lê bá quốc minh

Bài 1: Xác định chủ ngữ, vị ngữ, trạng ngữ trong các câu sau:

a)     Mùa xuân đến, trăm hoa đua nở.

b)    Dưới sân trường, chúng em chạy nhảy tung tăng.

c)     Chúng em học thể dục vào chiều thứ năm.

d)    Hoa phượng nở đỏ rực hai bên bờ sông.

Bài 2: Tìm quan hệ từ và phân tích cấu tạo của câu ghép sau:

a)   Tuy nhà bạn Lan nghèo nhưng bạn học rất giỏi.

b)   Nếu  em được điểm tốt thì mẹ sẽ cho đi công viên.

+ Quan hệ từ: a)………………………………………………………………. 

                       b)………………………………………………………………. 

Bài 3: Thêm một vế câu để tạo thành câu ghép:

a)     Tuy hạn hán kéo dài……………………………………………………..

b)    ………………………………………nhưng chúng em vẫn hăng say học tập.

Bài 4: Hãy kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn hoặc kể lại một câu chuyện cổ tích mà em biết theo lời một nhân vật trong câu chuyện đó.

………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………

Diệu Anh
4 tháng 3 2020 lúc 17:31

Bài 1: 

a)    Mùa xuân đến, trăm hoa đua nở.

TN:  Mùa xuân đến

CN: trăm hoa

VN: đua nở 

b)    Dưới sân trường, chúng em chạy nhảy tung tăng.

TN: Dưới sân trường

CN:chúng em 

VN:  chạy nhảy tung tăng.

c)     Chúng em học thể dục vào chiều thứ năm.

TN: chiều thứ năm.

CN:  Chúng em 

VN: học thể dục  ( K chắc nhá b)

d) Hoa phượng nở đỏ rực hai bên bờ sông.

CN:  Hoa phượng

VN: nở đỏ rực hai bên bờ sông.

Bài 2: 

a) Tuy - nhưng

b) Nếu - thì

Bài 3: 

a)  Tuy hạn hán kéo dài nhưng cây cối luôn xanh tốt

b) Tuy học rất vất vả nhưng chúng em vẫn hăng say học tập.

Bài 4:

Tả kì niệm khó quên về b

Thấy tôi về nhà trễ hơn mọi bữa, mẹ tôi hỏi: "Hôm nay sao con về trễ vậy? Thường ngày độ 11 giờ hay hơn một chút là con về. Chắc ở lớp có sinh hoạt gì phải không con?" "Chút nữa, con kể mẹ nghe, mẹ nhé". Trả lời mẹ xong, tôi vào cất cặp rồi ra bể nước rửa chân tay mặt mũi sạch sẽ mới vào ngồi cạnh mẹ thỏ thẻ.

- Chuyện là thế này mẹ ạ! Tan học, con và Phương con nhà dì Tư đi về sau cùng. Chúng bạn đều đi xe về trước cả, chỉ mình con và Phương đi bộ. Trời nắng quá, hai đứa nép vào vệ đường mà đi. Đến ngã tư đầu làng, vừa mới bước sang bên kia đường, cả hai đứa đều nghe một tiếng rên nho nhỏ. Con bảo Phương dừng lại:

- Phương ơi! Hình như có tiếng ai rên?

- Mình cũng nghe như thế.

Chúng con nhìn quanh quất không thấy một bóng người. Bỗng, tiếng rên lại cất lên. Cả hai đứa như đã định hướng tiếng rên phát lên từ hướng nào rồi. Chúng con bước đến gần gốc me tây nằm sâu trong vệ đường một chút.

- Ôi! Một bà già.

Phương phát hiện ra trước rồi kéo tay con cùng chạy đến. Bà nằm gối đầu lên rễ me. Bộ quần áo màu nâu sẫm lấm lem bụi đường. Chiếc gậy tre trơn bóng nằm cạnh chân. Mái tóc bà đã bạc trắng. Khuôn mặt nhăn nheo xanh nhợt. Con sờ lên trán bà thấy lạnh toát.

- Làm sao bây giờ hả Phương?

Phương vội để cặp xuống theo, run run nói:

- Cậu có mang theo dầu không?

Lúc này, con mới sực nhớ ra vội với lấy chiếc cặp, nhanh nhẹn kéo dây khóa lấy ra một lọ dầu gió Kim mà mẹ vừa mới mua cho con hôm trước. Phương vừa thấm dầu lên trán, mũi, thái dương bà xoa mạnh. Chừng độ mười lăm phút, chúng con thấy người bà ấm lại hơi thở bắt đầu đều dần. Bà mở mắt nhìn chúng con rồi thều thào:

- Cho bà chút nước.

Nghe bà vừa nói xong, Phương quay lại con nói nhanh:

- Cậu ngồi đây với bà, mình chạy đi mua nước nhé!

- Phương chạy lùi lại gần một trăm mét, ngay quán cô Lựu, mua một túi nước chanh có ống hút rồi tất tả trở lại đưa cho con. Cầm túi nước, con từ từ cho bà uống. Được nửa túi, bà bảo cho bà nằm nghỉ một tí. Phương ngồi xuống bên cho bà tựa. Một lúc sau, bà uống tiếp hết túi nước rồi nhìn hai đứa chúng con:

- Bà ờ làng bên kia đi thăm đứa cháu gái ở xóm Đông. Qua đây, thây nắng quá, bà dừng lại nghỉ tạm ở gốc me này. Không ngờ, ngồi được một chút thì thấy xây xẩm cả mặt mày, chẳng có ai mà kêu cả.

- Bây giờ, bà đã thấy đỡ chưa hở bà?

- Bà đỡ rồi nhưng vẫn còn thấy mệt.

Ngồi với bà một lúc, chúng con bàn với nhau. Một đứa ra đường đón xe, đưa bà vào bệnh viện rồi nhắn với người nhà của bà lên. Con chạy ra đường đứng chờ. Từ xa, một chiếc Honda vù tới. Con giơ tay ra hiệu cho xe dừng lại. Bác này có lẽ trạc tuổi với bố, dừng lại, nhìn con hỏi:

- Cháu đi về đâu?

- Thưa bác, cháu không đi nhưng có một bà cụ bị mệt. Chúng cháu đi học về, thấy bà ngất xỉu ở đây. Nhờ bác đưa hộ bà vào bệnh viện giúp ạ!

Bác xuống xe cùng con đi đến gốc me. Thấy bà cụ đang nằm tựa vào Phương, bác vội nói:

- Một cháu đứng chờ ở đây. Còn một cháu theo bác đưa bà vào bệnh viên.

Bác bế bà cụ trên tay rồi cùng Phương lên xe. Hai mươi phút sau, bác đưa Phương trở lại. Khi chia tay với chúng con, bác nói:

- Hai cháu thật là ngoan. Bác rất vui vì hành động của hai cháu. Bây giờ hai cháu yên tâm mà về. Bác đến xóm Đông, báo cho cô cháu gái của bà đến bệnh viện ngay.

Khi lên xe, bác còn quay lại mỉm cười với chúng con. Chuyện con về trễ là vì lí do thế đấy, mẹ ạ!

Bây giờ thì Phương - người bạn gái thân thiết của tôi đã theo gia đình về Thành phố Hồ Chí Minh. Chúng tôi vẫn thường xuyên liên lạc với nhau. Câu chuyện trên là một kỉ niệm đáng nhớ trong tình bạn của chúng tôi.

K chắc nhá

Bình luận (0)
 Khách vãng lai đã xóa

Bài làm

BÀI 1. 

- TN:

a) Mùa xuân đến

b) Dưới sân trường.

c) Vào chiều thứ năm.

d) Bên bờ sông.

- CN:

a) Trăm hoa

b) chúng em.

c) chúng em

d) hoa phượng.

- VN:

a) đưa nở

b) chạy nhảy tung tăng.

c) học thể dục

d) nở đỏ rực.

BÀI 2.

a) Quan hệ từ: Tuy - nhưng.

Tuy nhà bạn Lan nghèo nhưng bạn học rất giỏi.

- CN1: Nhà bạn Lan

- CN2: bạn

- VN1: nghèo

- VN2: rất giỏi.

b) Quan hệ từ: Nếu - thì

Nếu em được điểm tốt thì mẹ em sẽ cho đi chơi công viên.

- CN1: em

- CN2: mẹ em

- VN1: được điểm tốt.

- VN2: sẽ cho đi chơi công viên. 

BÀI 3.

a) Tuy hạn hán kéo dài, nhưng mọi người vẫn cố tìm cách để sống sót.

b) Mặc dù chúng em học không giỏi, nhưng chúng em vẫn hăng say học tập.

Bình luận (0)
 Khách vãng lai đã xóa

Bài 4

~ Tự vt. K hay thông cảm ~

Tôi chính là Lạc Long Quân, con của thần Long Nữ. Trong một lần tình cờ tôi lên mặt đất thì tôi thấy một nàng tiên. Tên nàng tiên đó là Âu Cơ, tôi đã yêu cô ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên do nhang sắc tuyệt trần của cô ấy. Và chúng tôi đã bắt chuyện với nhau, yêu nhau say đắm rồi lấy nhau. Sau khi cưới nhau, vợ tôi - Âu Cơ đã sinh ra một cái bọc có 100 trứng. Chúng tôi thay nhau bải bệ bọc trứng-đứa con máu mủ của mình. Sau khi những đứa con của tôi ra đời, chúng lớn nhanh như thổi, hoà đồng và yêu thương lẫn nhau. Hai vợ chồng too rất hạnh phúc. Nhưng bỗng một ngày, tôi phải về với biển cả. Tôi quyết định đưa 50 con lên núi cùng vợ được gọi là cháu tiên, 50 con xuống biển cùng tôi được gọi là con rồng. Khi nào có việc cần giúp thì sẽ gọi để giúp đỡ nhau. Sau khi những người con của tôi lớn lên đã gầy dựng được một tương lai của có các vua hùng.

Bình luận (0)
 Khách vãng lai đã xóa
Nguyễn Hoàng Quỳnh
4 tháng 3 2020 lúc 18:10

Bài 1 ; a,Mùa xuân đến/ trăm hoa/ đua nở. 

TN                     CN            VN

b,Dưới sân trường/ chúng em/ chạy nhảy tung tăng .

  TN                        CN                        VN

c, Chúng em/ học thể dục vào chiều thứ 5

CN                        VN

Bài 2: a, Tuy....nhưng....

b,Nếu .....thì.........

Bài 3: a, .........nhưng nhà em vẫn đủ nước

b, Dù nghỉ học nhưng .......

Bài 3:nhân vật : Cuội

Tôi tên là Cuội , làm nghề kiếm củi để đổi gạo sống qua ngà. Một hôm , tôi đan lúi húi chặt cây thì bất ngờ có một con xông tới. Khoog kịp chạy , tôi đành vung rìu đánh nhau với nó. Hổ con bị tôi giáng mạnh một rìu vào trán nên ngã lăn quay. Vừa lúc ấy, hổ mẹ về tới nơi. Sợ quá, tôi vội quăng rìu ồi trèo tót lên cây để trốn.

 Từ trên cao nhìn xuống, tôi thấy hổ mẹ chạy đến gốc cây gần đó, bứt mấy cái lá rồi mớm cho con.Một lúc sau, hổ con sống dậy , vẫy đuôi mừng rỡ. Đợi hổ mẹ tha con đi xa, tôi đào cả gốc cây lạ mang về.

Từ khi có cây thuốc quý, tôi cứu sống dc rất nhiều người.Con gái phú ông bị bệnh nặng sắp chết, tôi chữa cho cô ta sống lại. Phú ông gả con gái cho tôi. Hai vợ chồng sống với nhau êm ấm thuận hòa.

Một lần, vợ tôi sảy chân bị ngã vỡ đầu. Tôi đắp rất nhiều lá thuốc mà cô ấy vẫn ko tỉnh lại. Thương vợ, tôi nặn thử bộ óc bằng đất sét, đặt vào như cũ rồi rịt thuốc. Ko ngờ cô ta sống lại, tươi tỉnh như thường, chỉ khổ nỗi từ đấy mắc chứng hay quên.

Tôi thường dặn vợ ko dc tưới nước giải cho cây , nhưng rồi cô ấy đãng trí lại tưới thứ nước ô uế đó tưới cho cây.Cây đa lung lay gốc dữ dội, rồi cứ thế bau lừng lững lên trời.

Vừa lúc ấy, tôi đi đốn củi về,vội nhảy bổ túm vào rễ cây cố giưx nó lại. Nhưng cây thuốc cứ bay lên cao, cao mãi kéo cả tôi lên. Bên tai tôi gió rít ù ù, sợ quá tôi nhắm tịt mắt lại. Cây bay suốt mấy ngày, mấy đêm rồi dừng lại ở cung trăng. Thế là tôi mãi mãi sống cô độc trên mặt trăng lạnh lẽo ấy. Tôi nhớ nhà , nhớ vợ lắm ! Tháng nào cũng vậy , cứ đến đêm trăng rằm trăng sáng tôi lạ ngồi dưới gốc cây đa , nhìn xuống trần giang và ko nguôi ao ước: Bao giờ tôi mới dc trở về dưới ấy!

Bình luận (0)
 Khách vãng lai đã xóa
✰Nanamiya Yuu⁀ᶜᵘᵗᵉ
5 tháng 3 2020 lúc 17:15

Câu 4:
Thấy tôi về nhà trễ hơn mọi bữa, mẹ tôi hỏi: "Hôm nay sao con về trễ vậy? Thường ngày độ 11 giờ hay hơn một chút là con về. Chắc ở lớp có sinh hoạt gì phải không con?" "Chút nữa, con kể mẹ nghe, mẹ nhé". Trả lời mẹ xong, tôi vào cất cặp rồi ra bể nước rửa chân tay mặt mũi sạch sẽ mới vào ngồi cạnh mẹ thỏ thẻ.

- Chuyện là thế này mẹ ạ! Tan học, con và Phương con nhà dì Tư đi về sau cùng. Chúng bạn đều đi xe về trước cả, chỉ mình con và Phương đi bộ. Trời nắng quá, hai đứa nép vào vệ đường mà đi. Đến ngã tư đầu làng, vừa mới bước sang bên kia đường, cả hai đứa đều nghe một tiếng rên nho nhỏ. Con bảo Phương dừng lại:

- Phương ơi! Hình như có tiếng ai rên?

- Mình cũng nghe như thế.

Chúng con nhìn quanh quất không thấy một bóng người. Bỗng, tiếng rên lại cất lên. Cả hai đứa như đã định hướng tiếng rên phát lên từ hướng nào rồi. Chúng con bước đến gần gốc me tây nằm sâu trong vệ đường một chút.

- Ôi! Một bà già.

Phương phát hiện ra trước rồi kéo tay con cùng chạy đến. Bà nằm gối đầu lên rễ me. Bộ quần áo màu nâu sẫm lấm lem bụi đường. Chiếc gậy tre trơn bóng nằm cạnh chân. Mái tóc bà đã bạc trắng. Khuôn mặt nhăn nheo xanh nhợt. Con sờ lên trán bà thấy lạnh toát.

- Làm sao bây giờ hả Phương?

Phương vội để cặp xuống theo, run run nói:

- Cậu có mang theo dầu không?

Lúc này, con mới sực nhớ ra vội với lấy chiếc cặp, nhanh nhẹn kéo dây khóa lấy ra một lọ dầu gió Kim mà mẹ vừa mới mua cho con hôm trước. Phương vừa thấm dầu lên trán, mũi, thái dương bà xoa mạnh. Chừng độ mười lăm phút, chúng con thấy người bà ấm lại hơi thở bắt đầu đều dần. Bà mở mắt nhìn chúng con rồi thều thào:

- Cho bà chút nước.

Nghe bà vừa nói xong, Phương quay lại con nói nhanh:

- Cậu ngồi đây với bà, mình chạy đi mua nước nhé!

- Phương chạy lùi lại gần một trăm mét, ngay quán cô Lựu, mua một túi nước chanh có ống hút rồi tất tả trở lại đưa cho con. Cầm túi nước, con từ từ cho bà uống. Được nửa túi, bà bảo cho bà nằm nghỉ một tí. Phương ngồi xuống bên cho bà tựa. Một lúc sau, bà uống tiếp hết túi nước rồi nhìn hai đứa chúng con:

- Bà ờ làng bên kia đi thăm đứa cháu gái ở xóm Đông. Qua đây, thây nắng quá, bà dừng lại nghỉ tạm ở gốc me này. Không ngờ, ngồi được một chút thì thấy xây xẩm cả mặt mày, chẳng có ai mà kêu cả.

- Bây giờ, bà đã thấy đỡ chưa hở bà?

- Bà đỡ rồi nhưng vẫn còn thấy mệt.

Ngồi với bà một lúc, chúng con bàn với nhau. Một đứa ra đường đón xe, đưa bà vào bệnh viện rồi nhắn với người nhà của bà lên. Con chạy ra đường đứng chờ. Từ xa, một chiếc Honda vù tới. Con giơ tay ra hiệu cho xe dừng lại. Bác này có lẽ trạc tuổi với bố, dừng lại, nhìn con hỏi:

- Cháu đi về đâu?

- Thưa bác, cháu không đi nhưng có một bà cụ bị mệt. Chúng cháu đi học về, thấy bà ngất xỉu ở đây. Nhờ bác đưa hộ bà vào bệnh viện giúp ạ!

Bác xuống xe cùng con đi đến gốc me. Thấy bà cụ đang nằm tựa vào Phương, bác vội nói:

- Một cháu đứng chờ ở đây. Còn một cháu theo bác đưa bà vào bệnh viên.

Bác bế bà cụ trên tay rồi cùng Phương lên xe. Hai mươi phút sau, bác đưa Phương trở lại. Khi chia tay với chúng con, bác nói:

- Hai cháu thật là ngoan. Bác rất vui vì hành động của hai cháu. Bây giờ hai cháu yên tâm mà về. Bác đến xóm Đông, báo cho cô cháu gái của bà đến bệnh viện ngay.

Khi lên xe, bác còn quay lại mỉm cười với chúng con. Chuyện con về trễ là vì lí do thế đấy, mẹ ạ!

Bây giờ thì Phương - người bạn gái thân thiết của tôi đã theo gia đình về Thành phố Hồ Chí Minh. Chúng tôi vẫn thường xuyên liên lạc với nhau. Câu chuyện trên là một kỉ niệm đáng nhớ trong tình bạn của chúng tôi.

~Hok tốt~

@@Mirai

Bình luận (0)
 Khách vãng lai đã xóa

Các câu hỏi tương tự
Đinh Hoàng Yến Nhi
Xem chi tiết
Thanh
Xem chi tiết
Nguyễn Đức Tài
Xem chi tiết
Đoàn Hương Giang
Xem chi tiết
♥ℒℴѵe♥Girl 2k8ღ<Moon)
Xem chi tiết
Giang Còi
Xem chi tiết
Nguyễn Mai Anhh
Xem chi tiết
Đoàn Đại Minh
Xem chi tiết
Nana
Xem chi tiết