Trong cuộc đời mỗi người, luôn in dấu trong tâm hồn là hình ảnh một người nào đó mà ta rất yêu quý, kính trọng. Với riêng em, người mà em yêu quý nhất đó là người bà kính yêu giống như người mẹ luôn bảo ban, chăm sóc em. Có lẽ bà đã trở thành ngọn lửa sưởi ấm lòng em, là người nuôi dưỡng trong em những ước mơ hi vọng tươi đẹp.
Bà em năm nay đã ngoài 70 tuổi, mái tóc bà bạc phơ như bà tiên. Nước da bà rám nắng bởi thời gian tảo tần nuôi nấng các con, các cháu. Trông bà hiền lành, phúc hậu như bà tiên, luôn ánh lên sự trìu mến với mọi người. Bố mẹ đi làm ở xa, tuy vậy nhưng em lại được bù đắp bởi tình cảm ấm nóng từng chút của bà. Bà luôn quan tâm, bảo ban, ân cần săn sóc em. Bà thuộc hàng ngàn câu ca dao, tục ngữ, đó là nguồn suối trong lành, dịu ngọt hằng đêm bà vẫn dùng để vỗ vể ru hời cho em vào giấc ngủ sâu.
Tuy đã ở cái tuổi gần đất xa trời nhưng bà còn minh mẫn lắm, chỉ cần nghe tiếng bước chân từ xa bà đã nhận ra đó là con cháu mình trong nhà. Bà rất hòa đồng, tốt bụng chia sẻ ngọt bùi với làng trên xóm dưới, vì thế mà có lẽ không ai trong xóm em không quý bà. Tuy cao tuổi, là người đi về trong những nhịp sống xưa, lâu đời, truyền thống thế nhưng bà không bao giờ cổ hủ, độc đoán mà luôn rất hiện đại trong lối suy nghĩ về sự vận động thay đổi của cuộc sống để nhìn nhận vấn đề toàn diện. Chính vì thế, chưa bao giờ bà khiến ai phải phật lòng. Những khi vui hay buồn em đều tâm sự với bà, bà lại vỗ về, trao cho em tình yêu thương âu yếm và những lời dạy bảo ân cần khắc sâu vào trong tim. Bà là cả một nguồn tri thức dồi dào, quý giá để em học hỏi, trong bà hào quyện cả truyền thống và hiện đại, những nếp sống cổ xưa nhưng rất văn minh. Bà quả là tấm gương sáng để em học hỏi.
Tuổi thơ cùng bà in dấu trong tâm khảm em bởi biết bao kỉ niệm. Nào là những trưa hè oi nóng, nà thức quạt cho em giấc ngủ ngon lành, rồi những khi đông về bà nhóm lửa sưởi ấm đêm đông, luộc khoai, luộc sắn để em ăn đỡ đói lòng. Bà hay kể chuyện ngày xửa ngày xưa của tổ tiên ta ngày trước, nhắc em nhớ về cội nguồn gốc rễ của mình, nhắc cho em những bài học nhân sinh sâu sắc.
Nhớ bà, nhớ những lời ru ngọt ngào, du dương và cả những lời chỉ bảo ân cần của bà. Đó là người mà em yêu quý nhất, người đã thắp lên trong em ngọn lửa của niềm tin, hi vọng sáng ngời. Dẫu mai sau dù bà có đi xa thì trong trái tim em hình bóng người bà thân thương cũng sẽ không bao giờ phai nhạt.
Trong gia đình, em yêu quý tất cả mọi người, nhưng người mà em yêu mến nhất, kính trọng nhất vẫn là ông nội. Bất cứ lúc nào, hình ảnh ông hiện lên cũng thật hiền hậu, ấm áp trong trái tim em.
Ông em năm nay đã ngoài bảy mươi tuổi, cái tuổi đã không còn trẻ trung gì, cái tuổi đã nếm trải đủ mọi vất vả, lo toan của cuộc sống. Dáng người ông gầy gầy, tuy nhiên bước chân đi vẫn còn nhanh nhẹn. Ở nhà ông ăn mặc rất giản dị, chỉ là chiếc áo sơ mi kẻ hoặc chiếc áo phông trắng cùng chiếc quần ống rộng. Khi đi ra ngoài hoặc dự những buổi lễ quan trọng ông lại khoác lên mình khi thì bộ quần áo ka-ki đậm màu, khi thì bộ com-lê trung tuổi khiến cho ông trở nên đầy uy thế. Ông nội em có gương mặt vuông chữ điền đã đầy những vết nhăn theo năm tháng. Khoé mắt lấm tấm những chấm đồi mồi và vết chân chim, nhưng đối với em, ông đẹp lão lắm.
Ngày xưa đi bộ đội, ông bị một viên đạn bắn qua mắt nên chỉ còn một bên mắt hoạt động. Nhưng có lẽ đúng như mọi người vẫn nói: "Ông Trời không lấy hết đi của ai bao giờ" nên bên mắt còn lại của ông em vẫn nhìn rõ. Ông ít khi dùng đến kính để đọc báo, đọc sách. Ông chỉ mang theo khi đi họp đâu đó trong phường. Ông em có mái tóc dài, bạc trắng giống hệt ông Tiên trong câu chuyện cổ tích mẹ vẫn kể cho em nghe hằng đêm. Em rất thích được ngồi chải tóc cho ông, được hít hà hương thơm thảo dược toả ra từ mái tóc của ông. Nào là bồ kết, sả, bưởi, hương nhu, mần trầu. Chúng quyện lại với nhau tạo thành một mùi thơm dịu nhẹ mà khó lòng quên được. Em thích nhất là được nắm bàn tay ông. Tuy bàn tay gầy guộc, đầy những xương nhưng bàn tay ấy lại ấm áp vô cùng. Hồi em còn nhỏ, bàn tay đó đã thay ba mẹ chăm sóc cho em, bế bồng em mỗi khi em khóc, bón cho em từng miếng cơm, thìa cháo. Bàn tay của ông còn xoa đầu em mỗi khi em được điểm tốt, vồ về em trong những giấc ngủ say. Bàn tay ấy nuôi nấng những mầm non trong vườn để trưởng thành qua bão táp, vươn lên mạnh mẽ.
Em thường ra vườn xem ông chăm sóc cây. Đôi bàn tay khéo léo của ông uốn từng nhánh cây, tỉa từng chiếc lá, nâng niu, vun xới từng gốc hoa. Ông giải thích cặn kẽ cho em ý nghĩa của từng loài cây, bông hoa trong vườn. Loài hoa tùng, cúc, trúc, mai tượng trưng cho khí tiết thanh cao, hiên ngang và quan niệm sống đứng đắn của người quân tử. Cây si bon sai đặt trong chiếc khay gốm hình bầu dục có năm tầng lá so le, ông bảo tượng trưng cho năm điều cốt yếu trong đạo làm người là nhân, nghĩa, lễ, tín, trí. Không chỉ khéo tay khi làm vườn, ông em còn là người có vốn hiểu biết uyên bác. Ông dạy cho e những bài học địa lí, lịch sử, kể lại những chiến tích hào hùng của dân tộc. Ngoài ra ông còn có thể nói được tiếng Trung, tiếng Pháp, tiếng Nhật. Vì thế mà em rất tự hào và khâm phục ông em.
Em rất yêu quý ông nội của em. Cả cuộc đời ông đã luôn hy sinh hết mình để con cháu có được ngày hôm nay. Ông luôn là một người ông với những đức tính tốt đẹp để em noi theo. Em mong ông sẽ luôn khỏe mạnh để mãi ở bên cạnh em.
Nhung ơi, em học bài chưa đấy?”. Đó là lời nhắc nhở thân thương của chị tôi. Trong gia đình, ngoài ba mẹ, chị Yến là người tôi yêu thương nhất.
Chị gái tôi năm nay mười lăm tuổi, dáng người chị nhỏ nhắn nhưng hoạt bát. Khác với bạn bè cùng lứa tuổi có nước da trắng hồng, nước da chị ngăm ngăm màu bánh mật, có lẽ cái nắng những ngày hạ còn vương lại trên làn da ấy. Tôi thích nhất là áng tóc của chị, nó tuôn dài, đen nhánh và lúc nào cũng được chị kết gọn gàng sau gáy. Giống như mẹ tôi, mái tóc của chị luôn thoang thoảng mùi hoa bưởi thanh thanh, mùi bồ kết dìu dịu. Ai gặp chị lần đầu cũng không khỏi ấn tượng bởi đôi mắt bồ câu đen láy của chị. Ánh nhìn thân thương, dễ gần đó còn lưu lại mãi trong tâm trí. Chị sở hữu chiếc mũi dọc dừa làm gương mặt chị cân đối. Chị là người vui tính nên nụ cười rạng rỡ luôn nở trên môi.
Chị Yến là chị cả nên công việc nhà chị hay đỡ đần ba mẹ, ông bà. Sau những giờ học, đôi khi tôi nán lại trò chuyện với chúng bạn mà không để ý rằng chị tôi đã trở về nhà. Có khi đôi bàn tay nhỏ nhắn của chị đang khéo léo chuẩn bị mâm cơm chờ cả nhà, có khi chị giúp ông vun trồng những chậu cây cảnh hoặc cùng bà nhặt cỏ mỗi luống rau. Bà tôi thường nói rằng: “ Bé Nhung hãy học tập chị Yến nhé.”. Quả thực tôi chẳng giống chị một chút nào, tôi ham chơi và quần áo luộm thuộm! Giá như tôi có thể ngay ngắn hơn, mang nét dịu dàng của chị. Mỗi ngày trước khi đến lớp, chị thường kết tóc và chỉnh quần áo cho tôi đứng đắn hơn. Ba mẹ tôi bận rộn với công việc đồng áng nên nhờ sự chăm chút của chị, tôi thấy mình “chững chạc” thêm. Sau mỗi buổi mẹ đi chợ về mua quà, chị thường chia cho tôi phần hơn bởi vậy hai chị em lúc nào cũng thương yêu nhau. Có lần tôi gây lộn với mấy đứa, áo quần rách te tua, tôi đâu dám mang bộ dạng đó về nhà. Lúc ấy, chị tôi mang kim chỉ vá tạm những chỗ rách để tôi khỏi bị ba đánh đòn. Khi ấy, tôi vừa mừng vừa xấu hổ quá, chị Yến đã dạy tôi bao điều về tình yêu thương từ những việc làm giản dị như thế.
Chị Yến không chỉ là con ngoan mà còn là trò giỏi. Suốt mấy năm liền chị đều đạt giấy khen học sinh giỏi của trường nhưng chưa bao giờ chị tỏ ra kiêu kì. Mỗi buổi tối, ngồi học gần chị tôi thường thấy dáng người nhỏ nhắn ấy say sưa với những trang sách. Ngoài chương trình học trên lớp, chị hay tìm đọc những cuốn sách hay do thầy cô giới thiệu như “Nhà giả kim”, “Thép đã tôi thế đấy”...Tôi thích truyện tranh hơn nhưng sau mỗi lần chị chia sẻ nội dung từng cuốn sách, tôi thấy mình học được bao điều bổ ích và càng khâm phục sự ham học của chị.
Mùa thi cấp ba tới, chị được học dưới mái trường chị hằng mơ ước. Lúc đó tôi nhận ra nụ cười hạnh phúc, vui tươi của chị đằng sau bao cố gắng, nỗ lực. Gia đình tôi tự hào về chị, chị là tấm gương sáng để tôi noi theo học tập .
ừ nhỏ, em đã sống với bà ngoại vì bố mẹ em đi làm xa nhà, bà là người luôn yêu thương và dành tất cả những gì tốt đẹp nhất cho em.
Bà em đã gần 70 tuổi. Dáng bà cao và tóc vẫn còn đen lắm. Bà luôn quan tâm đến em từ bữa ăn đến giấc ngủ. Sáng nào bà cũng dạy sớm chuẩn bị bữa sáng cho em, hôm thì cơm rang, hôm lại xôi hoặc bánh mì. Buổi trưa, bà lại nấu ăn chờ em đi học về.
Bà ngoại em là người rất nghiêm khắc. Bà luôn nhắc em phải đi học và ăn ngủ đúng giờ, giờ nào làm việc ấy. Có những lúc em đi xin bà đi chơi nhưng về muộn, bà nhắc nhở em và yêu cầu em viết bản kiểm điểm sau đó đọc cho bà nghe. Bà không bao giờ mắng hay nói nặng lời với em, bà bảo em là con gái nên chỉ cần bà nói nhẹ là phải biết nghe lời. Có những lúc em được điểm kém, bà giận lắm, bà bảo em phải luôn cố gắng học để bố mẹ ở xa yên tâm làm việc. Cuộc sống tuy thiếu thốn tình cảm của bố mẹ, nhưng bù lại em lại nhận được tình yêu thương chăm sóc của bà ngoại, điều đó làm cho em cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Những buổi chiều cuối tuần, được nghỉ học, em lại giúp bà công việc gia đình như dọn dẹp nhà cửa, rửa bát và nhổ tóc sâu cho bà. Buổi tối hai bà cháu cùng xem phim, và bà lại kể cho em nghe về lịch sử và có rất nhiều những kỉ niệm trong quá khứ của bà. Bà là người dạy em tất cả mọi điều trong cuộc sống từ nết ăn, nết ở sao cho vừa lòng mọi người. Chính vì điều này nên dù ở trên trường hay ở nhà, em vẫn luôn được mọi người khen là con ngoan, trò giỏi. Mỗi lần đi họp phụ huynh cho em, bà vui lắm, vì thành tích học tập của em luôn đứng nhất, nhì lớp. Khi về tới nhà, bà thường gọi điện báo tin cho bố mẹ em biết về kết quả học tập của em, và bố mẹ lại khen ngợi em.
Em luôn trân trọng và biết ơn bà ngoại của em, bởi bà là người đã vất vả nuôi dạy em nên người. Em tự hứa sẽ cố gắng học tập thật tốt để bà và bố mẹ luôn cảm thấy hài lòng và tự hào về em.
#Học tốt#