TẬP ĐỌC : Người công dân số Một
1. Anh Thành đi từ đâu vào Sài Gòn?
A. Từ Nghệ An
B.Từ Phan Thiết
C.Từ Sa Đéc
2. Anh Thành vào Sài Gòn làm gì ?
A. Vào làng Tây
B. Kiếm việc làm
C.Không có ý định kiếm việc làm và vào làng Tây
Bài 1 anh Lê nói với anh Thành những điều gì nếu như anh Thành nhận làm công việc mà anh Lê đã tìm giúp ?
a, có cơm nuôi
b, có tiền lương
c, cơ thêm quần áo
e, cả a ,b và c
Em hãy tưởng tượng xem nếu được chọn một công việc , em sẽ chọn công việc gì?công việc em chọn có phải chỉ để thực hiện được những điều như anh Lê gợi ý ở trên kho hãy còn vì lí do gì khác ?
Giúp mình nha bài này là bài người công dân số một trong sách lớp 5 đó
Trong bài : Người công dân số 1 của lớp 5 sách giáo khoa tập 2. Ai là người công dân số 1 ?
a) Anh Thành
b) Anh Lê
c) Anh Mai
Dùng gạch chéo (//) tách CN, VN trong các câu sau. Ghi Đ vào trước câu đơn, ghi G vào trước câu ghép.
a, Câu nói của anh Thành làm cho ông đầu bếp rất ngạc nhiên.
b, Ông chủ bếp và mọi người nhìn anh Thành với một ánh mắt trìu mến, biểu hiện sự quý mến và khâm phục trước tấm lòng của anh.
c, Trong những năm tháng ra đi nước ngoài tìm đường cứu nước, dù Nguyễn Tất Thành phải làm nhiều công việc nặng nhọc để sinh sống nhưng anh vẫn không nản chí.
Tập đọc
Người công dân số Một [ trang 4 và trang 5 ] [ lớp 5 ]
1 : Anh Thành đến Sài Gòn nhằm mục đích gì ?
A : Tìm việc làm mới
B : Tìm cách đi học
C : Tìm đường ra nước ngoài
2 : Khoanh tròn các đặc điểm giống nhau giữa anh Lê và anh Thành
A : Yêu nước thương nòi
B : Căm thù thực dân Pháp xâm lược
C : Nung nấu ý chí tìm đường cứu nước
Sau khi ăn cơm tối xong, em thong thả đi ra ngoài ngõ dạo chơi, hóng gió cho mát mẻ. Bỗng có anh bộ đội từ xa tiến dần về phía em.
Trong bóng hoàng hôn nhập nhoạng, em không nhìn rõ ai. Đột nhiên anh bộ đội kêu to: “Loan! Em đấy hả?”. Em giật mình quay lại: “Trời ơi! Anh Phong!” và ôm chầm lấy anh.
Anh Phong là anh Hai của em, đi bộ đội đã được một năm nay. Lúc anh nhập ngũ được một tháng thì có giấy báo trúng tuyển của Trường Đại học Bách khoa gửi về, hiện bố vẫn đang cất giữ. Bố nói “Chừng nào thằng Phong hoàn thành nhiệm vụ quán sự trở về sẽ đi học đại học”. Giờ đây, anh hiện ra trước mắt em trong bộ quân phục màu xanh cỏ úa. Hai cầu vai có đeo quân hàm và phù hiệu nền đỏ in hình hai ngôi sao. Chiếc ngôi sao vàng năm cánh. Nom anh bây giờ khác xưa nhiều lắm. Anh chững chạc và rắn rỏi như một ngư dân vùng biển. Làn da trắng thưở học trò được thay bằng một màu đồng hun. Mái tóc cắt ngắn tạo cho khuôn mặt anh vốn tròn tròn nay như đậm lại, tròn trĩnh hơn, khỏe khoắn. Có lẽ những khó khăn vất vả của đời lính đã tôi luyện cho anh trưởng thành.
Đợt phép này anh nghỉ được nửa tháng ở nhà nhưng không thấy anh rỗi rãi được chút nào. Anh nói với mẹ: “Xa nhà, con mới thấy thương bố mẹ nhiều. Bố mẹ vất vả nuôi chúng con ăn học, chúng con chưa đáp đền gì cho bố mẹ. Sức khỏe bố mẹ ngày càng yếu đi, em gái con thì lại đang còn nhỏ. Con được nghỉ mấy ngày, giúp bố mẹ được chừng nào hay chừng đó”. Thế là anh lao vào công việc. Hết dọn dẹp lại nhà cửa, anh lại ra vườn làm cỏ, vun gốc, bón cây… Công việc nào anh cũn làm nhanh gọn. Tối tối anh lại hướn dẫn cho em học bài, làm văn, làm toán, vẽ tranh… Những lúc rảnh rỗi, anh đưa em đi thăm bà con lối xóm, Anh hỏi thăm sức khỏe, công việc làm ăn của mọi người rồi xin phép đến thăm nhà khác. Mọi người đều khen anh là chững chạc trưởng thành, nhanh nhẹn, đẹp trai hơn trước.
Nửa tháng nghỉ phép của anh đã trôi qua. Hôm tiễn anh lên bến xe trở lại đơn vị, anh xoa đầu em, rồi cúi xuống nói nhỏ: “Loan ở nhà nhớ học giỏi, biết nghe lời bố mẹ, thầy cô. Lần sau về, anh sẽ mua nhiều quà cho em, nhớ viết thư cho anh nhé!”
Bài làm 2
Thứ bảy tuần trước, lúc gia đình em đang quây quần ăn bữa cơm chiều thì có tiếng gọi quen thuộc: “Mẹ ơi! Mở cửa cho con!” Nhận ra giọng nói anh Hà, em vội buông đũa chạy ra mở cửa và sung sướng reo lên: “Bố mẹ ơi! Anh Hà về!”. Anh cúi xuống bế thốc em lên quay một vòng rồi hôn lên mái tóc em: “Em gái chóng lớn quá! Ở nhà có ngoan, học giỏi không em? Anh vui vẻ chào cả nhà rồi cởi ba lô đặt xuống nền gạch. Bữa cơm tối hôm đó thật là vui.
Anh Hà là anh cả của em. Nhà có hai anh em, tốt nghiệp xong lớp Mười Hai, anh lên đường làm nghĩa vụ quân sự. Tính đến nay đã hơn nửa năm. Thời gian trong quân ngũ đã rèn luyện anh trở thành một thanh niên rắn rỏi, khỏe mạnh. Dáng người mảnh khảnh của một thư sinh trước đây đã được thay bằng hình dáng của một chú bộ đội dày dặn sương gió. Mái tóc đen của năm học lớp mười hai đã nhường chỗ cho một mái tóc ba phân, và làn da trắng như con gái đã biến thành màu da của ngư dân chài lưới.
Những ngày ở nhà, anh làm việc luôn tay, sửa bồn hoa trước sân nhà, cắt xén hàng chậu kiểng, vun gốc cho mấy cây rau, cây bưởi… sau vườn. Anh còn trang trí lại góc học tập cho em, quét mạng nhện trần nhà, lau rửa phòng vệ sinh…
Những lúc rảnh rỗi vào chiều tối, anh dẫn em đi thăm những người bạn cũ, thăm bà con láng giềng, ai cũng khen anh chừng chạc, đẹp trai hơn trước nhiều.
Thời gian nghỉ phép qua nhanh, anh Hà phải trở lại đơn vị. Lúc tiễn anh ra bến xe, anh cầm tay bố mẹ chặt rồi nói nhỏ: “Bố mẹ yên tâm giữ gìn sức khỏe, hoàn thành xong nghĩa vụ con lại về với bố mẹ, con sẽ quyết tâm thi đậu đại học”. Quay sang em, anh nhẹ nhàng nhắn nhủ: “Cưng ráng học giỏi đừng làm điều gì bố mẹ buồn nghe!”. Anh hôn lên má em rồi vội vàng khoác ba lô từ biệt mọi người.
Anh đi rồi mà bên tai em vẫn còn văng vẳng lời động viên, nhắn nhủ của anh. Anh Hà ơi! Em sẽ cố gắng thực hiện tốt những lời dặn dò của anh: chăm ngoan và học giỏi.
Đóng vai một nhân vật trong truyện dưới đây để kể tóm tắt các sự việc:
Chuyện ở đời, đừng vội phán xét ai
Một con tàu du lịch gặp nạn trên biển, trên thuyền có một đôi vợ chồng rất khó khăn mới lên đến trước mũi thuyền cứu hộ, trên thuyền cứu hộ chỉ còn thừa duy nhất 1 chỗ ngồi. Lúc này, người đàn ông để vợ mình ở lại, còn bản thân nhảy lên thuyền cứu hộ.
Người phụ nữ đứng trên con thuyền sắp chìm, hét lên với người đàn ông một câu…
Kể đến đây, thầy giáo hỏi học sinh: “Các em đoán xem, người phụ nữ sẽ hét lên câu gì?”
Tất cả học sinh phẫn nộ, nói rằng: “Em hận anh, em đã nhìn nhầm người rồi.”
Lúc này thầy giáo chú ý đến một cậu học sinh mãi vẫn không trả lời, liền hỏi cậu bé. Cậu học sinh nói: “Thầy ơi, em nghĩ người phụ nữ sẽ nói: Chăm sóc tốt con của chúng ta anh nhé!”
Thầy giáo ngạc nhiên hỏi: “Em nghe qua câu chuyện này rồi ư?”
Học sinh lắc đầu: “Chưa ạ, nhưng mà mẹ em trước khi mất cũng nói với bố em như vậy.”
Thầy giáo xúc động: “Trả lời rất đúng.
Người đàn ông được cứu sống trở về quê hương, một mình nuôi con gái trưởng thành. Nhiều năm sau, anh ta mắc bệnh qua đời, người con gái lúc sắp xếp kỷ vật, phát hiện quyển nhật ký của bố. Hóa ra, lúc mẹ và bố ngồi trên chiếc tàu ấy, người mẹ đã mắc bệnh nan y, trong giây phút quyết định, người chồng đã giành lấy cơ hội sống duy nhất về mình. Trong nhật ký viết rằng: “Anh ước gì anh và em có thể cùng nhau chìm xuống đáy biển, nhưng anh không thể. Vì con gái chúng ta, anh chỉ có thể để em một mình ngủ giấc ngủ dài dưới đáy đại dương sâu thẳm. Anh xin lỗi.”
Kể xong câu chuyện, phòng học trở nên im ắng, các em học sinh đã hiểu được ý nghĩa câu chuyện này
Khoanh vào những chữ cái đặt trước câu ghép trong các câu dưới đây:
A, vì chúng ta là công dân nước Việt .
B, đèn dầu không sáng bằng đèn hoa kì, đèn hoa kì không sáng bằng đèn toạ đăng
C, anh Lê muốn anh Thành có có anh việc làm,còn anh Thành lại muốn thực hiện những sứ mệnh cao cả
D,chúng ta là đồng bào , cùng chúng một màu da,dòng máu
Các vế của các câu ghép đó được nối với nhau như thế nào?
Giúp mình nha thanks
Chép lại đoạn văn sau cho đúng chính tả . Chú ý viết hoa và điền dấu thanh chính xác
ở Itali có hai giả thuyết về thành phố rô ma . Giả thuyết nhiều người biết có từ một truyền thuyết . ở thành phố anba longa của itali cổ xưa có hai anh em sinh đôi là rô mu lut và rê mut . Mồ côi cha mẹ, hai anh em lớn lên nhờ sữa chó sói . Lớn lên , họ phiêu lưu đến một nơi ở mới . ở đây họ chung sức xây dựng thành trì . Nhưng khi thành trì xây gần xong thì hai anh em bất hòa . Người anh đuổi người em và lấy tên mình là rô mu lut đặt tên cho thành .
Các bạn giúp mình nhé , mình cần gấp . Nếu ai trả lời đúng mình sẽ tick cho bạn đó .....