Mỗi đứa bé sinh ra trên cõi đời này đều có một cha va một mẹ nhưng mỗi người cha người mẹ của mỗi người sẽ khác nhau. Ba tôi sẽ khác ba bạn, ba tôi làm nông dân ,ba bạn làm công nhân hay nhà khoa học nhưng chúng ta không cần quan tâm bởi chúng ta đang xét đến hình ảnh người ba trong gia đình chứ không phải địa vị ngoài xã hội. Những ai đã có một gia đình nhỏ, đã làm ba thì chắc hẳn đã biết được cảm giác hạnh phúc khi những đứa con nhỏ trào đời. Từ ấy trong cha bừng nên một ngọn nến. Ngọn nến ấy ấp ủ trong cha sự yêu thương với gia đình con cái. Tinh thần trách nhiệm ước mơ cho tương lai con cái sau nài. Có nhiều người đã không quản hi sinh thân mình để che chắn bảo vệ con,nhiều người cha không tốt nhưng sau khi làm ba họ đã thay đổi,có người cha vi con mà trở thành những người cha gương mẫu,luôn tu chí rèn luyện bản thân cống hiến hết mình cho con mà không hề than vãn hay trách móc. Đó chả phải la tình cảm bao la vô bờ bến của người cha hay xeo? Vì vậy ma đừng nên suy nghĩ đắn đo xem cha chúng ta là người như thế nào bới lúc nào cha cũng thật vĩ đại.
Có thể khi còn nhỏ chưa hiểu chuyện ta thấy cha là người ngiêm khắc, cứng rắn chứ không dịu dàng âu yếm như mẹ nen nhiều bạn còn giận và xa lánh ba. Nhưng thường khi càng lớn cách nhìn vè ba của chúng ta sẽ sáng suốt hơn. Tôi dã hiểu và thương ba nhiều hơn bởi tôi biết lúc nào cha cũng nghĩ cho tôi va tất cả là vì tôi. Giờ tôi đã lớn,cha đã để tôi dần trưởng thành. Ông đã không xét nét từng việc tôi làm như trước mà nói chuyện với tôi như một người lớn. Ông đã để tôi tự quyết định và phải tự làm hết công việc của mình. Tuy nhiên ô cũng luôn đưa ra những lời khuyên, những kinh nghiệm quý báu để hướng tôi tới đường lối đúng đắn. Thật lòng tôi co cảm giác thấy chút e sợ. Trước những lựa chọn của chính mình, tôi phải tự tìm hiểu, phải suy nghĩ, phải quyết định và tìm ra cách để thực hiện nó. Đó không phải là một việc đơn giản. Thế mới biết cha mình trước kia đã phải dốc lòng dốc sức thế nào mới đưa ra được quyết định cho tôi và tôi tin những gì ông mang lại cho tôi là tốt nhất, hoàn hảo nhất.
Với mọi người tôi không cần biết họ nghĩ về cha tôi ra làm xao nhưng với tôi cha là số một. Tôi chưa bao giờ so sánh cha mẹ mình với cha mẹ người khác. Tôi thấy những gì mà mình được hưởng từ ba mẹ thật là hạnh phúc. Đặc biệt là có một nóc nhà như cha tôi. Tình cha thật là vĩ đại, nó không thể nhìn thấy bằng mắt thường mà phải nhìn bằng trái tim và tình yêu thương dành cho đấng sinh thành. Ở trong không gian bao la đầy ắp tình thương của người cha tôi tha hồ vùng vẫy nhảy múa và luôn được an tâm. Đó la một nguồn sức mạnh tiềm ẩn vững chắc cho sự phát triển bay cao bay xa của tôi. Dù tôi có vấp ngã hay sai trái thì khi ngoảnh lại sẽ vẫn nhận được tình cảm thương yêu của cha,ánh mắt đầy hi vọng, cái gật đầu đầy tin tưởng để tôi có thể tiếp tục bước đi.
Không một từ ngữ hay một điều gì có thể nói hết sự vĩ đại ấy. ”Công cha như núi thái sơn” một câu tục ngữ để nói ve công lao của người cha hay “khúc hát Tình Cha của Ngọc Sơn” cũng chỉ là sự mô phỏng tượng trưng chứ không phải là tất cả. Trái Đất của chúng ta rộng lớn thật nhưng ta còn có thể đo được độ lớn của nó nhưng tấm lòng của cha dành cho con thì đố ai đo nổi? Là những người con như tôi và các bạn hãy yêu thương cha mình bởi không một người đàn ông nao trên thế giới tốt hơn cha ruột của minh cả. Ai là người dạy ta cách đối nhân xử thế? Ai là người ngồi cả trưa quạt cho ta ngủ khi mất điện,ai dậy ta bản lĩnh và cách nhìn cuộc sống. Đó chỉ có thể là cha tôi cha các bạn.
Trên đời cại gì cũng có hai mặt,có đen thì sẽ có trắng. Đa số chúng ta có những người cha vĩ đại nhưng trong xã hội đầy rẫy những người cha không tốt,đối xử tệ bạc với con cái, bắt con cái đi ăn xin đánh giầy để lấy tiền uống rượu….Nhưng đó chỉ là một phần rất nhỏ trong xã hội, đó là những người cha vô lương tâm, không có ý chí, những người chụi thua số phận cấp nhận đứng dưới đáy của xã hội. Nhưng dù thế nào cha vẫn là cha dù xấu dù tốt. Rồi có ngày những người cha như vậy sẽ biết hối lỗi và sống khác đi.
Núi cao to sông chảy dài thế nào ta cũng không thể hình dung được tình yêu thương của cha mẹ. Điều đó đã trở thành đạo lí và bổn phận của con cái chúng ta phải biết ghi nhớ công ơn cha mẹ, vâng lời cha mẹ, cố gắng học tập tốt để cha mẹ vui lòng.
Tình cha! Một đề tài không mới nhưng chỉ cần nó xuất hiện ở bất cứ nơi đâu, bất cứ lúc nào thì nó cũng sẽ đánh động hàng triệu trái tim hồi tưởng lại ý nghĩa của nó. Không một cái gì có thể đánh đổi được tình cảm của cha dành cho con là: ”bạn không cần phải đắn đo phân tích xem cha chúng ta là người như thế nào vì lúc nào cha cũng thật vĩ đại.
Lúc con lên ba tuổi, bố kể cho con nghe câu chuyện về ông Thần Tự nhiên sinh ra muôn loài, ông Thần Sấm có những hạt sét như viên bi bỏ vào túi và khi nó rơi thì gây ra những tiếng đùng đoàng lúc mưa dông.
Thần Lửa do hắt xì không bịt miệng nên gây ra hạn hán, cháy rừng… Những câu chuyện thần thoại bố kể con nghe không bao giờ tìm thấy trong bách khoa, từ điển. Đó là thần thoại của riêng bố và con.
Lúc con bốn tuổi, cả ngày bố kể con nghe những câu chuyện sử ta, sử Tàu. Gần mộ bà có một cột mốc bằng đá “trơ gan cùng tuế nguyệt”, người ta bảo đó là mộ vợ thứ tám của Mã Viện. Từ Mã Viện bố kể cho con nghe về Bà Trưng, Bà Triệu và các anh hùng dân tộc. Mỗi câu chuyện bố đều kết luận một câu và bảo con học thuộc. Con đã học thuộc nó như trẻ con đọc đồng dao mà cứ ngỡ những nhân vật lịch sử ấy sống cùng thời với nhau… Bằng những câu chuyện kể bố đã hun đúc nên tình yêu đất nước và niềm tự hào dân tộc trong tâm hồn con.
Lúc con năm tuổi, bố dạy con đọc thơ Tố Hữu và Nhật ký trong tù. Bài thơ đầu tiên trong đời con thuộc làBác ơi. Phần thi năng khiếu của con trong chương trình “Bé khỏe bé ngoan” là đọc thuộc một bài thơ và con đã đọc Mới ra tù tập leo núi thay vì một bài thơ thiếu nhi như những đứa bạn cùng trang lứa. Con đã học tập bố đến mức có lỗi với cô giáo: con không thuộc một bài thơ thiếu nhi nào trong chương trình học mẫu giáo của mình…
Mùa lũ năm 1988, bãi chìm trong biển nước, bố đưa chị em con đi xem lũ, không phải vì nuông chiều mà vì muốn các con được chứng kiến những điều từ thực tế. Trong ánh mắt ngây thơ của con lúc bấy giờ lũ thật là đẹp, thật là kỳ vĩ. Dòng sông Lam xanh ngơ ngắt thường ngày đã biến thành màu đỏ ối, đầy những mái nhà, những trâu bò lợn gà từ thượng nguồn trôi dạt về xuôi. Con đâu hay niềm vui, sự hào hứng, phấn khích của con là nỗi đau, là mất mát của những người sống ven đê, để sau mùa lũ họ phải “gánh cả tên làng trong những chuyến di dân”…
Năm con học lớp 4, học lớp đặc biệt của huyện, xa nhà tới hơn 10 cây số, những ngày đầu tiên bố đưa con đến trường rồi đứng chờ trước cổng. Chiếc áo lính sờn vai nhưng nụ cười đầy mãn nguyện. Có bố, con thấy mình mạnh mẽ và có lẽ thành công của con bắt đầu từ những ngày tháng ấy. Sau này, ngày đầu tiên con bước tới giảng đường, bố lại đứng chờ con. Thượng Đình vào ngày đầu tháng 9 nắng vẫn vàng như mật ong, gió bụi, mùi xà phòng, thuốc lá hòa vào nhau nồng nàn chẳng kém gì “gió Lào cát trắng” quê mình. Vậy mà bố vẫn đứng chờ con, kiên tâm, nhẫn nại, hạnh phúc lẫn lo âu. Bốn năm đại học, mỗi lần bước vào cổng trường con đều ngoái lại, tưởng như sau lưng mình bố vẫn còn dõi theo…
Khi con lên lớp 5, vào những ngày nước nổi, bố dắt xe và cõng con qua vùng nước xiết. Chiều về nhá nhem bố lại đứng chờ con bên cầu, thấy bóng ai từ xa cũng hỏi to: Nhàn đấy hả con? Lớp 5, vào tháng tư, khi cây gạo cháy bùng lên những ngọn lửa cũng là lúc kỳ thi học sinh giỏi tỉnh bắt đầu. Bố đèo con bằng chiếc xe đạp cũ kỹ từ miền trung du quê mình dọc theo bờ sông Lam xuống thành phố Vinh, gần trăm cây số. Hết kỳ thi bố đưa con đến Cửa Lò để nhìn thấy biển rồi về thăm quê Bác. Đó là lần đầu tiên con đi xa, lần đầu tiên con nhìn thấy biển, lần đầu tiên con được vào làng Sen, làng Hoàng Trù và nhắc lại những câu thơ của Tố Hữu trong trường ca Theo chân Bác, lần đầu tiên bố kể cho con nghe những câu chuyện về thời niên thiếu của Người và căn dặn con “Yêu Bác lòng ta trong sáng hơn” …
Tháng tư năm ấy sẽ chẳng bao giờ mờ nhạt trong ký ức của con, lời dạy của bố năm nào giờ đã thành một cuộc vận động lớn. Từ bố con nhận ra tình yêu Đảng, tình yêu lãnh tụ phải xuất phát từ thẳm sâu trong trái tim mình, phải xuất phát từ ngưỡng vọng thiết tha và sự biết ơn vô bờ bến. Từ bố, con đã học được những bài học không qua sách vở, giáo trình nhưng đi thẳng vào trái tim.
Bố của con, một chiến sĩ nơi Thành cổ năm xưa. Bố vẫn giữ thói quen dậy sớm, khi đài phát thanh phát câu nói đầu tiên trong ngày. Bố dạy con hát những bài Vì nhân dân quên mình, Anh vẫn hành quân… và tập những động tác thể dục cơ bản của một… người lính. Bố cho con xem những giấy khen, những huân huy chương trong chiến trường và cả một sơ đồ tác chiến trong một đêm tiến vào Thành cổ. Con đã đọc những dòng nhật ký “hoa lửa” của bố khi viết về những đồng đội đã hi sinh “ngay chính tôi cũng không thể nào tưởng tượng được mình có thể sống sót để viết những dòng vội vã này. Sau lưng tôi tất cả đồng đội đã ngã xuống…”. Thời bình, bố trở về không kê khai một bản thành tích nào để Nhà nước tặng thưởng… Với bố, sự sống sót sau tháng ngày bom cày đạn xới đã là món quà lớn nhất mà cuộc đời và đồng đội thân yêu đã dành cho mình.
Bố kính yêu! Con đã lớn lên bên bố, một người bố bình thường, không giàu sang, không địa vị và quyền uy nhưng bố đã cho con rất nhiều. Cho con cuộc đời này? Những người bố khác đều làm được! Cho con tình yêu thương? Những người bố khác đều làm được!… Nhưng bố khác với họ, bố cho con thế giới quan của mình, cho con bản lĩnh để vượt qua những khó khăn, những thăng trầm trong cuộc sống, cho con biết yêu thương, biết trải lòng nhân ái, bao dung với những mảnh đời bất hạnh, cho con biết vươn lên tiến về phía trước. Chính bố đã cho con sức mạnh, một sức mạnh trường cửu của tình phụ tử.
Một đứa trẻ sẽ không bao giờ cảm nhận được hạnh phúc vẹn toàn khi thiếu đi một trong hai thứ tình cảm thiêng liêng của người cha và người mẹ và con cũng vậy, cũng không được tận hưởng cái cảm giác ấy, cảm giác ấm áp như hồi con 7 tuổi, giờ con ước con có thể quay lại được thời ấu thơ để con được sống những tháng ngày hạnh phúc đủ đầy. 7 tuổi một tuổi còn quá nhỏ chưa đủ hiểu thế nào sự mất mát lớn lao, cũng chưa đủ lớn để phải sống thiếu đi tình cha. Con ngây thơ con hồn nhiên hỏi mẹ cha đi đâu mãi không chịu về, con bé bỏng nên không biết rằng con đang chạm vào nỗi đau của mẹ, mẹ đang nuốt nước mắt chảy ngược vào lòng chưa biết đáp với con thơ như thế nào thì con lại hỏi khi cha về có mua quần áo đẹp cho con không? Mẹ nói cha đi làm khi nào về sẽ mua thật nhiều quần áo đẹp cho bé bi của mẹ mặc, con vui sướng và thích thú nhảy cẫng lên khi nge mẹ nói vậy. Đó là tất cả những gì con có thể nhớ được khi con lên 7 tuổi con đâu biết nhìn con vui mà mẹ nghẹn đắng trong lòng, con đâu biết cha đi và sẽ đi mãi sẽ mãi mãi bỏ rơi mẹ và con, biết khi nào cha sẽ trở về và cái ngày về ấy con có được hạnh phúc như con đang ảo tưởng không? Và cha có còn là người cha riêng của mình con không?
Loading...
7 tuổi con chưa đủ nhận thức để biết rằng những tháng ngày ấm êm hạnh phúc ấy sẽ mãi mãi không còn những tiếng gọi cha thân thương sẽ chỉ là những ngôn ngữ hiếm hoi sẽ không còn tồn đọng trong tiềm thức của con nữa.Những tháng ngày dài đã đưa đẩy con khôn lớn, lòng mẹ hiền đã thay cha nuôi dưỡng con nên người, lớn khôn rồi để con lại thấm nhuần thế nào là sự thiếu hụt trong cuộc sống hằng ngày của con khi con nhìn các bạn có cha đưa đón sau mỗi giờ tan trường bằng ánh mắt gen tị, con suy nghĩ về hạnh phúc mẹ đang cố gắng xây đắp cho con và con thấy ấm lòng hơn khi vẫn có mẹ bên cạnh, nếu có thêm cha chắc lại càng hạnh phúc cái hạnh phúc đó con chỉ dám chắc như vậy thôi chứ không dám khẳng định vì hạnh phúc ấy từ hồi 7 tuổi tới giờ đã 14 năm trôi qua con chưa từng được nếm chải, cha bỏ rơi con đi tới một nơi xa xôi lắm nơi ấy có thể sẽ có những đứa trẻ khác thay thế hình bóng con, dần con cũng quen với sự thiếu vắng của cha, mẹ là người đóng vai trò thay cha dậy dỗ nuôi dưỡng con trưởng thành, con biết ơn mẹ! mẹ đã cho con hạnh phúc tuy không được trọn vẹn những cũng đủ lấp đầy sự khao khát có cha trong con. Con cứ nghĩ như thế là đủ cuộc đời này mẹ sẽ mãi đóng 2 vai trò như thế để dõi theo con, con vẫn mãi nghĩ như thế cho tới một ngày nếu như con không bị đau không phải vào bệnh viện, không cần đến sự săn sóc của người cha thì con nghĩ chỉ bấy nhiêu đó thôi là đã đủ rồi.
Lúc này con đã xa nhà xa mẹ và 1 cuộc sống tự lập đang hình thành trên con đường con đi. con vào viện vì đau 1 đồng nghiệp đã đưa con đi làm thủ tục khám xét, đó là một điều rất giản đơn thôi nhưng sao con thấy ấm áp thế, 14 năm rồi cảm giác này mới về lại nơi tâm hồn con, con thấy mình như đang nhận được sự ân cần, bảo vệ, đùm bọc và lo lắng của cha khi người đồng nghiệp ấy lo lắng cho con, một lần nữa tiềm thức lại tỉnh giấc vì chao ôi con vẫn cần, cần có cha bên cạnh! Dù cho con đã lớn khôn dù cho có những lúc con đã tưởng sự khôn lớn mỗi ngày ấy sẽ làm cho con quên đi hẳn những nỗi nhớ về cha như thế, nhưng 14 năm chẳng là gì đối với tình phụ tử, chỉ cần vài phút giây ngắn ngủi qua đi đã khiến thứ tình cảm thiêng liêng ấy ùa về lại len lỏi trong từng suy nghĩ của con và rồi con lại mong cha trở về con mong hạnh phúc lại vang mãi trong con như hồi con 7 tuổi. Càng khôn lớn con lại càng cần phải có cha bên cạnh để giúp con vượt qua những sóng gió của cuộc đời, những báo tố đang rình dập trên con đường con đi và bấy nhiêu đó thôi vẫn chưa đủ.con cần nhiều, nhiều hơn thế. Cha ơi con vẫn cần, cần lắm 1 tình cha!
Tk mh nhé , mơn nhìu !!!
~ HOK TỐT ~
Mỗi khi nhắc về mẹ, chắc hẳn trong lòng mỗi con người chúng ta ko ai là ko khỏi xao xuyến, bồi hồi. Bởi mẹ chính là người đã chăm sóc, nuôi nấng ta khôn lớn từng ngày vượt qua bao gian lao, vất vả, vượt qua tất cả những khó khăn, thử thách của cuộc đời. Vì vậy mà khi viết về mẹ Nguyễn Duy đã viết :Ta đi trọn kiếp con người Cũng không đi hết mấy lời mẹ ru Tình mẹ cao cả và bao la, một thứ tình cảm đẹp đến mãnh liệt.
Hai câu thơ có tính hàm súc và sâu lắng trong một bài thơ xúc động viết về mẹ. Vẻ đẹp của hai câu thơ thật chữ tình: thể hiện ở cảm xúc vừa lắng đọng, vừa thiêng liêng ,mang nặng triết lý: mấy lời mẹ ru biểu tượng cho tình cảm yêu thương vô bờ mà mẹ dành cho con. Cách nói đi trọn kiếp cũng không đi hết khẳng định tình mẹ là vô cùng thiêng liêng cao cả và bất tử; là bao la vô tận, không sao có thể đền đáp hết được. ý thơ cũng thể hiện lòng biết ơn sâu sắc.
Tình mẫu tử là tình cảm thương yêu, đùm bọc, che chở,
mà người mẹ dành cho con. Tình cảm ấy vừa tự nhiên vừa cao cả nên sẽ đi theo mỗi người suốt cuộc đời.
Vâng, từ xưa đến nay Trong đời sống của mỗi con người có vô vàn mối quan hệ tình cảm hết sức tinh tế, phức tạp và phong phú, nhiều thứ tình cảm cao đẹp như tình cảm với ông bà, tình cảm anh chị em, tình bạn, tình yêu, tình cảm với quê hương đất nước, thì tình cảm cao quý nhất, thiêng liêng nhất và vĩnh cửu nhất, có vị trí đặc biệt, thiêng liêng và sâu nặng nhất có lẽ, bao giờ cũng là tình mẫu tử Vì đó là tình cảm đầu tiên của mỗi người khi sinh ra và sẽ gắn bó trong suốt cuộc đời. "Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào" Lòng mẹ, cũng chính là tình mẫu tử. Đó là một thứ thiêng liêng, quý giá xuất phát từ tâm hồn long lanh như pha lê, dịu ngọt như dòng suối của mẹ dành cho đứa con thân yêu của mình. Mẫu là mẹ, tử là con. Hai từ này hầu như chưa bao giờ xa cách, ví như cho dù họ có cách xa bao lâu, bao xa thì tâm hồn của mẹ và con luôn hòa quyện vào nhau.
Khi con còn bé thơ, từ lúc vừa chào đời đã được bàn tay của mẹ dỗ dành, nâng niu. Một chút lớn nữa, mẹ cũng là người đỡ từng bước đi đầu tiên. Khi đi học, cũng có những lúc con ham chơi khiến mẹ buồn lòng nhưng bà vẫn không bao giờ buồn hay hờn trách con, luôn chỉ bảo cho con thứ gì đúng, thứ gì sai. Tất cả những đều đấy đã đều chứng minh được thế nào là tình mẹ Mẹ hi sinh tất cả để giành cho con những gì tốt đẹp nhất, mẹ thức trắng đêm trông nom khi con ốm, mẹ lận đận sớm hôm để lo cho cuộc sống con đc trọn vẹn, mẹ long đong sớm chiều vì công việc để lo cho con đủ miếng cơm, manh áo sự vất vả, tận tụy ấy ko thể kể hết đc bằng lời.
Những việc làm và tình cảm mẹ dành cho con không gì có thể sánh bằng. Bởi mẹ chính là người đã chăm sóc nuôi nấng ta từng ngày,vượt qua bao nhiêu gian lao vất vả,vượt qua tất cả những khó khăn thử thách của cuộc đời là người chấp cho ta những đôi cánh uớc mơ để bay đến chân trời hi vọng. Mẹ chính là nơi nương tựa vô cùng vững chãi cho mỗi đứa con sau mỗi lần vấp ngã; là nơi mỗi người con như chúng ta có thể thổ lộ mọi điều thầm kín; là hình ảnh thu nhỏ của những ước mong, những khát khao thanh bình và hạnh phúc; là nguồn động viên; là tình yêu; là cả những day dứt, dằn vặt, trăn trở; là niềm tự hào chính đáng của một con người. Từ khi sinh ra đến khi khôn lớn, trưởng thành, mẹ luôn dõi theo từng bước chân của con. Khi con vấp ngã, mẹ sẵn sàng nâng con dạy. Khi con vui hay buồn, mẹ luôn là người ở bên con, chia xẻ và động viên con.Như nhà thơ Chế Lan Viên đã có câu Con dù lớn vẫn là con của mẹ ,đi souốt cuộc đời lòng mẹ vẫn theo con.
Những người mẹ, ai đã chẳng từng một lần mang nặng đẻ đau, từng vắt cạn kiệt dòng sữa đời mình nuôi con khôn lớn?… Con dù lớn, vẫn là con của mẹ Đi hết đời lòng mẹ vẫn yêu con.Tình mẹ ấm áp như vầng thái dương, dịu hiền như dòng sông xanh. Ngay từ những ngày đầu, mẹ là người nâng đõ , yêu thương chúng ta. Ngay cả khi lớn lên, mẹ vẫn sát cánh cùng chúng ta trên con đường đời đầy gian lao và thử thách. Tình mẫu tử cao quý ấy không gì có thể sánh bằng.
Tình yêu thương của mẹ giành cho con là vô cùng thiêng liêng, cao cả là bất tử, là bao la vô tận, không sao có thể đền đáp hết được.Phải chăng tình mẫu tử chính là tuổi thơ của loài người còn sót lại:Thật cao quý và may mắn biết bao đối với những ai còn mẹ. Không có gì hạnh phúc hơn khi được sống trong vòng tay yêu thương của mẹ .Mẹ luôn quan tâm đến con, giành cho con những gì tốt đẹp nhất. Tình yêu thương cùng những lời chỉ bảo ân cần của mẹ sẽ là hành trang quý báu giúp con vào đời. Chính tình mẫu tử sẽ là sức mạnh giúp con người vượt qua những khó khăn trong cuộc sống. Có một nhà văn đã nói: Con chẳng bao giờ cúi mặt trước uy nghi…Nhưng khi đứng trước mẹ con thấy miình nhỏ bé làm sao. Đúng vây, dù sau này ta có vị trí trong xã hội hay…gì gì đó đi chăng nữa, thì khi đứng trước mẹ, con vẫn chỉ là đứa trẻ tội nghiệp, yếu ớt cần sự chở che , đùm bọc. Cuộc sống của con sẽ ra sao nếu không có mẹ Chẳng thể nào nói hết được tình mẹ đối với con cái. Chỉ biết rằng mỗi chúng ta cần biết trân trọng thứ tình cảm thiêng liêng đó.Đất nước ngày càng phát triển, xã hội ngày càng hiện đại, thì vai trò của người mẹ càng được khẳng định. Người mẹ không chỉ chăm lo cho gia đình, tham gia các hoạt động xã hội, với những đứa con tuỏi mới lớn mẹ còn là người bạn , người chị luôn quan tâm, chia xẻ những tâm tư nhiều khi phức tạp của con.Chính điều đó mẹ trở nên gần gũi con hơn bao giờ hết…
Cuộc sống sẽ trở nên vô nghĩa nếu như không có mẹ. Những ai đang còn mẹ thì hãy biết quý trọng và giữ gìn nó… Đại văn hào Nga Macxim Gorki đã viết: "Đời thiếu mẹ hiền, không phụ nữ/ Anh hùng, thi sĩ, hỏi còn đâu?".Hãy trân trọng từng giây phút, dẫu rằng đôi khi mẹ không phải là người hiểu ta nhất trong những người bạn của ta, có thể không đồng ý với những suy nghĩ của chúng ta, nhưng người ấy vẫn là mẹ!!!Hãy luôn là những đứa con ngoan, tu dưỡng đạo đức, học thật giỏi để đền đáp những công lao, những tình cảm mà mẹ đã dành cho chúng ta. Hiện nay, trong xã hội không hiếm những kẻ bất hiếu, làm cho mẹ pải khóc không thiếu những kẻ sống lạnh nhạt, Đó là những hành vi mà chúng ta phải lên án cần cảnh cáo với những hành vi trái ngược với lương tâm, đạo đức của mỗi người. Đó là nhiệm vụ của bản thân chúng ta. Câu chuyện "Hoa hồng tặng mẹ" có giá trị hơn nhiều lần những bài luân lí nói về lòng nhân hậu, tình người, tình mẫu tử. Sức mạnh của văn chương nghệ thuật thật cực kì sâu xa Mẹ không thể sống đời với chúng ta vì thế hãy quan tâm mẹ hơn khi còn ở bên cạnh bạn.
Có những thứ khi đã qua rồi thì không bao giờ lấu lại được. Tình cảm của mẹ như ánh sáng trên cao, bóng mát trên cao, như dòng sữa ngọt ngào. Cuộc đời thật công bằng biết bao khi đã cho cho mỗi người chúng ta thứ gọi là tình mẫu tử Tình mẫu tử của mẹ và con là thứ tình cảm đáng quí nhất mà suốt cuộc đời này những đứa con sẽ mãi trân trọng. Dù tung cánh muôn phương, con vẫn sẽ mãi mang theo tình mẫu tử cao đẹp mà mẹ dành cho con. Những ai đang và đã được nhận tình mẫu tử thiêng liêng ấy, hãy cố gắng trân trọng và giữ gìn vì nếu như một ngày nào đó nếu tình cảm ấy không còn thi` cuộc sống này sẽ trở nên tẻ nhạt. Ôi ! Tình mẫu tử thật cao đẹp biết bao.
Lời tri ân của người con với mẹ là lời ca ngợi sự vô giá, vô bờ bến của tình mẫu tử mẹ dành cho con. Đọc hai câu hai thơ tuy giản dị nhưng thật thấm thía đủ để mỗi con người khi nhắc đến người mẹ, họ luôn nghĩ đến một tình cảm thật bao la, chân thành và ấm áp chứa chan bao tình yêu thương.
Mẹ như vạt nắng bình minh
Đem nguồn nhựa sống để dành cho con.
Sáng soi như mảnh trăng tròn
Hành trình mẹ vẫn đầu non cuối ghềnh.
Có thể khi còn nhỏ chưa hiểu chuyện ta thấy cha là người ngiêm khắc,cứng rắn chứ không dịu dàng âu yếm như mẹ nen nhiều bạn còn giận và xa lánh ba.nhưng thường khi càng lớn cách nhìn vè ba của chúng ta sẽ sáng suốt hơn.Tôi dã hiểu và thương ba nhiều hơn bởi tôi biết lúc nào cha cũng nghĩ cho tôi va tất cả là vì tôi.Giờ tôi đã lớn,cha đã để tôi dần trưởng thành.Ông đã không xét nét từng việc tôi lam như trước mà nói chuyện với tôi như một người lớn.Ông đã để tôi tự quyết định và phải tự làm hết công việc của mình,Tuy nhiên ô cũng luôn đưa r những lời khuyên,những kinh nghiệm quý báu để hướng tôi tới đường lối đúng đắn.Thật lòng tôi co cảm giác thấy chút e sợ.Trước những lựa chọn của chính mình,tôi phải tự tìm hiểu,phải suy nghĩ,phải quyết định và tìm ra cách để thực hiện nó.Đó không phải là một việc đơn giản.Thế mới biết cha mình trước kia đã phải dốc lòng dốc sức thế nào mới đưa ra được quyết định cho tôi và tôi tin những gì ông mang lại cho tôi là tốt nhất,hoàn hảo nhất.
Với mọi người tôi không cần biết họ nghĩ về cha tôi ra làm xao nhưng với tôi cha là số một.Tôi chưa bao giờ so sánh cha mẹ mình với cha mẹ người khác.Tôi thấy những gì mà mình được hưởng từ ba mẹ thật là hạnh phúc.Đặc biệt là có một nóc nhà như cha tôi.Tình cha thật là vĩ đại,nó không thể nhìn thấy bằng mắt thường mà phải nhìn bằng trái tim và tình yêu thương dành cho đấng sinh thành.Ở trong không gian bao la đầy ắp tình thương của người cha tôi tha hồ vùng vẫy nhảy múa và luôn được an tâm.Đó la một nguồn sức mạnh tiềm ẩn vững chắc cho sự phát triển bay cao bay xa của tôi.Dù tôi có vấp ngã hay sai trái thì khi ngoảnh lại sẽ vẫn nhận được tình cảm thương yêu của cha,ánh mắt đầy hi vọng,cái gật đầu đầy tin tưởng để tôi có thể tiếp tục bước đi.
Không một từ ngữ hay một điều gì có thể nói hết sự vĩ đại ấy.”Công cha như núi thái sơn”-một câu tục ngữ để nói ve công lao của người cha hay “khuc hat TINH CHA-NGỌC SƠN”cũng chỉ là sự mô phỏng tượng trưng chứ không phải là tất cả.Trái Đất của chúng ta rộng lớn thật nhưng ta còn có thể đo được độ lớn của nó nhưng tấm lòng của cha dành cho con thì đố ai đo nổi?.Là những người con như tôi và các bạn hãy yêu thương cha mình bởi không một người đàn ông nao trên thế giới tốt hơn cha ruột của minh cả.Ai là người dạy ta cách đối nhân xử thế? ai là người ngồi cả trưa quạt cho ta ngủ khi mất điện,ai dậy ta bản lĩnh và cách nhìn cuộc sống.Đó chỉ có thể là cha tôi cha các bạn.
Trên đời cại gì cũng có hai mặt,có đen thì sẽ có trắng.Đa số chúng ta có những người cha vĩ đại nhưng trong xã hội đầy rẫy những người cha không tốt,đối xử tệ bạc với con cái,bắt con cái đi ăn xin đánh giầy để lấy tiền uống rượu….Nhưng đó chỉ là một phần rất nhỏ trong xã hội ,đó là những người cha vô lương tâm ,không có ý chí,những người chụi thua số phận cấp nhận đứng dưới đáy của xã hội.Nhưng dì thế nào cha vẫn là cha dù xấu dù tốt.Rồi có ngày những người cha như vậy sẽ biết hối lỗi và sống khác đi.
Núi cao to sông chảy dài thế nào ta cũng không thể hình dung được tình yêu thương của cha mẹ.Điều đó đã trở thành đạo lí và bổn phận của con cái chúng ta phải biết ghi nhớ công ơn chca mẹ,vâng lời cha mẹ,cố gắng học tập tốt để cha mẹ vui lòng.
Tình cha-Một đề tài không mới nhưng chỉ cần nó xuất hiện ở bất cứ nơi đâu,bất cứ lúc nào thì nó cũng sẽ đánh động hàng triệu trái tim hồi tưởng lại ý nghĩa của nó.không một cái gì có thể đánh đổi được tình cảm của cha dành cho con:”bạn không cần phải đắn đo phân tích xem cha chúng ta là người như thế nào vì lúc nào cha cũng thật vĩ đại.
Có thể khi còn nhỏ chưa hiểu chuyện ta thấy cha là người ngiêm khắc,cứng rắn chứ không dịu dàng âu yếm như mẹ nen nhiều bạn còn giận và xa
lánh ba.nhưng thường khi càng lớn cách nhìn vè ba của chúng ta sẽ sáng suốt hơn.Tôi dã hiểu và thương ba nhiều hơn bởi tôi biết lúc nào cha cũng
nghĩ cho tôi va tất cả là vì tôi.Giờ tôi đã lớn,cha đã để tôi dần trưởng thành.Ông đã không xét nét từng việc tôi lam như trước mà nói chuyện với tôi
như một người lớn.Ông đã để tôi tự quyết định và phải tự làm hết công việc của mình,Tuy nhiên ô cũng luôn đưa r những lời khuyên,những kinh
nghiệm quý báu để hướng tôi tới đường lối đúng đắn.Thật lòng tôi co cảm giác thấy chút e sợ.Trước những lựa chọn của chính mình,tôi phải tự tìm
hiểu,phải suy nghĩ,phải quyết định và tìm ra cách để thực hiện nó.Đó không phải là một việc đơn giản.Thế mới biết cha mình trước kia đã phải dốc
lòng dốc sức thế nào mới đưa ra được quyết định cho tôi và tôi tin những gì ông mang lại cho tôi là tốt nhất,hoàn hảo nhất.
Với mọi người tôi không cần biết họ nghĩ về cha tôi ra làm xao nhưng với tôi cha là số một.Tôi chưa bao giờ so sánh cha mẹ mình với cha mẹ người
khác.Tôi thấy những gì mà mình được hưởng từ ba mẹ thật là hạnh phúc.Đặc biệt là có một nóc nhà như cha tôi.Tình cha thật là vĩ đại,nó không thể
nhìn thấy bằng mắt thường mà phải nhìn bằng trái tim và tình yêu thương dành cho đấng sinh thành.Ở trong không gian bao la đầy ắp tình thương
của người cha tôi tha hồ vùng vẫy nhảy múa và luôn được an tâm.Đó la một nguồn sức mạnh tiềm ẩn vững chắc cho sự phát triển bay cao bay xa
của tôi.Dù tôi có vấp ngã hay sai trái thì khi ngoảnh lại sẽ vẫn nhận được tình cảm thương yêu của cha,ánh mắt đầy hi vọng,cái gật đầu đầy tin
tưởng để tôi có thể tiếp tục bước đi.
Không một từ ngữ hay một điều gì có thể nói hết sự vĩ đại ấy.”Công cha như núi thái sơn”-một câu tục ngữ để nói ve công lao của người cha hay
“khuc hat TINH CHA-NGỌC SƠN”cũng chỉ là sự mô phỏng tượng trưng chứ không phải là tất cả.Trái Đất của chúng ta rộng lớn thật nhưng ta còn có
thể đo được độ lớn của nó nhưng tấm lòng của cha dành cho con thì đố ai đo nổi?.Là những người con như tôi và các bạn hãy yêu thương cha mình
bởi không một người đàn ông nao trên thế giới tốt hơn cha ruột của minh cả.Ai là người dạy ta cách đối nhân xử thế? ai là người ngồi cả trưa quạt
cho ta ngủ khi mất điện,ai dậy ta bản lĩnh và cách nhìn cuộc sống.Đó chỉ có thể là cha tôi cha các bạn.
Trên đời cại gì cũng có hai mặt,có đen thì sẽ có trắng.Đa số chúng ta có những người cha vĩ đại nhưng trong xã hội đầy rẫy những người cha không
tốt,đối xử tệ bạc với con cái,bắt con cái đi ăn xin đánh giầy để lấy tiền uống rượu….Nhưng đó chỉ là một phần rất nhỏ trong xã hội ,đó là những
người cha vô lương tâm ,không có ý chí,những người chụi thua số phận cấp nhận đứng dưới đáy của xã hội.Nhưng dì thế nào cha vẫn là cha dù xấu
dù tốt.Rồi có ngày những người cha như vậy sẽ biết hối lỗi và sống khác đi.
Núi cao to sông chảy dài thế nào ta cũng không thể hình dung được tình yêu thương của cha mẹ.Điều đó đã trở thành đạo lí và bổn phận của con
cái chúng ta phải biết ghi nhớ công ơn chca mẹ,vâng lời cha mẹ,cố gắng học tập tốt để cha mẹ vui lòng.
Tình cha-Một đề tài không mới nhưng chỉ cần nó xuất hiện ở bất cứ nơi đâu,bất cứ lúc nào thì nó cũng sẽ đánh động hàng triệu trái tim hồi tưởng
lại ý nghĩa của nó.không một cái gì có thể đánh đổi được tình cảm của cha dành cho con:”bạn không cần phải đắn đo phân tích xem cha chúng ta là
người như thế nào vì lúc nào cha cũng thật vĩ đại.