Bạn nào tuổi teen cũng thấy mình khổ hơn người khác. Các bạn luôn phóng to những điểm thiệt thòi của mình lên và thu nhỏ phần vất vả của người khác lại. Đồng thời, các bạn luôn cảm thấy oan ức, bất công và nghĩ rằng cuộc đời này đối xử với mình tệ hơn rất nhiều những gì hy vọng (…). Rất tiếc, thưa các bạn teen, các bạn đang hiểu nhầm nghiêm trọng. Ai cũng phải trải qua nhiều khó khăn gian khổ và ai cũng phải chịu hoặc từng chịu bất công. Vì thế, đừng bi kịch hóa cuộc đời của mình, điều đó không giúp gì cho các bạn cả. Ngoài ra, những lỗi lầm gây ra thường do chính bản thân mình, nên đừng đổ lỗi cho hoàn cảnh hay người khác.
(…) Tuổi teen có tính ghen tỵ rất lớn. Các bạn luôn ngắm nghía và so bì với người khác để thấy cha mẹ thật tệ, không hiểu mình, cha mẹ chiều em/chị/anh mình hơn… Nhiều bạn thấy như bị bỏ rơi, hay cha mẹ lạc hậu, kém cỏi, giỏi mắng mỏ nhưng hiểu biết ít. Thực ra, điều đó không chính xác. Cha mẹ các bạn đều đã trải qua giai đoạn này nên nhìn xa hơn. Họ biết với tính cách như thế, cách học tập, lao động như thế…, thì hệ quả/hậu quả là gì. Vì thế, bố mẹ có nói nhiều một chút, trách móc một chút, ghê gớm một chút, cũng là vì thương, lo lắng cho các bạn.
(…) Nhiều bạn thấy cảnh rú ga lao vút trên đường rất bản lĩnh. Nếu tầm nhìn hữu hạn thì mọi thứ đơn giản là vậy. Tuy nhiên, chỉ cần nghĩ xa hơn chút nữa, các bạn sẽ nhìn ra phía sau cảnh rú ga, lao ầm ầm đó là bệnh viện với máu me, xương cốt hoặc cảnh đám tang u buồn. Chơi ngông chưa bao giờ và sẽ không bao giờ là bản lĩnh.
(Trích Tuổi dậy thì tưởng chơi ngông là bản lĩnh, TS. Vũ Thu Hương, báo điện tử News.Zing.Giaoduc, 7/10/2015)
Câu 1: Xác định thao tác lập luận chính được sử dụng trong đoạn trích trên?
Câu 2: Tuổi teen thường bi kịch hóa cuộc đời của mình thế nào?
Câu 3: em đã bao giờ rơi váo tình huống bất mãn, cảm thấy bố mẹ không hiểu mình chưa? Theo em, trong tình huống đó, cần làm gì để tìm được tiếng nói chung giữa mình và bố mẹ?
Tôi đây trông cũng rất bình thường Chẳng phải lo âu tình yêu thêm bao nhiêu sầu vương Vẫn cứ hay thích hay chuyện trò Chẳng phải lo bao giờ sẽ có ai yêu mình đây Bởi vì tôi chẳng sợ chi Mặc kệ tình yêu cứ đến rồi đi Ế... là một xu thế Tìm được người yêu sao chán chê Có những sáng tối đi về Tôi với bao công việc nặng nề Bước xuống phố cuối tuần Chỉ mình tôi giữa bao bước chân Chẳng phải lo âu trước sau Ai chờ ai ghét ai nhớ ai Ế... là một xu thế Một mình thì vẫn tốt chứ sao Có những lúc vui lúc buồn Luôn cười tươi nhưng thấy bình thường Nay đây mai đó bốn phương Bạn bè tôi ai cũng dễ thương Việc gì phải lo FA Tôi cười tươi như thế mỗi ngày. Chắc là do tính tình không có bình thường Nên là không có anh nào chịu thương Lại còn cái bệnh hay bị ảo tưởng Nên con gái bây giờ thiệt là khó lường Em không muốn có người yêu hay là không anh nào chịu yêu Em không muốn có người yêu Cho nên em cứ ế nhiều nhiều
AHIHI , TẾT NHA NÊN ĐỪNG NÉM GẠCH MÌNH NHA , CHÚC CÁC BẠN CÓ ĐÊM GIAO THỪA VUI VẺ
Ký ức tuổi thơ
Cuối lớp 8. Tôi không có việc gì ngoài học, học chỉ để làm vui lòng cha mẹ, thầy cô. Mà thầy cô ư, chắc chỉ vui vì nghề nghiệp thôi chứ ai rảnh mà đi lo cho con nhà người khác, cố dạy tốt cho con nhà người ta để mình được lợi chứ thật ra thì giáo viên đâu có vui vì chuyện tôi được kết quả học tập tốt. Còn cha mẹ nhiều người đâu phải lấy thành tích học tập tốt của con mình để làm sung sướng để vui vẻ. Chủ yếu là họ chỉ lấy thành tích của con mình ra để nở mày nở mặt, để khoe với mọi người, chứ có mấy ai suy nghĩ đến con. Riêng tui thành tích học tập từ lớp 1 đến lp 7 toàn là “ danh hiệu học sinh giỏi” đều đứng trong “ top 10 “ cả lớp. Cả 1 thời như vậy liệu bố mẹ có vui mãi. Và cho đến năm nay chỉ vì 1 cái danh hiệu “học sinh tiên tiến” thôi những điều xấu nhất như đổ hết lên đầu tôi vậy.
Nói về tiểu sử tôi. Từ nhỏ tôi đâu phải là 1 thằng được bố mẹ nuông chiều. Là con hai và chỉ được may mắn sinh ra nhờ cái chết đầy đau đớn của anh thứ tôi. Là một người may mắn tôi nghĩ chắc tôi sẽ được sung sướng vui vẻ lắm. Nhưng sự thật đâu phải vậy. Tôi càng ngày càng lớn và bước vào độ tuổi dậy thì, là 1 thằng hậu đậu nên hay bị la, không sao cả vì đó là lỗi của tôi. Nhưng sự trưởng thành của tôi hình như là một gánh nặng đè lên đôi vai của bố mẹ tôi vậy. Sa vào điện tử từ nhỏ ( không hẳn là vậy : nhà có máy tính và có anh trai lớn hơn 7 tuổi nên anh làm j với máy tính tui biết hết ) nhưng không bao giờ tôi bỏ học đi chơi net cả, việc học hành vẫn đâu vào đó. Tui vẫn lớn dần...
Nhưng năm lớp 8 một cái năm mà ôi! Mọi điều tồi tệ như đổ hết lên đầu tôi vậy. Ngay đầu năm học chỉ vì ra cổng trường mua bút mà bị kéo vào gặp cô phụ trách đội. Mọi sự thật về chuyện mua bút tôi đều nói ra nhưng có ai tin, mọi người đều nghĩ tôi đi ăn quà và bắt tôi viết bản kiểm điểm, trong khi đó lũ bạn tôi – lũ rác rưởi ấy ăn quà đâu có bị bắt < sao người bị bắt luôn là tôi vậy cho dù tôi không làm gì sai> Tôi nghĩ “việc gì mình phải viết” và cô gọi ngay cho gia đình. Và điều tôi ngạc nhiên nhất là gia đình tôi < không một ai tin tôi cả cho dù biết từ nhỏ đến giờ tôi chưa lần nào ăn quà >. Gia đình ư, chỗ tôi luôn dựa dẫm ư, chỗ tôi luôn tin tưởng ư, sự việc này gây cho tôi 1 cú sộc quá lớn đến tâm lý ( ps: bạn nghĩ việc này không quan trọng ư đừng hiểu như vậy mọi việc đều đi đến 1 đích thôi )
Đến kì nghỉ tết. Mới 3 ngày thôi trong 3 ngày đó không ngày nào là tôi không bị chửi: “ mày định không học ak” , “ chắc qua tết này mày bỏ học luôn đi”, “ kiểu gì tao cũng đốt hết sách mày”. Những lời nói như vậy bạn nghĩ ai có thể chịu được, ai có thể nghe mà không có cảm giác gì. Và một nỗi buồn u ám luôn vây quanh tôi trong suốt những ngày nghỉ tết. Nhiều lúc chỉ muốn gục mặt xuống mà khóc, mong rằng giọt nước mắt kia có thể làm trôi đi những vết thương lòng, trôi đi những nỗi buồn phiền trong tôi.
Sang học kì 2 một cái mới lại nổi lên trong tôi. Tôi nghĩ ai ở tuổi này cũng vậy cả. Tôi đã yêu một người. Đây cũng không phải là chuyện gì to tát quả nhỉ, các bạn nghĩ vậy thôi nhưng 1 đống thứ sảy ra đi kèm đến với tôi. Tôi yêu cô ấy và cũng nhận lại tình cảm vì tôi không phải là quá xấu. Nhắn tin qua lại cũng không có gì lạ. Mà theo các bạn nghĩ bố mẹ bạn có quyên xâm phạm đến những bí mật riêng tư của tôi không nhỉ. Theo như giáo dục cồng dân 8 thì bố mẹ làm như vậy là trái pháp luật cho dù đó là những thứ bố mẹ mua cho tôi đi nữa vì đó đã thuộc về tôi và do tôi quyết định đúng không. Ấy thế mà mọi tin nhắn tôi nhắn với cô ấy hay những bức thư tay bố mẹ tôi đều tìm mọi cách để đọc trộm, đây là cách bố mẹ tôi làm ư? Đây là cách bố mẹ tôi giáo dục tôi ư? bố mẹ tôi nghĩ tôi là con của họ mà những điều tôi làm bố mẹ tôi đều có quyền can thiệp sao? Và bố mẹ tôi đã đọc được dù không là tất cả nhưng 1 trận đòn và những lời chửi mắng đến với tôi dồn dập, may mà cô ấy bố mẹ tôi không biết là ai và tôi cug ko cho biết chứ không cô ấy cũng bị giống tôi rồi.
Bố mẹ tôi từng nói” những gì ở trong nhà mình không được nói cho ai biết hết, nếu nói ra có nghĩa giống như là ‘ vạch áo cho người xem lưng’ “. Haha giờ tôi nghĩ lại thật là buồn cười mọi việc tôi làm có cái gì mà mọi người xung quanh không biết, lúc nào ra đường tôi cũng phải nghe những câu như là “ người yêu mày đâu rồi”, “đem người yêu mày tao xem mặt mũi thế nào” do ai: đều là nhờ cái phúc của bố mẹ tôi cả. Các bạn nghĩ tôi có thể chịu được sao. Là bố mẹ mà không biết bảo vệ con cái ak không biết tâm lý của con cái ak. Mọi người thường nói con cái đến tuổi dậy thì là độ tuổi mà con cái cần sự quan tâm của bố mẹ nhất cần những lời khuyên bảo, cần những câu dạy dỗ. Chứ tôi không cần họ làm quá lên vậy.
Có nhiều lúc tôi nghĩ sinh ra trên đời làm gì? để bị chửi ak? để mọi người chê trách ak? để nhận được sự đối xử như vậy ak? nhiều khi tôi mong rằng mẹ tôi không bị sẩy sẽ không có tôi và tôi chẳng phải chịu như thế này. Và đôi lúc khi sự ức chế của tôi lên đến tột cùng thì tôi nghĩ” chết đi có lẽ kiếp sau minh sẽ được sống thanh thản” nhưng có 1 sự níu kéo nào đó làm tôi không thể chết được, vì sao ư? Tôi cũng không biết nữa. Câu truyện của tôi rất dài nhưng tôi sao có thể kể hết được. Trên đây là mọi nỗi lòng của một người học sinh bước vào tuổi dậy thì và là sự thật.
Tác giả
Lương Hữu Điền
Bạn bè
Mái trường mến yêu
Bao nhiêu là bạn
Liệu có bạn tốt
Để mình kết thân
Vui vẻ bao lần
Không giờ xa cách.
Có người hỏi vui:
Bạn bè là gì
Khi đã chia ly?
Nước trên khóe mi
Sẽ không ngừng chảy
Có bạn thật may
Tình bạn chân thật
Không được đánh mất
Bạn bè phải tốt
Giúp đỡ cho mau
Nỗi buồn qua mau
Cùng nhau tiến bước.
Bạn bè là vậy
Nên giữ hòa đồng
Thương không được giận
Tình bạn tốt ấy
Cố mà giữ lấy
Đừng có buông tay
Nhưng rồi một chuyện không may xảy ra. Một ngày cuối năm năm mươi tám - năm đó ta chưa võ trang - trong một trận càn lớn của quân Mĩ - ngụy, anh Sáu bị hi sinh. Anh bị viên đạn của máy bay Mĩ bắn vào ngực. Trong giờ phút cuối cùng, không còn đủ sức trăng trối lại điều gì, hình như chỉ có tình cha con là không thể chết được, anh đưa tay vào túi, móc cây lược, đưa cho tôi rồi nhìn tôi một hồi lâu... cho đến bây giờ, thỉnh thoảng tôi cứ nhớ lại đôi mẳt của anh...
a) Đoạn trích trên thuộc tác phẩm nào? Tác giả là ai?
b) Xác định phương thức biểu đạt chính của đoạn trích trên.
c) "Trong giờ phút cuối cùng, không còn đủ sức trăng trối lại điều gì, hình như chỉ có tình cha con là không thể chết được, anh đưa tay vào túi, móc cây lược, đưa cho tôi rồi nhìn tôi một hồi lâu". Tưởng tượng là người chứng kiến cảnh đó, em hãy viết một vài câu để diễn tả "cái nhìn ấy".
Hello . Các bạn ơi , tết mà , các bạn cứ thoải mái đăng bài hát cho vui nè
Trả lời dưới đây nha , hihii
Verse 1] Đến bây giờ anh đã cô đơn quá lâu Từ khi chia tay cho đến lúc chẳng còn đớn đau Yêu đương làm chi Không lo nghĩ suy Hay là cùng ai bước đi hết Đến bây giờ anh đã cô đơn quá lâu mà Và tình cờ em đây bước đến làm trái tim anh Nhẹ nhàng đắm say Là vu vơ mà thôi Hay là yêu em mất rồi [Prechorus 1] Thế nhưng đôi khi em lại còn bên ai khác Quan tâm người ta như là lúc với anh Em cứ thích như vậy còn anh phải làm sao cho anh biết [Chorus] Xin em đừng thả thính bởi vì anh chưa có người yêu đâu Đã yêu thì yêu một người đừng có yêu thêm ai Chỉ một câu nói ngọt ngào mà làm trái tim anh xôn xao Thì em ơi hãy xác định đi Yêu hay là thính thì anh không biết được đâu Nếu yêu rồi mình cùng đến với nhau Chờ một tình yêu đắm say bền lâu Mà cho thính anh không nhận đâu em ơi [Verse Rap] Trái tim bé nhỏ đã tổn thương từ mối tình trước Khiến anh luôn đắn đo rằng ai có thể yêu và tình được Khi lời yêu khó có thể mà trao ra nhưng tại sao anh vẫn bị mấy em thả thính ngược Nay bạn mai bồ nhưng ngày mốt lại là anh trai là sao Khi thính em cứ thả và anh cả em cứ thỉnh đem hết về nhà nuôi em là sao Nhắn tin và gọi điện suốt đêm thì mục đích cuối cùng cũng chỉ là thả thính Hết like dạo rồi lại đăng status cô đơn thì nói thiệt cách em diễn nó đỉnh quá Nói bâng quơ vậy thôi chứ khi nhìn lại thì cũng chuẩn không cần phải chỉnh nha Vậy nên nếu mà yêu thật lòng thì em hãy đồng ý theo anh về dinh nha [Prechorus 2] Thế nhưng đôi khi em lại còn bên ai khác Quan tâm người ta như là lúc với anh Em cứ thích như vậy còn anh đây làm sao cho anh biết
Mai là sinh nhật mình rồi , chúc cacs bạn vui vẻ nha , hihi
Tôi xin cảm ơn những người đã bầu bn và đồng hành cùng tôi trong những năm vừa qua .
Chúc các bạn có năm mới đầy niềm vui và hạnh phúc nè