“Meo... meo". Con mèo cọ vào chân em đòi bế. Em học bài cũng vừa xong nên cúi xuống chơi với chú. Miu khá lớn rồi mà ưa làm nũng. Nó tên là Miu vì bà em gọi như vậy.
Chú Miu nhỏ trắng như bông. Toàn thân nó mềm mại. Cái đuôi dài cũng mềm mại, chót đuôi có túm lông màu nâu. Cặp mắt nó lúc mở to thì tròn xoe, xanh biếc. Em vuốt ve cái đầu tròn nhỏ êm như nhung của nó, chú Miu lim dim mắt, dụi đầu vào tay em. Lúc này, coi bộ nó hiền và rất dễ thương. Khi Miu bước đi thì lại oai ra trò. Nó vươn mình dài, chân bước êm mà dõng dạc từng bước, trông không khác gì một con cọp thu nhỏ. Cái tai nó vểnh vểnh, cái đầu nó nghiêng nghiêng. Thoắt một cái, nó đã nhảy lên giường. Con mèo trắng sạch lắm. Nó thường nằm trên cái đệm tròn riêng do má em làm cho. Nó nằm ghé cả gối má nữa. Mà em yêu và cưng nó lắm, đi chợ không quên mua cá cho nó.
Miu được ăn trong cái đĩa nhỏ. Nó thích cơm trộn chút cá. Nó ăn chậm, nhấm và gặm từng chút một chứ không bao giờ ăn phàm như con cún, con heo. Miu cũng có cách làm vệ sinh là ngồi thu mình lại, lè lưỡi liếm dần khắp mình. Riêng cái mặt, nó liếm vào chân trước rồi dùng chân xoa mặt. Má em cười: “Đúng là rửa mặt như mèo!”. Cặp mắt Miu như màu nước biển. Trong bóng tối, có vật gì xuất hiện ở góc nào nó đều phát hiện ra ngay. Người ta thường nói đôi mắt mèo luôn phát ra tia hồng ngoại có thế nhìn thấy rõ trong bóng đêm dày đặc. Có lẽ mèo có tia ấy thật. Thảo nào nó bắt chuột ban đêm giỏi đến thế. Cái mũi Miu thì nhỏ xíu phơn phớt màu hồng phấn, lúc nào cũng ươn ướt. Hai bên mép là bộ ria trắng như cước vểnh lên như mỗi khi đánh hơi thấy con mồi. Những lúc đòi ăn, chú kêu “meo... meo” hiền lành, để lộ hai hàm răng đều và trắng muốt. Thân hình chú dài nhưng rất thon thả. Mỗi khi chú vươn vai, cái đuôi cong lên uốn lượn như một dấu ngã.
Mùa đông tới, mèo ta yên tâm với bộ lông dày ấm áp và luôn hãnh diện như lúc nào cũng được mặc áo mới. Đôi khi chú cũng nũng nịu đòi ngồi vào lòng em. Bốn chân chú thon thả trông có vẻ “liễu yếu” lắm nhưng kì thực vô cùng lanh lẹ. Bàn chân phía dưới có nệm thịt dày màu hồng nhạt giúp chú đi lại nhẹ nhàng, không gây ra tiếng động Ngón chân có móng dài và sắc nhọn. Những lúc vui, chú cào cào vào người em, cảm giác nhồn nhột. Những cái vuốt sắc nhọn ấy, chính là thứ vũ khí lợi hại nhất mà lũ chuột phải kinh hồn bạt vía mỗi khi thấy bóng dáng chú xuất hiện. Ban ngày, chú như một cậu ấm hiền lành và thích nhõng nhẽo. Nhưng khi đêm đến, chú như một chiến sĩ trinh sát lành nghề, nhanh nhẹn và hoạt bát vô cùng. Chú thường đi vòng quanh nhà rồi dừng lại ở những điểm mà chú nghĩ là lũ chuột thường hay thăm viếng như thùng gạo, gạc măng giê... Chú nấp vào chỗ kín, im lặng chờ đợi. Chỉ cần một chú chuột nào đó xuất hiện thì mèo ta bằng một cú nhảy điêu luyện, bung người lên vồ chính xác con mồi, và rất ít khi vồ hụt. Những cái vuốt sắc nhọn, chặn lấy cổ đối phương, cái miệng quặp lấy cái đầu quật lia lịa xuống nền nhà. Chỉ một loáng sau, con mồi tắt thở. Mỗi lần chú bắt được một con chuột, em đều động viên chú bằng những cái vuốt ve âu yếm.
Từ khi Miu về, nó kêu “meo... meo” làm mấy chú chuột khiếp vía biến đi đâu hết cả. Miu thường rình chuột vào cả ban ngày lẫn ban đêm. Không có chuột, nó vồ gián. Một con gián chạy trên sàn nhà. Miu phóng theo. Nó giỡn lấy chân đập đập rồi vờn con gián như một cầu thủ giỡn trái banh. Đêm em đi ngủ, Miu vẫn thức “tuần tra” trong nhà. Nó rất giỏi, tối thế mà nó không hề va đụng vào vật gì. Bình bông, ống tăm, bộ li, chậu kiểng không bao giờ nó đụng phải. Mắt mèo ban đêm tinh tường lắm. Bàn chân Miu đi lại cũng hết sức nhẹ nhàng uyển chuyển, không hề gây tiếng động. Thỉnh thoảng, con Cún hay bắt nạt Miu. Nó cong đuôi nhảy phóc lên giường, đứng thủ thế. Em phải xua Cún đi.
Mèo và chó, cả hai con vật này em đều thích. Khi em đi học về, con Cún vẫy đuôi mừng rỡ từ ngoài cổng. Khi em bước chân vào nhà, Miu nhảy tới cong đuôi lên quấn sát vào ống quần em. Có hai bạn nhỏ làm bạn như thế nghĩ cũng thích thật phải không các bạn?
Ai cũng khen con mèo nhà em đẹp quý phái. Đó là con mèo có bộ lông ba sắc màu mà người ta gọi là “mèo tam thể”. Kể từ ngày ba xin về đến nay, chị đã được một năm tuổi.
Hôm ba mới đưa về, chị chỉ bằng quả dưa chuột lớn. Mỗi bữa chị ăn qua loa vài hạt cơm và một miếng cá hoặc thịt nhỏ rồi tìm chỗ ấm leo lên nằm. Có lần, chị ốm hai ngày liền, không một hạt cơm vào bụng. Người mềm nhũn, bước đi không vững. Em phải liên tục mớm cơm cho chị. Những tưởng chị sẽ ra đi vĩnh viễn. Thế mà giờ đây chị đã trở thành một thiếu nữ khỏe khoắn, xinh xắn kiêu sa. Bộ lông ba sắc màu: vàng, đen, trắng xen kẽ nhau mượt mà và nhuyễn như sợi tơ nhuộm màu, đem lại cho chị một bộ y phục đỏm dáng. Cái đầu thì tròn tròn bằng nắm tay người lớn được điểm sáng bằng cái mũi nhỏ nhỏ xinh xinh với hai cái lỗ ươn ướt màu hồng nhạt. Hai bên khóe miệng những sợi râu mép trắng như cước lúc nào cũng cử động liên tục. Cái miệng xinh xinh được viền bằng một nét kẻ màu hồng phấn, cứ tưởng chị ta vừa mới trang điểm chuẩn bị cho một cuộc “khiêu vũ” đâu đó. Cái đuôi ước chừng độ hai gang tay của em, tròn lẳn với ba sắc quấn tròn. Lúc thì cuộn hình xoáy trôn ốc, lúc thì duỗi thẳng lúc lại ngoe nguẩy trông đến là ngộ. Bộ móng vuốt của chị thì thật lợi hại, vừa cong vừa nhọn như một lưỡi dao quắm và sắc bén chẳng khác gì lưỡi dao bào. Đó là thứ vũ khí mà kẻ thù của chị phải nhiều phen bạt vía kinh hoàng mỗi lần đụng độ với chị.
Chị rất thích vuốt ve, chiều chuông. Lần nào cũng vậy, hễ thấy em ngồi vào bàn hộc là y như rằng mấy phút sau, đã thấy chị lững thững bước thẹo vào, nhẹ nhàng nhảy tót lên bàn, chui vào lòng em. Chị quẹt cái mũi ươn ướt vào bàn tay em ra chiều nũng nịu. Những lúc như thế, em không thể không dành ít phút mơn trớn, vỗ về, vuốt ve, tâm tình với chị.
Những ngày nắng ấm, chị thường hay ra sân nằm cạnh gốc cau, phưỡn cái bụng trắng hồng ra đón nắng. Đôi mắt lúc nào cũng có vẻ lim dim ngắm nhìn những tàu cao đung đưa giữa vòm trời trong xanh lồng lộng, đếm từng cánh hoa cau lả tả rụng trắng cả sân nhà trong một cảm giác thích thú biếm có. Thỉnh thoảng, chị cũng hay đùa nghịch với chú cún con. Vật lộn đuổi bắt chán, chị lại phóng mình bám vào cây cau, thoăn thoắt trèo. Nhoáng một cái đã thấy chị ở tít trên ngọn cau, ngoái đầu nhìn chú cún con đứng tưng hửng dưới gốc, léo nhéo kêu.
Ban ngày thì vậy, ban đêm chị tỏ ra chăm chỉ và cần mẫn làm việc lắm. Không có một xó xỉnh nào trong nhà mà chị không lùng sục. Đặc biệt là những chỗ chị nghi là có lũ chuột thường hay qua lại. Đôi mắt của chị trong đêm tối luôn nhìn xuyên thấu bức màn đêm. Bởi yvậy mà những chú chuột nhắt, chuột đồng, chuộc cống bẩn thỉu mò mẫm đi ăn đêm đều không thoát khỏi đôi mắt tinh anh của chị. Nhìn tư thế ngồi rình chuột hay những lúc tiếp cận đối phương mới thấy hết tài năng của chị, y như một “chiến sĩ biệt động nhà” vậy. Các bàn chân của chị đều được trang bị một lớp “nệm mút” dày và ềm, nên mọi hoạt động chạy, nhảy leo trèo… đều không gây ra một tiếng động nhỏ. Khác với vẻ lù khù, chậm chạp thường thấy, mỗi lần chị phát hiện ra kẻ thù, mọi hoạt động của chị trở nên nhanh nhẹn một cách kì lạ. Một lần em chứng kiến chị giao tranh với một chú chuột cống ngay cạnh hồ nước vào lúc chập choạng tối. Vừa nghe tiếng lục cục ở dưới bếp, đang nằm khoanh tròn trên ghế đẩu, chị bật dậy như một cái lò xo, phóng nhanh xuống. Chú chuột vội vàng tuôn vách cửa, chạy bán sống bán chết về hướng bể nước. Nhanh như một ánh chớp, chị khẽ nhún mình, vút một cái đón đầu đường chạy của chuột. Vừa mới quảy mình trở lại để tẩu thóat thì đằng sau, nghe đánh soạt một cái chuột ta đã thấy toàn bộ thân mình của chị mèo đè gọn lên. Một chân chị chặn lấy cổ họng, chân kia xỉa lia lịa những cú đòn hiểm hóc vào mắt, mũi, má chú chuột cống bằng những cái vuốt sắc ngọt. Chỉ khoảng ba mươi giây sau em đã thấy hai mắt chú chuột cống lòi ra ngoài. Lúc này, chị dùng miệng quặp vào cổ quật lia lịa xuống nền xi măng bể nước. Khi biết chắc đối phương không thở nữa, chị mới nhả ra, đứng nhìn kẻ bại trận trong một niềm kiêu hãnh.
Từ ngày có chị, lũ chuột bẩn thỉu hôi hám chẳng bao giờ dám bén mảng đến. Cả nhà ai cũng cưng chị, quý chị. Với em, chị luôn là người gần gũi, đáng yêu, cùng em vui chơi trong những lúc ba mẹ đi vắng.
Chít! Chít!... Thế là con chuột nhắt chuyên ăn hại đã bị chị mèo mướp dùng móng nhọn vồ gọn trong tay.
Chị mèo mướp có cái đầu tròn vo như cái bóng con, đôi tai bẹt,nhẵn thín luôn dựng đứng. Đôi mắt xanh của chị long lanh như thủy tinh. Bộ ria mép dài, nhỏ như những sợi tóc thỉnh thoảng lại động đậy. Cái mũi nhỏ cũng ươn ướt mà lại rất thính đấy nhé. Mùi thơm của thịt cá khó mà lọt qua được cái mũi ấy của chị ta. Cái cổ ngắn của chị được nối với thân hình thon dài, óng mượt. Bốn cái chân nhỏ và ngắn. Dưới bàn chân có lớp nệm thịt êm, dày giúp cho bước di chuyển của chị uyển chuyển không hề gây tiếng động. Toàn thân chị được khoác chiếc áo vàng sẫm. Những lúc rỗi, chị thường liếm láp, chải chuốt làm cho bộ lông càng óng ả. Cái đuôi dài như con lươn thỉnh thoảng lại ngoe ngẩy, uốn cong lên.
Chị mèo mướp rất thích chuột. Con chuột nào mà lọt vào tầm mắt chị thì khó mà có đường thoát thân. Chị ta núp vào chỗ nào kín đáo dể rình. Con chuột đắc chí vui vẻ nhảy nhót. Bất thình lình, chị mèo mướp phóng nhanh như tia chớp vồ gọn con chuột. Với vẻ mặt thản nhiên, chi vần con chuột cho đến chết rồi ngồi ra một chỗ kín để ăn như sợ bị con cún tranh mất.
Chị mèo mướp xứng đáng là “nhà vô địch” về tài bắt chuột. Có chị mèo mướp trong nhà, lũ chuôt không dán hoành hành nữa.
Meo! Meo! Đấy chú mèo Bi lại đến chơi với tôi đấy! :3
Chú mèo có bộ lông tuyệt đẹp màu vàng óng.Đầu chú to như cái xuyến. Hai tai chú vểnh lên lúc nào cũng như nghe ngóng mọi sự việc.Chú có đôi mắt mầu vàng long lanh như hai giọt nước, buổi tối chú nhìn mọi vật rất rõ. Bạn nhìn mũi chú bé thế thôi nhưng cực thính, mũi chú thính vì chú có bộ ria em coi bộ ria của chú như cái ra đa. Mồm chú to nên lúc ăn cái gì cũng kêu nhoong nhoong. Chú khoác trên mình một bộ lông mượt óng. Đuôi chú bao giờ cũng ve vẩy trông gớm là điệu. Bốn chân của chú, mỗi chân có bốn móng vuốt. Ban ngày ban trưa, chú thường phơi nắng trên mái tôn nhà tôi. Ngoài ra chú còn bắt chuột. Mỗi lần bắt được chuột là một chiến công của chú, tôi thưởng cho chú ăn rau, cá và sữa. Mèo nhà em rất thích uống sữa. Có lần, chú còn lấp ló lấp ló, tôi không biết chú đang làm gì, thì ra là chú đang rình một gã chuột, gã chuột mon men đến cạnh đĩa thức ăn, ngó đi ngó lại rồi cậy lồng bàn. Mèo ta tức lắm nhảy vào vồ gã chuột, gả chuột chỉ kịp kêu chít một cái. Thế là mèo đã lập được chiến công mới.
Nuôi mèo có ích lắm, nếu nhà ai chưa có thì mua lấy một con nhé ^^
Con mèo nhà em rất đẹp. Bộ lông hai màu: đầu và lưng đen nhánh, bụng trắng phau mượt mà. Mắt như viên ngọc bích trong veo. Ria mép chỉa ra như những kim bạc bé tí. Hai cái tai rất xinh lúc nào cũng vểnh lên nghe ngóng. Cái mũi đo đỏ, ươn ướt. Bốn chân như được đi giầy, êm nhẹ. Tư thế nằm nhàn nhã, cáu đuôi lúc thì uốn cong, lúc thì vắt qua vắt lại, bốn chân duỗi thẳng ra trên cái mặt hoa chiếc đòn sứ.
Làm xong bài toán khó, em ngoảnh lại, con mèo đã biến đâu mát. Buổi sáng nay, bố mẹ và em Thu đi vắng, cảnh nhà vắng lặng, êm đềm. Bống em nghe thấy tiếng chuột kêu “réo... rít!”..., con mèo từ phòng trong nhà đi ra, ngoạm một mụ chuột to tướng, cái đuôi chuột kéo lê trên mặt đất.
Đặt con chuột lên nền nhà, rồi con mèo nằm im ngó. Con chuột chưa chết, hay nó vờ chết? Con mèo cứ lấy chân hất qua hất lại, vần lên vần xuống rồi bỏ con mồi ra. Mèo lùi xa, nằm rình, hai chân trước choài về phía trước. Em nín thở, ngó nhìn. Bất ngờ, con chuột tinh ma nhổm dậy bỏ chạy. Nó sắp chui qua cửa. Nhanh như cắt, con mèo nhảy lên, phóng tới. Con chuột lại réo lên! Những chiếc vuốt nhọn của con mèo đã bấm vào chân và lưng chuột. Chuột bị mèo cắn vào cổ, vào đầu, máu rỉ ra... Đi đời nhà ma con chuột tinh quái đã từng leo lên bàn học của em phóng uế mấy lần.
Sau khi ngoạm cổ chuột lôi đi, độ nửa tiếng sau, con mèo đã nằm duỗi chân sưởi nắng trên thềm nhà. Nó nằm, lim dim cặp mắt. Bữa cơm chiều nay, thế nào mẹ em cũng sẽ thưởng chiến công cho chú ta một khúc cá rán. Em Thu lại bế nó vào lòng, vừa vuốt ve vừa chuyện trò thủ thỉ.
Con mèo nhà em rất đẹp. Bộ lông hai màu: đầu và lưng đen nhánh, bụng trắng phau mượt mà. Mắt như viên ngọc bích trong veo. Ria mép chĩa ra như những kim bạc bé tí.
Hai cái tai rất xinh lúc nào cũng vểnh lên nghe ngóng. Cái mũi đo đỏ, ươn ướt. Bốn chân như được đi giày, êm nhẹ. Tư thế nằm nhàn nhã, cái đuôi lúc thì uốn cong, lúc vắt qua vắt lại, bốn chân duỗi thẳng ra trên cái mặt hoa chiếc đôn sứ.
Làm xong bài toán khó, em ngoảnh lại, con mèo đã biến đâu mất. Buổi sáng nay, bố mẹ và em Thu đi vắng, cảnh nhà vắng lặng, êm đềm. Bỗng em nghe tiếng chuột kêu “réo...rít!...”, con mèo từ phòng trong nhà đi ra, ngoạm một mụ chuột to tướng, cái đuôi chuột kéo lê trên mặt đất.
Đặt con chuột lên thềm nhà, rồi con mèo nằm im nhìn. Con chuột chưa chết, hay nó vờ chết?. Con mèo cứ lấy chân hất qua hất lại, vần lên vần xuống, rồi bỏ con mồi ra. Mèo lùi xa, nằm rình, hai chân trước choài về phía trước . Em nín thở, ngó nhìn. Bất ngờ, con chuột tinh ma nhổm dậy bò chạy. Nó sắp chui qua cửa. Nhanh như cắt, con mèo nhảy lên, phóng tới. Con chuột lại réo lên! Những chiếc vuốt nhọn của con mèo đã bấm vào chân và lưng chuột. Chuột bị mèo cắn vào cổ, vào đầu, máu rỉ ra... Đi đời nhà ma con chuột tinh quái đã từng leo lên bàn học của em phóng uế mấy lần.
Sau khi ngoạm cổ chuột lôi đi, độ nửa tiếng sau, con mèo đã ra nằm duỗi chân sưởi nắng trên thềm nhà. Nó nằm, lim dim cặp mắt. Bữa cơm chiều nay, thế nào mẹ cũng sẽ thưởng chiến công cho chú ta một khúc cá rán. Em Thu lại bế nó vào lòng, vừa vuốt ve vừa chuyện trò thủ thỉ.
Tôi đang say sưa trong giấc trưa thì bỗng "meo…meo.." đó là tiếng con mèo tam thể tên Mi Mi mà nhà tôi nuôi cách đây một năm làm tôi giật mình tỉnh giấc.
Tôi vuốt ve bộ áo mượt mang ba màu: trắng tuyết, đen huyền và vàng nhạt của Mi Mi. Đầu Mi Mi tròn, xinh xinh như một quả bóng nhựa của trẻ con. Các bạn có biết hai hòn bi ve màu ngọc bích kia là gì không? Đó là đôi mắt của Mi Mi đấy! Trong đêm tối, đôi mắt đó nhìn mọi vật rất rõ. Chiếc mũi của Mi Mi đo đỏ, đánh hơi chuột từ xa đấy nhé! Cái miệng nho nhỏ của nó mỗi khi kêu để lộ ra một hàm răng sắc nhọn. chân Mi Mi có móng vuốt sắc, ngoài ra còn có những miếng đệm thịt êm ái nên bước đi của Mi Mi rất nhẹ nhàng.
Mỗi khi rình chuột, Mi Mi thu gọn mình lại, nép vào một chỗ. Khi con chuột tới gần chỗ mình, Mi Mi bất ngờ chồm lên dùng miếng võ gia truyền của họ nhà mèo là cắm vuốt sắc vào con chuột làm cho chuột ta kêu “chít…chít…” như có ý “chị tha cho em, em sẽ không ăn trộm nữa!”. Nhưng Mi Mi không tha mà ngoạm chặt lấy con chuột, lôi vào chỗ khuất vờn cho đến chết rồi ăn thịt. Thỉnh thoảng tôi lại chải bộ lông mềm mại của Mi Mi rồi buộc nơ cho nó hoặc cho cô nàng chén một chú cá khô.
Tôi rất yêu quý Mi Mi vì không những nó đã tiêu diệt những tên trộm chuột xấu xa mà còn là một trong những người bạn thân của tôi.
Chúc bạn học giỏi nha !!!