Ra đường mà quên mang khẩu trang mất rồi!
Giờ muốn... phạt em một chút hay chụt em một phát.
CÓ BN NÀO MÚN VÀO HỘI CỦA MK KO
làm thơ tiếp đi
làm về con chó
vd:
con chó nhà em
nó rất là ngoan
nó đi ăn cứt
đúng không cả nhà
Ra đường mà quên mang khẩu trang mất rồi!
Giờ muốn... phạt em một chút hay chụt em một phát.
CÓ BN NÀO MÚN VÀO HỘI CỦA MK KO
làm thơ tiếp đi
làm về con chó
vd:
con chó nhà em
nó rất là ngoan
nó đi ăn cứt
đúng không cả nhà
♪ Lyrics: Người Âm Phủ - OSAD x VRT
Ba giờ anh còn chưa ngủ Tương tư về em biết bao nhiêu là cho đủ Chẳng phải người âm phủ ngày ngủ đêm bay Nhưng mà giờ lúc nào anh cũng như thằng đang trên mây Tóc em là suối Mắt em là hồ Nụ cười em là nắng để cho lòng này ngẩn ngơ Chẳng phải là xuân diệu anh cũng biết làm thơ Vì đơn giản là giờ trong đầu anh toàn thương với nhớ đi cùng với em trên một đoạn đường dài chỉ mong được một lần nắm tay dù là đi đến sáng mai chuyện anh nói đâu phải ngày một ngày hai nếu như em gật đầu mình bên nhau đến mãi mãi cuộc đời anh đã từng là bản nhạc buồn chỉ đợi em remix là anh sẽ lên luôn =))) từ ngày gặp em anh lại thấy bay bổng chẳng còn thấy chật chội chẳng còn dập khuôn lại đây anh nói nhỏ em làm cái gì cũng để anh phải nói ỏ mặt thì ngáo ngáo, điệu cười thì ngơ ngơ suốt ngày nói linh tinh vớ vẩn cũng để anh đêm về nhà ôm mơ chuyện trò với em cả đêm đến sáng chẳng cần một giọt cà phê không cần không cỏ không men không rượu nhưng em vẫn làm anh mê em có yêu bản thân mình ko? Nếu có thì làm tình địch với anh nhá Nhà có bán rượu ko ? Mà nói chuyện với em anh say quá Dừng lại nhanh Cười thêm cái nữa là tim anh đứt phanh Nhà em có sao em ko ở Mà lại đi chuyển hộ khẩu vào tim anh? em có thấy cuộc đời mình nhàm chán khi cứ hoài lặp đi lặp lại vậy thì đến đây với anh đi chứ sao còn cứ hoài tìm ai vòng tay anh không quá lớn, chân cũng chẳng được quá dài nhưng mà để ôm em hay chạy đến với em thì việc gì với anh cũng không ngại
Mùa dịch này chúng ta cần luyện tập thể thao, tăng cường sức khỏe đúng không mn? Vì thế, cô giáo CN đã giao cho bọn mình nhảy bài "Ghen cô vy" vừa mới ra trong năm 2020 mà chọn trang phục lấy điểm mất 20/100. Ai giúp mình chọn trang phục phù hợp vs bài hát này đi.
Nhanh giúp mình nhé, hạn còn 2 ngày nữa!!!Mình cảm ơn.^^
Hãy gửi câu chuyện này tới mỗi người bạn mà bạn đã từng tiếp xúc trong cuộc đời này, trong 96 tiếng đồng hồ bạn nhất định phải gửi đi nhé!
Ở Nhật xảy ra một câu chuyện có thực 100% như thế này: Có một người vì muốn sửa lại nhà nên dỡ tường ra; tường nhà kiểu kiến trúc Nhật thường để một tấm gỗ ở giữa, hai bên trát xi măng, nhưng thực chất bên trong để rỗng.
Khi anh ta dỡ tường ra, phát hiện có một chú thạch sùng đang ngủ ở trong đó, đuôi nó bị đóng vào tường bởi một chiếc đinh được đóng từ ngoài vào trong. Anh này thấy tình cảnh đó vừa thấy thương thạch sùng vừa thấy tò mò, anh ta chăm chú quan sát chiếc đinh, trời ạ! đây là chiếc đinh được đóng khi xây nhà 10 năm trước.
Rút cục là có chuyện gì thế này nhỉ? Chú thạch sùng này đã mặc kẹt trên tường mà vẫn sống được trọn 10 năm! Sống được 10 năm trong bức tường tối, thật không đơn giản chút nào. Có gì đó bất thường thì phải? Anh ta tiếp tục tục nghĩ ngợi, đuôi nó bị đóng chặt, không thể xê dịch được, thế nó đã sống được nhờ vào điều gì mười năm qua? Anh ta quyết định chưa sửa công trình của mình vội, muốn quan sát xemchú thạch sùng này đã ăn gì.
Anh muốn nghiên cứ tìm hiểu xem sao.
Một lát sau, không biết từ đầu bò ra một chú thạch sùng khác, miệng nó ngoặm miếng thức ăn… ồ! Anh ta lặng người đi. Thế này là sao nhỉ? Vì một bạn thạch sùng bị đinh đóng vào đuôi không thể đi lại được, một bạn thạch sùng khác đã kiếm tìm thức ăn mớm cho bạn trong suốt mười năm qua. Tôi nghe xong thấy xúc động vô cùng và thực sự cũng không nghĩ thêm về mối quan hệ của chúng nữa.
Các bạn ạ, cùng với sự phổ cập của máy tính trong xã hội con người, tốc độ những thông tin mà chúng ta có được từ người thân, bạn hữu, đồng nghiệp… ngày một nhanh hơn, nhưng khoảng cách giữa con người với con người chúng ta với nhau phải chăng cũng ngày một gần nhau hơn?… Cho nên đừng bao giờ từ bỏ những người mà chúng ta yêu thương nhé!"
Bức thư viết tiếp: "Hãy gửi câu chuyện này tới mỗi người bạn bạn đã từng tiếp xúc trong cuộc đời này, nhất định phải gửi trong vòng 96 tiếng đồng hồ đấy nhé!
Cách làm này khởi nguồn từ nước Anh, nó đã từng làm cho trái đất này đảo lộn cả chục lần, bây giờ vận may đang đến với bạn, nếu như bạn làm theo đúng yêu cầu, trong bốn ngày bạn sẽ gặp may mắn, không phải là chuyện đùa đâu nhé, bạn nhất định sẽ gặp may mắn đấy, bạn không cần phải gửi tiền, bởi vì vận mệnh là vô giá!
Bạn đừng giữ lại thông tin này, nhất định phải gửi đi trong vòng 96 tiếng đồng hồ.
Bạn hãy copy thành 20 bức và gửi đi, hãy chú ý xem trong vòng 4 ngày sẽ có chuyện gì xảy ra với bạn?
Bức thư này là do Anthony viết và do Vinilon gửi đi. Vì bức thư này cần được copy lưu chuyển khắp hành tinh cho nên bạn nhất định phải copy gửi cho bạn bè mình, ít hôm sau sẽ xảy ra chuyện làm bạn vô cùng kinh ngạc đó, có thể bạn không tin, nhưng đây là chuyện có thật 100%".
"Hãy chú ý sự thực dưới đây!!!
Một người Philippin sau khi nhận được bức thư như thế này, anh ta đã không gửi nó đi, anh bị mất đi người vợ của mình, sau đó anh đã làm theo, và trước khi vợ chết anh ta kiếm được 7.775 vạn bảng Anh.
Năm 1987, Kostan. Ousi sau khi nhận được bức thư này, anh nhờ thư ký copy ra 20 bản và gửi đi, vài hôm sau anh này trúng xổ số 2.000.000 bảng Anh.
Một người trẻ tuổi nước Anh, nhận được bức thư này nhưng anh ta quên mất là phải gửi nó đi trong vòng 96 tiếng, và anh đã bị mất việc, sau đó anh tìm lại bức thư, lập tức gửi đi 20 bản copy, ba ngày sau anh được nhận chức vụ cao cấp trong chính phủ, sau này anh trở thành nhân vật số một ở Anh.
Năm 1987 một phụ nữ Califorlia nhận được bức thư này, mặc dù bà đã quyết định gõ lại và gửi đi nhưng sau đó bà đã không làm như thế, sau đó bà gặp phải vô vàn những chuyện phức tạp, ví như phải trả rất nhiều tiền vào việc sửa xe, và bà đã in lại bức thư gửi đi, ngay sau đó bà có được chiếc xe mới.
Hãy nhớ bạn không cần gửi tiền! và đừng không thèm để ý gì tới bức thư này! Đây là một bức thư tình yêu chuyền tay, trong bốn ngày bạn nhất định phải chuyển cho 20 người đấy nhé"
"Sau 15 ngày, bạn sẽ gặp vận may! Từ năm 1877 tới nay chưa bao giờ sai".
Một ông Bụt xuất hiện trước mặt một cô bé và nói:
“Ta sẽ biến điều ước của con thành hiện thực. Nhưng chỉ một thôi”.
Cô bé vừa khóc vừa nói:
“Hãy khiến tất cả mọi người trong gia đình con biến mất. Con vô cùng ghét họ”.
Sáng hôm sau cô bé bước xuống phòng ăn dưới nhà, nhưng cha, mẹ và anh trai cô bé vẫn ở đó như thường lệ. Cô bé cảm thấy hối hận vì những gì đã ước. Đêm hôm đó ông Bụt lại xuất hiện:
“Giờ con đã hạnh phúc chưa?”
“Xin Người hãy thu lại điều ước của con.” Cô bé nói.
“Một khi điều ước đã được thực hiện thì không thể rút lại được.”
Cô bé lại khóc. Tại sao gia đình cô bé lại không biến mất?
câu này ko khó
Nêu cảm nghĩ của em về thạch sanh
cách nêu
có mở đầu
có thân bài
có kết bài
mọi người giúp mình với mình cũng sắp thi rồi
giúp luôn mình cái này nhé
tả cô giáo
Khi mới từ mầm non bước vào cấp 1 mẹ còn dắt tay em đến trường em gặp được rất nhiều thầy cô giáo nhưng em vẫn quý nhất là cô Thoa cô đã để lại ấn tượng sâu sắc cho em
Cô Thoa là cô chủ nhiệm của em khi mới vào lớp 1 cô có khuôn mặt trái xoan, mái tóc hơi dài , làn da vàng , dáng người gầy và hơi cao tính tình cô hiền hòa nhưng cũng có phần nghiêm khắc
ấn tượng của em về cô khi mới vào lớp 1 em vẫn còn rất nghịch và vẫn giữ tính cách ở hồi mầm non em quay ngang quay ngửa rồi không chịu viết bài em cũng viết chữ rất xấu cô liền xuống bảo em không quay ngang quay ngửa nữa mà phải chăm chỉ viết bài cô cầm tay em nắn nót từng chữ một khi rảnh rỗi cô lại cho em đi học buổi chiều để rèn chữ cho em sau một thời gian dài em đã là bạn viết chữ đẹp nhất lớp cô bảo em đi thi viết chữ đẹp của trường em vượt qua được tiếp tục rèn em đến ngày thi huyện em đến đó rất bỡ ngỡ nhưng cô động viện em đến lúc thi em nắn nót viết từng chữ xong em liền ra ngoài rồi bảo với cô và mẹ là xong rồi đợi đến ngày ra kết quả em đã được giải ba cô và mẹ rất mừng khi thi xong vào thứ 7 mẹ đưa em đến nhà cô chơi vì là trẻ con còn bé nên em không biết gì lên chỉ nghịch phá làm phiền cô nhưng cô vẫn rất vui vì em đã đến nhà cô chơi cô coi em như người nhà mỗi đến tết em lại thấy thiếu thiếu gì đó rồi mẹ đưa em đến nhà cô chơi đến nhà cô chơi
em đã tự hứa với mình là phải học thật giỏi nghe lời để không phụ lòng bố mẹ và cô Thoa năm nay khi lên cấp hai em vẫn còn nhớ mãi nhưng kỉ niệm cô và em hồi ở cấp một
có chỗ gì sai sót mong các bạn góp ý nhé
Từng là hơi ấm bên đời
Giờ là cơn gió ngang trời
Mọi người xung quanh thay nhau cho tôi biết cô Thắm không về nữa đâu
Đặt trọn niềm tin sai người
Giờ này ai khóc ai cười
Thề hẹn làm chi
Để rồi bỏ đi
Tôi cố đem tình vun đắp
Mây hóa ngang trời che lấp
Tôi vẫn nơi này đợi chờ
Cô về với tôi
Là vì tôi quá ngốc nghếch
Hay là do gia cảnh tôi nghèo
Gốc đa chỉ còn mình tôi ngồi nhìn trăng lên
Bao nhiêu kí ức một thời
Giờ thành cay đắng một đời
Nhà cao xe sang váy cưới lộng lẫy sớm tối có người đón đưa
Hình dung theo gió mây ngàn
Ngồi ôm thương nhớ bẽ bàng
Phận đời ngang trái
Giờ biết nói cùng với ai?
Dẫu biết phận mình cay đắng
Nhưng cớ sao lòng vẫn buồn
Làm phu, làm thuê làm sao
Mơ cho được ngọc ngà
Cô Thắm ngày nào bên tôi
Này khuất xa dần mất rồi
Đành thôi tôi phải quên
Tôi còn nhớ ngày cô đi mưa lâm râm nặng hạt
Cô vội trao chiếc nhẫn cỏ gương mặt cô lạnh nhạt
Thề hẹn xưa nay còn đâu
Khi tôi đã không còn cạnh cô
Áo gấm lụa đào cô cất bước đi giữa chốn phù phiếm nơi thành đô
Cô Thắm ơi, mỗi một ngày thiếu điều tôi nhớ cô lắm
Ánh đèn vàng thành phố xa hoa đã cướp mất đi cô Thắm
Túp lều tranh nay chỉ lẻ bóng đơn điệu trong đó một trái tim
Chỉ biết đợi chờ cô về trong nội tuyệt vọng bóng ai dưới mái hiên
Tôi lau giọt nước mắt
Sao còn động hai hàng mi?
Đã bao lần tôi nắm lấy
Thứ tình cảm phải tàn đi
Con sông xưa mà vẫn khúc bồi giờ đây lòng người chỉ lỡ
Sao nỡ quên đi thứ ân tình xưa là cả một đời tôi ghi nhớ
Chờ cô về, chờ chiếc hôn
Chờ một vòng tay ấm áp
Chờ cô nói cô nhớ tôi
Chỉ là câu nói thấm thoát
Câu hỏi đó nợ tình duyên
Liệu cô có trả lời?
Cô bắt tôi chờ
Và chờ bao giờ
Hay tôi phải chờ đến cả đời?
Từng là hơi ấm bên đời
Giờ là cơn gió ngang trời
Mọi người xung quanh thay nhau cho tôi biết cô Thắm không về nữa đâu
Đặt trọn niềm tin sai người
Giờ này ai khóc ai cười
Thề hẹn làm chi
Để rồi bỏ đi
Bao nhiêu kí ức một thời
Giờ thành cay đắng một đời
Nhà cao xe sang váy cưới lộng lẫy sớm tối có người đón đưa
Hình dung theo gió mây ngàn
Ngồi ôm thương nhớ bẽ bàng
Phận đời ngang trái
Giờ biết nói cùng với ai?
Một tiểu thư đài các
Cô không còn là cô Thắm xưa
Nơi đô thành tấp nập
Cuộc sống cô giờ êm ấm chưa?
Sao buồn vương trên mắt?
Sao đôi lần khóc ướt mi?
Tôi vẫn luôn dõi theo từ cái ngày cô bước đi
Cô xa nơi mái chèo
Bến sông nhỏ ta thường qua
Cô xa nơi đồng cỏ
Mái tranh nghèo cạnh vườn hoa
Ánh trăng kia còn đợi
Nhưng bóng người giờ nơi đâu
Tôi chị biết mượn hơi men
Tâm sự cùng trăng cho vơi sầu
Rất chánnnnnnnnnnnn:)
Từng là hơi ấm bên đời
Giờ là cơn gió ngang trời
Mọi người xung quanh thay nhau cho tôi biết cô Thắm không về nữa đâu
Đặt trọn niềm tin sai người
Giờ này ai khóc ai cười
Thề hẹn làm chi
Để rồi bỏ đi
Tôi cố đem tình vun đắp
Mây hóa ngang trời che lấp
Tôi vẫn nơi này đợi chờ
Cô về với tôi
Là vì tôi quá ngốc nghếch
Hay là do gia cảnh tôi nghèo
Gốc đa chỉ còn mình tôi ngồi nhìn trăng lên
Bao nhiêu kí ức một thời
Giờ thành cay đắng một đời
Nhà cao xe sang váy cưới lộng lẫy sớm tối có người đón đưa
Hình dung theo gió mây ngàn
Ngồi ôm thương nhớ bẽ bàng
Phận đời ngang trái
Giờ biết nói cùng với ai?
Dẫu biết phận mình cay đắng
Nhưng cớ sao lòng vẫn buồn
Làm phu, làm thuê làm sao
Mơ cho được ngọc ngà
Cô Thắm ngày nào bên tôi
Này khuất xa dần mất rồi
Đành thôi tôi phải quên
Tôi còn nhớ ngày cô đi mưa lâm râm nặng hạt
Cô vội trao chiếc nhẫn cỏ gương mặt cô lạnh nhạt
Thề hẹn xưa nay còn đâu
Khi tôi đã không còn cạnh cô
Áo gấm lụa đào cô cất bước đi giữa chốn phù phiếm nơi thành đô
Cô Thắm ơi, mỗi một ngày thiếu điều tôi nhớ cô lắm
Ánh đèn vàng thành phố xa hoa đã cướp mất đi cô Thắm
Túp lều tranh nay chỉ lẻ bóng đơn điệu trong đó một trái tim
Chỉ biết đợi chờ cô về trong nội tuyệt vọng bóng ai dưới mái hiên
Tôi lau giọt nước mắt
Sao còn động hai hàng mi?
Đã bao lần tôi nắm lấy
Thứ tình cảm phải tàn đi
Con sông xưa mà vẫn khúc bồi giờ đây lòng người chỉ lỡ
Sao nỡ quên đi thứ ân tình xưa là cả một đời tôi ghi nhớ
Chờ cô về, chờ chiếc hôn
Chờ một vòng tay ấm áp
Chờ cô nói cô nhớ tôi
Chỉ là câu nói thấm thoát
Câu hỏi đó nợ tình duyên
Liệu cô có trả lời?
Cô bắt tôi chờ
Và chờ bao giờ
Hay tôi phải chờ đến cả đời?
Từng là hơi ấm bên đời
Giờ là cơn gió ngang trời
Mọi người xung quanh thay nhau cho tôi biết cô Thắm không về nữa đâu
Đặt trọn niềm tin sai người
Giờ này ai khóc ai cười
Thề hẹn làm chi
Để rồi bỏ đi
Bao nhiêu kí ức một thời
Giờ thành cay đắng một đời
Nhà cao xe sang váy cưới lộng lẫy sớm tối có người đón đưa
Hình dung theo gió mây ngàn
Ngồi ôm thương nhớ bẽ bàng
Phận đời ngang trái
Giờ biết nói cùng với ai?
Một tiểu thư đài các
Cô không còn là cô Thắm xưa
Nơi đô thành tấp nập
Cuộc sống cô giờ êm ấm chưa?
Sao buồn vương trên mắt?
Sao đôi lần khóc ướt mi?
Tôi vẫn luôn dõi theo từ cái ngày cô bước đi
Cô xa nơi mái chèo
Bến sông nhỏ ta thường qua
Cô xa nơi đồng cỏ
Mái tranh nghèo cạnh vườn hoa
Ánh trăng kia còn đợi
Nhưng bóng người giờ nơi đâu
Tôi chị biết mượn hơi men
Tâm sự cùng trăng cho vơi sầu
Rất chánnnnnnnnnnnn:)
Từng là hơi ấm bên đời
Giờ là cơn gió ngang trời
Mọi người xung quanh thay nhau cho tôi biết cô Thắm không về nữa đâu
Đặt trọn niềm tin sai người
Giờ này ai khóc ai cười
Thề hẹn làm chi
Để rồi bỏ đi
Tôi cố đem tình vun đắp
Mây hóa ngang trời che lấp
Tôi vẫn nơi này đợi chờ
Cô về với tôi
Là vì tôi quá ngốc nghếch
Hay là do gia cảnh tôi nghèo
Gốc đa chỉ còn mình tôi ngồi nhìn trăng lên
Bao nhiêu kí ức một thời
Giờ thành cay đắng một đời
Nhà cao xe sang váy cưới lộng lẫy sớm tối có người đón đưa
Hình dung theo gió mây ngàn
Ngồi ôm thương nhớ bẽ bàng
Phận đời ngang trái
Giờ biết nói cùng với ai?
Dẫu biết phận mình cay đắng
Nhưng cớ sao lòng vẫn buồn
Làm phu, làm thuê làm sao
Mơ cho được ngọc ngà
Cô Thắm ngày nào bên tôi
Này khuất xa dần mất rồi
Đành thôi tôi phải quên
Tôi còn nhớ ngày cô đi mưa lâm râm nặng hạt
Cô vội trao chiếc nhẫn cỏ gương mặt cô lạnh nhạt
Thề hẹn xưa nay còn đâu
Khi tôi đã không còn cạnh cô
Áo gấm lụa đào cô cất bước đi giữa chốn phù phiếm nơi thành đô
Cô Thắm ơi, mỗi một ngày thiếu điều tôi nhớ cô lắm
Ánh đèn vàng thành phố xa hoa đã cướp mất đi cô Thắm
Túp lều tranh nay chỉ lẻ bóng đơn điệu trong đó một trái tim
Chỉ biết đợi chờ cô về trong nội tuyệt vọng bóng ai dưới mái hiên
Tôi lau giọt nước mắt
Sao còn động hai hàng mi?
Đã bao lần tôi nắm lấy
Thứ tình cảm phải tàn đi
Con sông xưa mà vẫn khúc bồi giờ đây lòng người chỉ lỡ
Sao nỡ quên đi thứ ân tình xưa là cả một đời tôi ghi nhớ
Chờ cô về, chờ chiếc hôn
Chờ một vòng tay ấm áp
Chờ cô nói cô nhớ tôi
Chỉ là câu nói thấm thoát
Câu hỏi đó nợ tình duyên
Liệu cô có trả lời?
Cô bắt tôi chờ
Và chờ bao giờ
Hay tôi phải chờ đến cả đời?
Từng là hơi ấm bên đời
Giờ là cơn gió ngang trời
Mọi người xung quanh thay nhau cho tôi biết cô Thắm không về nữa đâu
Đặt trọn niềm tin sai người
Giờ này ai khóc ai cười
Thề hẹn làm chi
Để rồi bỏ đi
Bao nhiêu kí ức một thời
Giờ thành cay đắng một đời
Nhà cao xe sang váy cưới lộng lẫy sớm tối có người đón đưa
Hình dung theo gió mây ngàn
Ngồi ôm thương nhớ bẽ bàng
Phận đời ngang trái
Giờ biết nói cùng với ai?
Một tiểu thư đài các
Cô không còn là cô Thắm xưa
Nơi đô thành tấp nập
Cuộc sống cô giờ êm ấm chưa?
Sao buồn vương trên mắt?
Sao đôi lần khóc ướt mi?
Tôi vẫn luôn dõi theo từ cái ngày cô bước đi
Cô xa nơi mái chèo
Bến sông nhỏ ta thường qua
Cô xa nơi đồng cỏ
Mái tranh nghèo cạnh vườn hoa
Ánh trăng kia còn đợi
Nhưng bóng người giờ nơi đâu
Tôi chị biết mượn hơi men
Tâm sự cùng trăng cho vơi sầu
Từng là hơi ấm bên đời
Giờ là cơn gió ngang trời
Mọi người xung quanh thay nhau cho tôi biết cô Thắm không về nữa đâu
Đặt trọn niềm tin sai người
Giờ này ai khóc ai cười
Thề hẹn làm chi
Để rồi bỏ đi
Tôi cố đem tình vun đắp
Mây hóa ngang trời che lấp
Tôi vẫn nơi này đợi chờ
Cô về với tôi
Là vì tôi quá ngốc nghếch
Hay là do gia cảnh tôi nghèo
Gốc đa chỉ còn mình tôi ngồi nhìn trăng lên
Bao nhiêu kí ức một thời
Giờ thành cay đắng một đời
Nhà cao xe sang váy cưới lộng lẫy sớm tối có người đón đưa
Hình dung theo gió mây ngàn
Ngồi ôm thương nhớ bẽ bàng
Phận đời ngang trái
Giờ biết nói cùng với ai?
Dẫu biết phận mình cay đắng
Nhưng cớ sao lòng vẫn buồn
Làm phu, làm thuê làm sao
Mơ cho được ngọc ngà
Cô Thắm ngày nào bên tôi
Này khuất xa dần mất rồi
Đành thôi tôi phải quên
Tôi còn nhớ ngày cô đi mưa lâm râm nặng hạt
Cô vội trao chiếc nhẫn cỏ gương mặt cô lạnh nhạt
Thề hẹn xưa nay còn đâu
Khi tôi đã không còn cạnh cô
Áo gấm lụa đào cô cất bước đi giữa chốn phù phiếm nơi thành đô
Cô Thắm ơi, mỗi một ngày thiếu điều tôi nhớ cô lắm
Ánh đèn vàng thành phố xa hoa đã cướp mất đi cô Thắm
Túp lều tranh nay chỉ lẻ bóng đơn điệu trong đó một trái tim
Chỉ biết đợi chờ cô về trong nội tuyệt vọng bóng ai dưới mái hiên
Tôi lau giọt nước mắt
Sao còn động hai hàng mi?
Đã bao lần tôi nắm lấy
Thứ tình cảm phải tàn đi
Con sông xưa mà vẫn khúc bồi giờ đây lòng người chỉ lỡ
Sao nỡ quên đi thứ ân tình xưa là cả một đời tôi ghi nhớ
Chờ cô về, chờ chiếc hôn
Chờ một vòng tay ấm áp
Chờ cô nói cô nhớ tôi
Chỉ là câu nói thấm thoát
Câu hỏi đó nợ tình duyên
Liệu cô có trả lời?
Cô bắt tôi chờ
Và chờ bao giờ
Hay tôi phải chờ đến cả đời?
Từng là hơi ấm bên đời
Giờ là cơn gió ngang trời
Mọi người xung quanh thay nhau cho tôi biết cô Thắm không về nữa đâu
Đặt trọn niềm tin sai người
Giờ này ai khóc ai cười
Thề hẹn làm chi
Để rồi bỏ đi
Bao nhiêu kí ức một thời
Giờ thành cay đắng một đời
Nhà cao xe sang váy cưới lộng lẫy sớm tối có người đón đưa
Hình dung theo gió mây ngàn
Ngồi ôm thương nhớ bẽ bàng
Phận đời ngang trái
Giờ biết nói cùng với ai?
Một tiểu thư đài các
Cô không còn là cô Thắm xưa
Nơi đô thành tấp nập
Cuộc sống cô giờ êm ấm chưa?
Sao buồn vương trên mắt?
Sao đôi lần khóc ướt mi?
Tôi vẫn luôn dõi theo từ cái ngày cô bước đi
Cô xa nơi mái chèo
Bến sông nhỏ ta thường qua
Cô xa nơi đồng cỏ
Mái tranh nghèo cạnh vườn hoa
Ánh trăng kia còn đợi
Nhưng bóng người giờ nơi đâu
Tôi chị biết mượn hơi men
Tâm sự cùng trăng cho vơi sầu
Rất chánnnnnnnnnnnn:)