm bạn với cậu nữa đâu, kể cả mình thực sự mình vẫn đang kìm nén
đấy.Cậu hãy thử suy nghĩ lại về bản thân mình đi, cậu nghĩ cậu như thế có tốt k, có ảnh hưởng tới
người xung quang k vì mình thấy bạn nào cũng ghét cậu hết trơn á. Nếu cậu càng thêm nhiều
người ghét thì mình nghĩ rằng cuộc đời cậu sẽ không hạnh phúc đâu. LÀM ƠN SUY NGHĨ LẠI TÍ ĐI NẾU CẬU VẪN CÒN LÀ CON NGƯỜI CHỨ ĐỪNG ĐỂ NGƯỜI KHÁC GỌI MÌNH LÀ CHÓ NHƯ THẾ CHỨ, CẬU KHÔNG BIẾT NHỤC À TRỜI?CẬU CÓ LÒNG TỰ TRỌNG K?, ĐỪNG NÓI TRƯỚC KHI CHƯA SUY NGHĨ....Đằng nào mình cũng: CẢM ƠN CẬU VÌ ĐỌC BÀI VIẾT NÀY.
Chân thành...p/s: Ở đây k cần gạch đá.
nhiều lần cậu vui cười với tớ
Tớ cứ nghĩ răng cậu cũng thích tớ
Nếu cậu klhoong thích tớ xin đừng cười với tớ , tớ sợ hiểu nhầm cậu thik tớ lắm , tuy rằng cậu đùa với tớ tớ thấy rất hạnh phúc nhưng đừng như vậy nữa , tớ sợ tổn thương khi 1 ngày nào đó cậu bỗng nhiên im lặng và xa lánh tớ
___________________________
CRUSH ak CẬU CÓ GHÉT TỚ KHÔNG VẬY
Tớ vẫn còn nhớ như in cái ngày nhấn nút chấp nhận kết bạn với cậu trên mạng xã hội. Đó là cái quyết định sau nhiều lần đắn đo, nghĩ suy bởi tớ không phải là người mà ai cũng kết, ai cũng nói chuyện. Ngày ấy, lý do duy nhất tớ đồng ý là vì cảm mến cách nói chuyện của cậu với mọi người.
Còn cậu, mãi sau này tớ có hỏi vì sao cậu lại gửi lời kết bạn, cậu cũng trả lời giống tớ, vì nhìn thấy trong những lời nói của tớ có sự tương đồng với cậu .
Cậu tạo ra cho đối phương một sự nhẹ nhàng, vững lòng, khiến người ta cảm thấy yên tâm. Mặc dù rằng cậu luôn một mực phủ nhận rằng cậu không dịu dàng, không lãng mạn, lại khô cứng nhưng đối với tớ, như vậy là quá nhiều.
Tớ yêu cậu...
Cậu à, con người cảm nhận bằng trái tim, đi theo trái tim, chứ không phải bằng dáng vẻ bề ngoài. Tớ từng vô tình nhìn thấy cách đối xử của cậu với những người xung quanh, nó khiến trái tim tớ mách bảo: Cậu xứng đáng là một người có thể nương tựa cả đời.
Cũng chính từ đó tớ muốn hiểu thêm về cậu, vậy là rủ cậu chơi trò chơi "một đổi một", cậu hỏi một câu, và tớ hỏi một câu, nhưng phải hứa rằng chỉ toàn là sự thật.
Và cậu biết không, câu trả lời: "Mình trước giờ hoặc là không nói, nếu nói thì chỉ nói thật, không bao giờ nói dối" - khiến tớ bất ngờ và càng có thêm thiện cảm về cậu. Nghĩ mà xem, con gái mà đi chủ động tìm hiểu về một người, cũng khiến tớ e dè đấy chứ, nhưng tớ nghĩ chỉ là bạn bè nên không sao đâu.
Ngày qua ngày, tụi mình nói chuyện nhiều hơn, hình ảnh về cậu cứ lớn dần và chiếm nhiều không gian trong trái tim tớ, rồi thích cậu từ lúc nào cũng không hay.
Có lần, tớ liều hỏi cậu: "Độc thân lâu như thế bây giờ đã có người yêu lại chưa?". Cậu nói đã để ý một người nhưng không biết ý người đó ra sao.
Lúc đấy, tớ thấy trái tim mình hơi nghẹn lại. Dù buồn lắm nhưng vẫn cứ sĩ diện rồi mạnh miệng bảo: "Cậu cứ hỏi ý người ta xem, nếu được thì thành đôi, còn không được thì cậu nên chấm dứt tình cảm ấy trong lòng đi". Ngày hôm sau, chúng ta lại đôi co về vấn đề đó, cậu vẫn cứ gặng hỏi tớ đã thích ai chưa. Bị hỏi nhiều quá khiến tớ rối bời rồi buột miệng nói luôn:
- Là tớ thích cậu, còn cậu thì đã có người khác rồi. Nên cậu nghe xong thì cho qua nhé.
Cậu lúc đó chỉ cười và bảo: "Người đó chính là cậu đấy!".
Cậu có biết lúc ấy tớ đã hạnh phúc và vui sướng như thế nào không? Một nửa trái tim của cuộc đời tớ đã kiếm được rồi, tớ và cậu cùng nhau gửi gắm, đợi chờ để có thể bên nhau mãi mãi.
Lần đầu tiên gặp nhau cái ôm mà cậu dành cho tớ thật chặt đã thể hiện tình cảm và sự nhớ nhung của cậu. Tớ hay áp lòng bàn tay của cậu vào má để cảm nhận hơi ấm và sự cứng cáp của người mà tớ sẽ nương tựa cả đời.
Tớ yêu cậu... - 1
Từ đó đến giờ chúng mình cũng yêu nhau cũng được gần một năm rưỡi, tính luôn khoảng thời gian biết nhau thì gần hai năm, đúng không? Trong quãng thời gian ấy, cũng có đôi lần tớ khiến cậu buồn lòng, khiến cậu bực mình và khó chịu. Nhưng đừng giận tớ nhé bởi vì tớ muốn tốt cho cậu, nên tớ mới kiên quyết theo ý mình.
Còn cậu thì đã quen làm theo ý mình, luôn thể hiện bản thân nhiều kinh nghiệm hơn tớ trong cuộc sống. Cậu có nhiều bạn bè, thích náo nhiệt còn tớ lại ít bạn bè và thích sự yên tĩnh. Chẳng biết làm sao mà hai thỏi nam châm ngược chiều lại hút nhau được?
Nhưng suy cho cùng tớ chỉ cần cậu sống khỏe mạnh bên tớ mãi mãi, đời tớ chỉ cần có cậu ở bên là đã mãn nguyện rồi. Hãy bỏ qua cho tớ mọi chuyện nhé, tớ sẽ tôn trọng theo ý cậu và không bao giờ cãi nhau nữa, cùng nắm tay nhau đi đến cuối cuộc đời nhé!
Cảm ơn cậu thật nhiều vì đã bên tớ bao lâu nay, chiều chuộng tớ và yêu tớ mãi mãi về sau, hy sinh cho tớ thật nhiều nữa!
Tớ yêu cậu, mãi mãi hạnh phúc bên nhau nhé, ngốc yêu của tớ!
💘 💘 💘
h Bạn gì ơi, mình đâu có khẳng định 100% là BTS không bê đê đâu? Mình cũng chẳng ở với BTS, nhưng hầu như cũng chẳng có bằng chứng nào cho thấy BTS bê đê cả, còn cậu nếu người ta k biết gì về cậu người ta gọi cậu là :"B I T C H" cậu có tức k. Điều chủ yếu mình muốn nói là đừng biết gì thì đừng sủa.
Cậu có thể nói những gì cậu thích với ai tùy cậu... NHƯNG cậu nói với tôi xin lỗi, xem lại những câu đang định nói với tôi đúng hay sai, hãy nói nhé~~.. Vì tính tôi bây giờ không được hòa đồng đâu...
Tôi dễ cáu lắm.. Giận cũng lâu..... Có thể không chơi con có
_ Nói cũng tùy chỗ.. Tùy lúc... Tùy khi tôi buồn vui.... Nói những câu đừng xúc phạm đến tôi..... Cậu sẽ là người đầu tiên sẽ biết tôi như thế nào đấy!!!
_ Chơi với nhau được hay không phần lớn phụ thuộc vào cậu
.........
Gửi tất cả những người đang quen Lạnh :>>>
Tốt nghiệp đến nay đã được hơn 1 năm, cậu sao rồi, chàng trai ngày đó tôi từng dốc lòng theo đuổi?
Ngày đó, tôi thích cậu, rất rất thích. Tôi từng đứng đợi cậu hàng giờ liền ở sân trường chỉ để đi cùng cậu một đoạn đường, tôi từng đứng giữa bao người nói rằng tôi thích cậu, từng vì cậu mà lúc nào trong cặp cũng đem theo đồ dùng y tế vì cậu hay chơi bóng rổ bị thương, từng có người một mình ngồi trên khán đài xem những trận đấu bóng rổ của cậu, chỉ có duy nhất một mình tôi.
Cậu sẽ chẳng biết, ngày ấy nếu cậu quay đầu lại người phía sau chắc chắn luôn luôn là tôi, nhưng thật tiếc, cậu không hề quay đầu lại dù chỉ một lần.
Cậu sẽ chẳng biết những ngày mưa đầu mùa dù mình sợ sấm sét nhưng cũng cố đến trường chỉ vì được ngắm nhìn cậu một chút.
Cậu sẽ chẳng bao giờ biết được rằng suốt 3 năm phổ thông tôi không ngừng tìm kiếm bóng dáng cậu giữa sân trường. Thích cậu 3 năm, bỏ lỡ cậu 2 lần, tôi bỏ lỡ cậu cả đời.
Tôi dành 3 năm phổ thông đẹp nhất đời người chỉ để mong một cái ngoáy đầu từ cậu. Thật đáng tiếc, tất cả những thứ tôi nhận lại chỉ là một bóng lưng...
Mọi người ơi! Tớ vừa viết một truyện có tên " CÓ DUYÊN NHƯNG KHÔNG NỢ " ạ. Tớ mới viết chap 1 thôi nếu các cậu thích tớ sẽ cố gắng đăng chap 2 :D
Link : https://www.wattpad.com/story/191866605
Nếu các cậu vào không được thì vô đường link :
https://www.wattpad.com/user/Zziyerin
Rồi kéo xuống phần " TRUYỆN CỦA ZUN YERRI " là có đấy ạ. Và đừng quên ấn theo dõi tớ ( follow ) và thả một ★ ở phần đầu góc phải của truyện [ hãy chắc chắn rằng cậu đã đăng kí tài khoản ạ :D nếu không thì các cậu đọc chùa tớ cũng không trách đâu ạ ]
Nếu các bạn còn gặp bất kì sự cố gì thì nhắn tin ( inbox ) với tớ nhé!
Cảm ơn các cậu!
CHAP 1: CẬU VÀ TỚ
Cậu là Jung Nawon ! Cậu rất xinh đẹp, ai cũng phải công nhận điều đó...
Tớ và cậu chơi chung với nhau từ nhỏ...
--Quay về quá khứ--
- Jaesuk ơi ~
- Ơi! Tớ đây!
- Chúng ta đi chơi thôi nào! - Cậu nở một nụ cười tít mắt với tớ.
- Được! - Tớ vẫn thường bị say mê nụ cười như ánh nắng của cậu.
Cậu và tớ quen nhau lúc hồi ở nhà trẻ...Cậu rất thân thiện, còn tớ lúc đó là một kẻ không nói chuyện với ai hết, luôn cau có, tức giận. Cậu tiến tới và cười nói với tớ:
- Chào cậu, tớ là Nawon! Cậu ra chơi với tớ nhé!
- Không! - Tớ vẫn lạnh lùng.
Sau bao nhiêu ngày nài nỉ, tớ cũng mềm lòng, tớ bắt đầu đi chơi cùng cậu, bảo vệ cậu, tim tớ tan chảy mỗi khi nhìn thấy cậu cười, và cho đến cấp 1, cấp 2, cấp 3.... Tớ và cậu vẫn chơi chung, làm gì cũng có nhau hết... Và tớ luôn tức giận mỗi lần Junho hay Jinwoo xáp lại cậu. Tớ cũng rất hiểu cậu, hiểu đến món ăn, sở thích, nỗi sợ của cậu...
--Trở lại thực tại---
- Nawon ah~ - Tớ luôn đứng ở dưới nhà chờ cậu đi học. - Đi học thôi!
- Đi nào Jaesuk! - Cậu lại nở nụ cười đó với tới, ôi..nó đẹp thật...
Đến trường, bước vào lớp, tớ và cậu ngồi cạnh nhau vẫn nói chuyện, và tớ khó hiểu sao các bạn lại nhìn tớ và cậu? Không sao, chắc họ ghen tị đó thôi!
- CHOI JAESUK!!!!! - Junho hét vào mặt tớ.
- Sao vậy? - Tớ ôm cậu. - Nói bé thôi, Nawon sợ đó!
- Thôi, Junho! - Jinwoo từ cửa lớp bước vào. - Đi đi!
- Nhưng...- Junho mặt đỏ lên, như sắp khóc vậy.
- Tớ đã bảo thôi! - Jinwoo trừng mắt.
- Có chuyện gì? - Jaesuk.
- Không!
Tan học, cậu và tớ nắm tay nhau về. Thật là khoảng thời gian hạnh phúc với tớ!
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Hết chap 1.
Có gì cmt ở dưới để tớ giải thích cho ha:>>
( Hmm...đây là truyện của tớ...các cậu đừng mang đi đâu nhé :3 vì bản chất truyện này đã được đăng rồi, trên Wattpad ở tài khoản Watt của tớ, vậy trừ khi các cậu trao đổi qua tin nhắn chứ nếu đăng ở trên mạng thì thế nào tớ cũng phát hiện :333 tớ đăng lên cho các cậu đọc hoii TvT )
>>P/s: có thích không mấy cậu:))?<<
*Truyện sắp mốc rồi:)) *
1,2,3 vào...
CHAP 2: LỜI HỨA (1)
Hôm nay là chủ nhật. Như bình thường, tớ rủ cậu đi chơi, vẫn là nơi cũ, Sông Hàn...Cậu rất thích ở đây, tớ cũng vậy!
- Đẹp quá Nawon nhỉ?
-...
- Tớ thích nơi này lắm!
-...
- Cậu sao thế? Im lặng quá!
-....
- CHOI JAESUK! - Junho từ đâu chạy đến, hét lên.
- Lại chuyện gì? Tớ và Nawon đang đi chơi!
..khung cảnh lại im lặng...
- Cậu..cậu tỉnh lại, tỉnh lại đi! Làm ơn đấy, cậu làm tớ rất nhớ Nawon! - Junho giọng ngày càng khàn đi, những giọt nước mắt rơi xuống thành cầu.
- Sao lại nhớ? Nawon đang ở đây mà?
- Không! - Jiwon giữ vai Jaesuk. - Cậu điên rồi, Jaesuk! Nawon mất rồi! Cậu ấy mất rồi, cậu nghe rõ chưa? Cậu nhìn xem!
- Mất? Nói gì vậy Jiwon? - Jaesuk tựa lưng vào thành cầu khó hiểu nhìn Jiwon. - Cậu ấy ở ngay đây...
- Ơ, Nawon? Cậu đâu rồi? - Jaesuk hoảng hốt quay hết bên này bên nọ. - Không sao, chắc cậu ấy đi mua nước thôi!
- Không, Jaesuk! Nawon, cậu ấy mất rồi! Cậu ấy bị tai nạn trong lúc đến trường với cậu! - Junho run rẩy nói.
- Không! Không phải! Không phải thế! - Jaesuk ôm đầu.
Những cơn đau đầu khủng khiếp, nó lại đến, đau đầu..thực sự rất đau...
Những ký ức hư ảo không rõ ràng lại hiện về..."Nụ cười....tiếng còi xe...đèn pha...máu..máu rất nhiều".....
- Tỉnh lại! Làm ơn Jaesuk! - Junho nói, nghẹn ngào. - Nawon không vui khi thấy cậu thế này đâu!
- Không, mấy cậu nói dối, là nói dối! - Jaesuk vẫn ôm đầu. - Nawon sống, cậu ấy vẫn sống! Là các cậu không thấy thôi...
- Nawon cậu ấy cứu cậu! - Jiwon hạ giọng, mặt cúi gằm. - Cậu ấy rất vui khi cứu được cậu đấy!..Làm ơn đừng hành hạ mình nữa!
- Tớ và Jiwon..- Junho nghẹn lại. - Đều rất yêu Nawon , những chúng tớ không có được tình cảm như Nawon dành cho cậu..
- IM HẾT ĐI!! - Jaesuk run lên. - Mọi thứ đều là không đúng, là cậu ấy vẫn ở đây...KHÔNG, TÔI KHÔNG TIN, LÀ NÓI DỐI, ĐỀU LÀ NÓI DỐI...hức
Jaesuk bật khóc, những giọt nước mắt trong suốt rơi xuống.
5 phút sau, Jaesuk cậu lại đứng bật dậy, lấy từ túi áo ra một con dao nhỏ, để gần cổ tay...
- NÀY JAESUK! - Junho hét lên. - CẬU KHÔNG ĐƯỢC PHÉP!
- Không, cậu im đi, tôi phải theo cậu ấy! Cậu ấy sợ tối lắm, cậu ấy hẳn rất sợ, tôi phải bảo vệ cậu ấy...tôi...
'Phập', Jiwon tiến tới, đâm một con dao vào bụng Yoongi:
- Được, tôi cho cậu chết! Sang bên kia cậu nhất định, phải bảo vệ Nawon! Nhất định, không được bỏ cậu ấy, nhất định, không được để cậu ấy buồn...
- Tôi hứa! - Jaesuk nở một nụ cười nhẹ, gục xuống.
----------------------------------------------------------------------------------------------
Chap 3 là end. Truyện k phải SE mà là OE. Cảm ơn đã đọc :>