Buổi chiều hôm qua, trên đường đi học về, em đã nhìn thấy một bà cụ. Bà đang cầm rất nhiều túi đồ trông có vẻ khá nặng. Em liền chạy đến nói với bà rằng: “Bà để cháu cầm giúp cho ạ!”. Bà cụ mỉm cười rồi nói lời cảm ơn. Em đã giúp bà sách một vài túi đồ. Trên đường đi, bà còn hỏi han về gia đình, tình hình học tập của em. Em còn cảm thấy rất vui khi được bà khen ngợi mình là một đứa trẻ ngoan. Em sẽ tiếp tục làm thật nhiều việc tốt hơn nữa.
dài dài tí đi bn viết kiểu lớp 5 đi
Ai cũng từng có một kỉ niệm sâu sắc đáng nhớ không thể nào quên. Với riêng em, em có một kỉ niệm rất giản dị, nó nhỏ thôi nhưng đã khiến em rút ra nhiều bài học trong cuộc sống. Hôm ấy, em đưa một cụ già sang đường.
Khi em đang trên đường đi học về thì nhìn thấy một bà cụ ngồi trên bồn cây ở vệ đường. Gương mặt cụ mệt mỏi, những nếp nhăn xô lại có vẻ đau đớn. Cụ đang xoa nhẹ một bên chân. Em chạy lại gần bà cụ rổi hỏi:
- Bà ơi, bà làm sao thế?
Bà cụ dừng tay, ngước mắt lên nhìn em rồi nói:
- Bà đang sang đường thì bị một chiếc xe máy va phải cháu ạ...
- Người lái xe không dừng lại giúp bà ư?
Bà cười buồn không đáp rồi tiếp tục xoa chân. Em vội lấy lọ dầu con hổ lúc nào cũng để sẵn trong cặp ra xoa cho bà. Bà cụ mỉm cười cảm ơn em rồi tấm tắc:
- Bố mẹ cháu thật có phúc, cháu ngoan quá!
Chân bà cụ nhăn nheo mà vết bầm hằn lên rất rõ. Hai bà cháu lúi húi giúp nhau một lát rồi bà cụ khẽ nói:
- Bà đã đỡ rồi cháu ạ. Cháu nên đi về kẻo bố mẹ mong.
Em đã định về nhưng sợ bà cụ qua đường lại gặp chuyên gì bèn nói:
- Vậy bà để cháu đưa bà sang đường luôn!
Đôi mắt bà khô rưng rưng, không biết có phải vì bà còn đau quá? Nghĩ vậy, em dìu bà đi rất nhẹ nhàng và rất chậm. Một lúc lâu sau, hai bà cháu mới đi qua được quãng đường ngắn nhưng xe cộ qua lại thật đông.
Chia tay bà cụ rồi, em còn suy nghĩ mãi. Những cụ già ta gặp hàng ngày trên đường cũng giống như ông bà chúng ta ở nhà. Em nghĩ rằng, mình cần biết yêu thương và giúp đỡ các cụ nhiều hơn.
Bn Tham khảo nha :
Chiều thứ năm tuần qua, tổ chúng em họp lại để thảo luận chủ đề "Em cần làm gì để bảo vệ môi trường?" Bắt đầu cuộc họp là phần điểm danh. Tổ hiện diện đủ 8 bạn: Trang, Tý, Hiếu, Hoàng, Phông, Trúc. Sau khi tổ trưởng nêu chủ đề, bạn Hoàng phát biểu: "Để bảo vệ môi trường, vườn trường cần trồng nhiều hoa, cây cảnh để làm đẹp; sân trường cần làm sạch và trang trí đẹp …". Bạn Hoa nêu lên ý kiến: "Chúng ta phải phê phán một số bạn vứt rác bừa bãi …" Bạn Phông bổ sung: "Chúng ta cần trồng thêm cây xanh, chăm sóc cây, tưới cây bắt sâu, tăng thêm thùng rác. Kết thúc buổi họp, tổ trưởng đúc kết lại các ý kiến, phân công cụ thể và dặn dò tuần sau các bạn sẽ họp lại để báo cáo kết quả.
HokT~
Tham khảo !
Em đã làm được một việc tốt: nhặt được của rơi, trả lại cho người bị mất. Trưa thứ năm, trên đường đi học về, qua quãng đường vắng, em nhìn thấy một túi xách nhỏ màu đen nằm ngay giữa đường. Em nhặt lên rồi vừa đi chậm chậm, vừa đưa mắt ngó chừng xem ai là chủ nhân của nó. Một lúc sau, vẫn không thấy người tìm kiếm. Em mang về kể lại cho bố em nghe. Em đã cùng bố mang chiếc túi xách tới công an phường gần nhất khu nhà em để các chú công an tìm lại chủ nhân chiếc túi. Bố em rất vui mừng vì em đã làm được một việc tốt.
Bạn tham khảo nhé !
Trong giờ ra chơi, em thấy một anh lớp 5 xô một em lớp 1. Em liền chạy đến, đỡ em dậy và hỏi: “Em có đau không?” Em nhỏ trả lời: “Dạ, em không sao. Cảm ơn chị.” Hôm đó, khi nghe em kể lại chuyện này, cha mẹ em nói: “Con thật tốt bụng. Ba mẹ rất tự hào về con.” Em rất vui vì đã làm được một việc tốt theo lời ba mẹ và thầy cô dạy.
Bạn tham khảo nhé!
Hôm qua trời mưa rất to, mẹ em đi chợ quên mang theo áo mưa nên đã bị ngấm nước mưa. Về đến nhà mẹ ốm và sốt rất cao. Thấy vậy, em thương mẹ rất nhiều vì mẹ đi chợ mua đồ để nấu những món ăn ngon cho gia đình. Nhưng bây giờ mẹ lại bị ốm nên em đã giúp mẹ quét nhà thật sạch sẽ, nhặt rau giúp chị của em, tự mình giặt quần áo. Em còn thấm khăn với nước lạnh đắp lên trán cho mẹ, lấy thuốc cho mẹ uống, lấy tay xoa vào trán để mẹ bớt đau đầu. Tối hôm đó, trán mẹ đã bớt nóng. Mẹ ôm em vào lòng và nói với em rằng: “Con gái của mẹ thật ngoan ngoãn và hiếu thảo. Nhờ có con mà mẹ cảm thấy đỡ mệt rồi. Mẹ cảm ơn con rất nhiều!”. Em thật sự vui lắm khi được mẹ khen. Em vui vì mình đã giúp mẹ khỏi ốm. Câu nói đó của mẹ làm em có thêm động lực để làm nhiều điều tốt cho những người thân trong gia đình và cả những người xung quanh em nữa.
Tham Khảo bạn nhé
Trưa nay, em đang đi về. Ở phía trước có một bạn gái đang bị hỏng xe gần đó, xe bạn bị tuột xích nên bạn ấy không thể đi về được. Em đã dựng xe của em gọn vào vỉa hè và em lắp xích cho bạn. Nhưng cặm cụi mãi mà em vẫn không lắp vào được. Em bảo bạn đứng đó chờ và em chạy tới chỗ một bác đang đi bộ gần đó, em nói: “Bác ơi, xe bạn cháu bị hỏng, bác có thể giúp chúng cháu sửa được không ạ?”. Bác ấy mỉm cười và nói: “Được chứ”. Rồi bác lại sửa xe giúp chúng em. Sau khi sửa xong, cả hai đứa rối rít cảm ơn bác. Mặc dù em không sửa xe được cho bạn, nhưng bạn đó vẫn cảm ơn em. Một cảm xúc rất khó tả trời lúc đó nắng nóng nhưng trong lòng em lại rất vui. Hai đứa chúng em cùng nhau đạp xe về. Trên đường đi nói chuyện rất vui vẻ quên đi những khó khăn vừa vượt qua. Và nhờ chuyện đó mà em đã làm quen với thêm một bạn mới.
Cuối tuần làng em sẽ tổ chức tổng vệ sinh để chào mừng ngày Quốc khánh mùng 2 tháng 9. Bố mẹ phụ trách dọn dẹp nhà cửa. Còn em và chị gái theo các chị đoàn viên thanh niên dọn dẹp vệ sinh đường làng. Chúng em nhận chổi từ một chị phụ trách, sau đó đi quét dọn con đường lớn nhất trong khu phố, rồi đến từng con đường nhỏ trong các ngõ. Tiếp đến em cùng các anh chị thu dọn toàn bộ rác lại vào những chiếc túi nơi rồi đem đến xe vận chuyển đem rác đi xử lí. Cuối cùng, một ngày lao động vất vả cũng kết thúc. Khu phố của em giống như được khoác lên một bộ áo mới. Em cảm thấy vô cùng hạnh phúc, tự hào vì đã làm được một việc tốt.
Bạn tham khảo nhé !
Chẳng bao giờ em làm được một việc tốt đáng kể hay chỉ ít là làm người khác thấy vui, chỉ trừ có một lần khi em còn học lớp 2. Lần đó em đã nhặt được của rơi và trả lại cho người mất.
Chiều hôm ấy, em trực nhật nên phải ở lại lớp một lúc để đổ rác. Lúc em đang đi trên sân trường thì bỗng em giẫm phải một vật gì cưng cứng. Em cúi xuống nhặt lên thì thấy: Ồ! Hoá ra là một cuốn tiểu thuyết khổ 18x7cm của nhà sách Trí Tuệ cuốn đầu giáo sư Powel của tác giả A.R Belger. Cuốn sách này được bọc ngoài bằng nilon trong nên có lẽ người mất mới mua về chưa đọc. Em cũng chưa đọc nó nhưng đã biết ít nhiều về nó qua lời nói của bố mẹ. Hình như nó là một cuốn tiểu thuyết rất hay. Em lật xem bìa sau của cuốn sách thì thấy một đoạn văn ngắn kể lại tóm tắt nội dung cuốn sách. Nó càng làm em chắc chắn về suy nghĩ của mình. Trong đầu em hiện lên ý nghĩ lấy luôn cuốn sách này. Thế là, em ngó xung quanh xem có ai không. Thôi chết! Còn bác bảo vệ. Em chờ bác bảo vệ để ý đi chỗ khác rồi nhanh tay đút luôn cuốn sách vào cặp tung tăng chạy ra khỏi cổng trường. Trên đường, em không thôi nghĩ về những tình tiết hấp dẫn, li kì của cuốn sách. Ôi! Thú vị biết bao! Nhưng cái đầu em không chỉ nghĩ đến một chuyện nó lái sang một chuyện khác. Chuyện về người bị mất. Vì có cái đầu ham nghĩ nên em không biết phải phân xử ra sao, mang về đọc và giữ của riêng hay trả lại cho người bị mất đây! Hai phương án cứ đánh nhau, xáo trộn trong đầu em. Vừa lúc đó, em về đến nhà. Em chào bố mẹ rồi đặt mình lên chiếc giường ở phòng riêng. Em lại tiếp tục suy nghĩ. Mà phải rồi! Mẹ là người có kinh nghiệm trong cuộc sống, mình nên hỏi mẹ xem sao! Em nghĩ, thế là em chạy xuống tầng một, đưa cuốn sách cho mẹ và kể đầu đuôi câu chuyện cho mẹ nghe. Nghe xong, mẹ cười và bảo:
- Bây giờ, con hãy đặt mình vào tình huống như người mất mà xem. Chắc chắn con sẽ rất buồn và lo lắng vì bố mẹ sẽ mắng khi làm mất cuốn sách khá đắt: hai mươi lăm nghìn đồng cơ mà! Đấy, con hãy tự nghĩ và quyết định đi.
Quả thật nếu em là người mất thì cũng sẽ có những cảm giác như mẹ nói. Mà nếu các bạn biết thì lòng tin của các bạn đối với em sẽ chẳng ra gì nữa! Em quyết định sẽ trả lại. Sáng hôm sau, em mang cuốn sách đưa cho cô Tổng phụ trách. Vừa lúc đó, có một chị lớp Năm hớt hơ hớt hải chạy đến. Khi cô Tổng phụ trách đưa chị cuốn sách và giới thiệu em với chị thì chị ấy cảm ơn em rối rít.
Lúc em về lớp, các bạn xô đến quanh em và khen em. Khi đó em thực sự là rất vui. Bây giờ em mới biết giá trị của những việc làm tốt. Nó vô hình nhưng nó lại có thể mang niềm vui cho tất cả mọi người.