Em là một đứa trẻ nghịch ngợm, hiếu động. Tuổi thơ của em gắn liền với những trò chơi tinh nghịch cùng đám bạn trong xóm. Nhưng có một lần, sự nghịch ngợm ấy đã khiến em vô tình làm tổn thương bà, người mà em yêu thương nhất.
Hôm ấy, bà đang ngồi đan len trên chiếc ghế mây cũ kỹ ngoài sân. Em cùng lũ bạn đang chơi trò trốn tìm. Mải mê chạy trốn, em không để ý đến bà và vấp phải cuộn len của bà. Cuộn len lăn lông lốc xuống đất, những sợi len rối tung cả lên. Bà giật mình đánh rơi cả chiếc kim đan. Em dừng lại, nhìn bà với vẻ mặt hốt hoảng. Bà không mắng em, chỉ nhẹ nhàng bảo: "Cháu chơi cẩn thận nhé, bà đang đan áo cho cháu đấy!". Lúc đó, em chỉ biết lí nhí xin lỗi rồi chạy đi. Nhưng trong lòng, em cảm thấy vô cùng có lỗi. Em đã không quan tâm đến bà, không biết trân trọng công sức mà bà dành cho em.
Mỗi lần nghĩ về lỗi lầm ấy, lòng em lại dâng lên một nỗi ân hận khôn nguôi. Em tự trách mình đã không biết suy nghĩ, hành động thiếu cẩn thận. Giờ đây, mỗi khi nhìn thấy chiếc áo len bà đan cho, em lại nhớ đến sự việc hôm ấy. Nó như một lời nhắc nhở về tình yêu thương vô bờ bến của bà và bài học về sự quan tâm, trân trọng những người thân yêu. Em hứa với lòng mình sẽ luôn yêu thương và chăm sóc bà thật tốt, không để bà phải buồn lòng vì em nữa.