Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài
yencba

Viết 1 bài văn ngắn kể lại lời tâm sự của 1 bức tường lớp học loang lổ những vết xước và hình vẽ.                                                Giúp tôi với

Trần Thanh Phương
15 tháng 8 2018 lúc 18:29

Trong hoạt động học tập của các bạn học sinh, dù là ở trường hay ở nhà thì cũng không thể thiếu đi sự hiện diện của tôi. Tôi là một trong những đồ vật hỗ trợ cho các bạn học sinh học tập, rèn luyện, thiếu đi mình thì hoạt động học sẽ diễn ra rất khó khăn, các bạn học sinh cũng không có những điều kiện thuận lợi để tiếp thu những kiến thức mới. Các bạn đã đoán ra tôi là ai chưa? Tôi xin tự giới thiệu, tôi là một chiếc bàn học trong rất nhiều những người an hem của tôi được mang đến trường học và phục vụ cho nhu cầu học tập của các bạn học sinh. Tôi rất tự hào và vui vẻ khi biết mình có những ích lợi trong việc hỗ trợ các bạn nhỏ học tập. Nhưng, hiện nay, tôi cảm thấy rất buồn vì ý thức của các bạn học sinh chưa tốt, chưa thực sự quan tâm cũng như trân trọng đến sự có mặt của chúng tôi, các bạn đã dùng bút, compa làm chúng tôi bị thương bởi những vết trầy xước, loang lổ.

Khi vừa mới được xuất xưởng và đưa đến một ngôi trường học, tôi và các an hem của mình rất vui và tự hào,vì nhờ sự xuất hiện của chúng tôi mà các bạn học sinh sẽ học tập, rèn luyện tốt hơn. Chúng tôi cũng vui vì sau bao công lao chế tác của những người nghệ nhân thì giá trị của chúng tôi cũng đã được đưa vào sử dụng. Khi mới đến trường, tôi là một chiếc bàn học mới tinh, bóng loáng, mặt bàn được bốn chiếc chân làm trụ nên vô cùng vững chắc, mặt bàn cũng sáng bóng và được sơn một lớp sơn màu nâu cam rất đẹp. Dưới mặt bàn là một ngăn nhỏ dùng để đựng cặp sách. Mọi bộ phận trên cơ thể tôi đều sẵn sàng để cho các bạn học sinh sử dụng.

Mong muốn của chúng tôi khi mới được đưa đến đây chính là phục vụ tốt nhất cho các bạn học sinh. Tôi là một chiếc bàn đôi, vì vậy mà diện tích của tôi đủ lớn để hai bạn học sinh ngồi. Lúc ban đầu, vì chúng tôi là bàn mới nên các bạn học sinh cũng rất hứng thú, ý thức giữ gìn của các bạn cũng rất tốt, mọi hoạt động đều rất nhẹ nhàng, ngay cả quyển sách mà các bạn để lên mặt bàn cũng vô cùng nhẹ nhàng, nâng niu, như thể sợ chúng tôi bị đau vậy. Sự nâng niu của các bạn làm chúng tôi rất cảm động và tự hào về tấm lòng của các bạn học sinh nhỏ tuổi này đối với mình. Tuy nhiên, theo thời gian thì sự nâng niu ấy giảm đi rõ rệt, các bạn học sinh bắt đầu có những hành động nghịch ngợm đặc trưng của lứa tuổi mình, và sự nghịch ngợm, phá phách ấy đã khiến cho tôi cũng như bao chiếc bàn khác trở nên bẩn hơn, cũ hơn rất nhiều, thậm chí còn lốm đốm những vết thương.

Trước hết có lẽ là những vết mực mà các bạn học sinh vẽ lên tôi, các bạn dùng thước kẻ và một cây bút để kẻ ra ranh giới bàn học của mỗi bạn. Vì đo không chính xác nên các bạn cứ kẻ qua, kẻ lại làm cho  mặt bàn loang nổ những vết kẻ. Không những thế, giờ ra chơi các bạn học sinh còn rất hay tụ tập và vẽ bậy lên mặt bàn. Tuy không ai trực tiếp viết lên bàn của mình nhưng thay vào đó các bạn sẽ chạy sang những bàn khác để dùng bút mực vẽ lên, nhằm mục đích trêu đùa. Cứ như vậy, các bạn vẽ qua vẽ lại làm cho tôi càng trở nên bẩn hơn bởi vết mực, mặt bàn không còn láng bóng như ban đầu nữa, trên mặt bàn là những vết kẻ, những chữ cái loằng ngoằng, những chữ số mà khi không có giấy nháp, các bạn đã nháp luôn lên mặt bàn. Đôi khi các bạn còn dùng bút dạ, bút xóa, thậm chí dùng cả compa để khắc lên chúng tôi nữa, những vết này thì vô cùng khó tẩy xóa.

Không chỉ vẽ bậy lên mặt bàn mà trong giờ ra chơi, các bạn nô đùa, nghịch ngợm còn làm chúng tôi ngã chổng vó trên mặt đất, lúc ấy tôi rất buồn và đau đớn nữa, chúng tôi bị xước xát hết cả. Không những thế, các bạn còn chạy nhảy trên bàn làm chúng tôi lấm bẩn, vì vậy, trên mặt bàn không chỉ có vết mực, vết xước mà có cả những dấu chân trắng xóa trên đó nữa. Nếu khi mới được đưa vào sử dụng chúng tôi vui mừng vì được các bạn nâng niu quý trọng thì bây giờ tôi lại rất buồn vì sự nghịch ngợm của các bạn. Vì sự quậy phá ấy mà giờ đây chúng tôi mang trên mình những vết thương khó có thể lành lặn được như ban đầu nữa.

Tôi biết là các bạn học sinh chỉ nghịch ngợm vì đặc trưng của lứa tuổi, nhưng bây giờ khi đã mang những vết xước, những vết loang lổ trên mặt bàn thì chúng tôi không còn tự tin và vững chắc được như ban đầu nữa. Tôi không trách các bạn mà tôi chỉ hi vọng các bạn có ý thức giữ gìn những dụng cụ, đồ vật trong trường hơn. Vì đó sẽ là những dụng cụ phục vụ cho chính hoạt động học của các bạn.

Punch
15 tháng 8 2018 lúc 19:10

Chào các bạn,tôi là một bức tường có nhiệm vụ che chắn và bảo vệ cho ngôi trường Tiểu học này . Hây...Hôm nào cũng như vậy,các bạn học sinh lớp 2 , lớp 3 đều mang bút chì , bút bi , màu để khắc lên người tôi . Mới ngày đầu tiên được khoác lên bộ áo màu vàng đẹp đẽ này , tôi cảm thấy rất hạnh phúc , vậy mà bây giờ nhìn tôi không khác gì một bức tường cũ kĩ , hỏng nặng và trông thật xấu xí ! mà thôi , dù sao tôi cũng đã lớn tuổi rồi , bọn trẻ quậy phá lên người tôi chỉ vì bọn nhỏ nó không biết điều hay lẽ phải , chúng còn non nớt quá mà ...

À quên , tôi có một " đứa cháu ngoan ngoãn " học lớp 5 trường này , tên là Xuân Huy ! Nó ngoan ngoãn và lễ phép lắm , luôn luôn bảo về và che chở cho tôi ! Sáng nay , Huy đến sớm lắm , thấy đi qua , tôi hỏi :

- Huy à,hôm nay con đi sớm vậy ? Mới có 6 : 00 mà ...

- Dạ con chào bác tường ạ , hôm nay con có chuyện buồn , nên ...

-Con có chuyện gì ? Ngồi đây kể cho ta nghe đi !

-Hôm qua , bạn Tuấn Anh cùng lớp trêu chọc con , nói con lúc nào cũng ở bên bác , mắng mấy em học sinh không được vẽ lên tường , bạn ấy bảo con oai , bảo con rảnh rỗi mà quát mấy em ý ! Sáng nay , mẹ bảo con cứ tự tiện nói mấy em lớp dưới , rồi mấy em khóc , tội nghiệp ! Con làm vậy là chỉ muốn nhắc nhở mấy em ấy thôi mà...là sai hả bác ?

Tôi rưng rưng nước mắt,chỉ vì tôi mà cậu bé hiền lành ngây thơ này đã phải chịu bao lời trách mắng . Rồi cậu bé ôm chầm láy tôi và bảo :

- Con sẽ mãi ở bên bác !

Sáng nay , tôi nghe được thầy hiệu trưởng bảo :

- Cái tường này cũ lắm rồi , phải phá đi để thay cái mới thôi !

Tôi buồn lắm...Chiều đến,khi các bạn học sinh đi học về , Huy nhìn tôi và bảo :

- Con sẽ không để cho bác đi đâu !

Rồi cậu bé chạy đi cầm thùng sơn , dùng cọ quết lên người tôi một màu vàng óng ả mà thanh lịch ! Sáng hôm sau , nhà trường thấy vậy đã không thay cái bức tường mới nữa , tôi mừng lắm ! Tội nghiệp thằng bé , thức cả đêm để lo cho tôi , vất vả rồi , Huy à ... !

hok tốt !!!


Các câu hỏi tương tự
yencba
Xem chi tiết
Hoàng Ngọc Trâm
Xem chi tiết
Nguyễn Khánh Duy
Xem chi tiết
Chi Nguyễn
Xem chi tiết
hà nguyễn
Xem chi tiết
Kem Đây Nek
Xem chi tiết
Linh Nguyễn
Xem chi tiết
Đặng Thuý Ngân
Xem chi tiết
Nezuko Kamado
Xem chi tiết