Vì khi đi ngoằn ngoèo từ mép đường bên này chéo sang mép đường bên kia là để tăng chiều dài mặt phẳng nghiêng. Đường ôtô qua đèo thường là đường ngoằn ngoèo rất dài là để tăng chiều dài mặt phẳng nghiêng.
Vì làm vậy sẽ giảm đc độ dài mặt phẳng nghiêng mà độ dài mặt phẳng nghiêng càng ngắn hơn thì chỉ cần dùng ít lực hơn
Đối với câu hỏi này thì bạn có thể hiểu như thế này:
+ Để đưa vật lên một độ cao nhất định, khi ta dùng mặt phẳng nghiêng càng dài thì độ dốc của mặt phẳng nghiêng càng nhỏ --> ok không bạn? Độ dốc càng nhỏ thì lực tác dụng cũng sẽ càng nhỏ (vấn đề này bạn đã chấp nhận ở câu hỏi trước rồi)
+ Chia đoạn dốc thành nhiều dốc nhỏ:
** Xét một đoạn dốc nhỏ ta thấy: Nếu ta đi lên theo đường chéo ( từ mép đường bên này sang mép đường bên kia ) thì tương đương như môt mpn dài hơn ( so với khi ta đi thẳng trực tiếp). Và như đã nói ở trên, đối với mpn dài hơn thì ta sẽ tác dụng lực nhẹ hơn.
** Như vậy khi xét cả đoạn dốc: thì cậu bé đó sẽ đi từ mép đường bên này sang mép đường bên rồi sau đó lại đi ngược lai. Cứ thực hiện như thế cho hết con dốc --> tạo nên đường ngoằn nghoèo.
Mục đích của việc này: giúp đạp xe nhẹ nhàng hơn tuy nhiên không phải là để tiết kiệm sức nha ( vì đường đi cũng dài hơn mà).
Cậu bé đi ngoằn ngoèo từ mép đường bên này chéo sang mép đường bên kia là để tăng chiều dài mặt phẳng nghiêng. Đường ôtô qua đèo thường là đường ngoằn ngoèo rất dài là để tăng chiều dài mặt phẳng nghiêng.