Tĩnh dạ tứ - Lí Bạch
- “Quê hương mấy ai không nhớ” mỗi lúc đi xa, từ nỗi nhớ đó, Thi tiên - Lý Bạch đã để lại cho đời một kiệt tác bất hủ về thể thơ Thất ngôn tứ tuyệt: bài thơ “Tĩnh dạ tứ”.
- Thưở nhỏ khi còn sống ở quê, Lí Bạch thường lên núi Nga Mi ngắm trăng và yêu tha thiết vầng trăng quê hương ấy.
- Và kể từ đó mỗi lúc đi xa, đến bất cứ nơi nào, mỗi lần nhìn trăng là tác giả lại nhớ cố hương.
- Hai câu thơ đầu trong bài gợi tả cảnh, ánh trăng như rọi xuống đầu giường, tỏa ánh sáng lung linh huyền ảo trong đêm khiến cho thi nhân cứ ngỡ mặt đất phủ sương.
- Ngẩng đầu nhìn trăng bất chợt chạnh lòng nhớ về quê cũ, về một nơi mà tác giả yêu thương thắm thiết.
- Trên bước đường phiêu bạt, nhà thơ như cánh chim trời tung bay thỏa chí nhưng từ sâu thẳm nỗi nhớ quê vẫn trĩu nặng trong lòng.
- Không giống như người bạn thân của mình – Hạ Tri Chương nhớ quê trong khoảnh khắc vừa đặt chân trở về quê cũ, Lý Bạch nhớ quê khi đang ở xứ lạ quê người.
- Bài thơ thật ngắn chỉ vỏn vẹn hai mươi chữ nhưng chứa đầy tình cảm sâu nặng tha thiết với quê hương.
Hồi hương ngẫu thư – Hạ Tri Chương
- Từ xưa đến nay, có biết bao bài thơ viết về nỗi nhớ quê hương thắm thiết nhưng có lẽ độc đáo và thú vị chính là bài “Hồi hương ngẫu thư” của Hạ Tri Chương.
- Nhà thơ rời xa quê hương thuở thiếu niên để đi lập công danh ở chốn quan trường và sau hơn năm mươi năm mới trở về nhà.
- Xa quê lâu như thế nhưng tình yêu quê vẫn luôn sâu nặng trong lòng qua giọng nói vẫn không hề thay đổi khiến người đọc vô cùng cảm phục.
- Và rưng rưng xúc động trước cảnh vật thay đổi của quê hương, tác giả nghẹn ngào khi nghe trẻ nhỏ hỏi khách nơi nào đến chơi.
- Đau lòng xót xa nhớ hình ảnh quê hương thuở ấy và bạn bè với độ tuổi này cũng nữa mất nữa còn chẳng biết ở nơi nao.
- Câu hỏi của trẻ thơ hồn nhiên nhưng chạm vào trái tim thi sĩ vốn mang nặng mối tình sâu đậm với quê hương.
- Nếu thi tiên Lý Bạch nhớ quê khi ở xa quê thì Hạ Tri Chương lại nhớ quê khi vừa đặt chân trở về quê cũ.
- Bài thơ ngắn nhưng dạt dào cảm xúc gây ấn tượng sâu sắc trong lòng người đọc qua bao thế hế về tình yêu quê hương.
Bạn thịnh làm đúng rồi đó
k tui nha
thanks
bài hồi huong ngẫu thư sử dụng phép liên hệ quá khứ dể nói về hiện tại còn tĩnh dạ tứsử dụng hiện tại để liên tưởng đến tương lai(cách lập ý cho văn biểu cảm)
Ở bài Tĩnh dạ tứ, Lý Bạch đã thể hiện tình yêu, nỗi nhớ quê hương của mk thông qua việc ngắm trăng.Khi ngắm trăng, tác giả nhớ lại những ngày tháng tuổi thơ yên bình, ông thường lên núi ngắm trăng. Vì vậy khi thấy ánh trăng sáng, tác giả bồi hồi nhớ quê cũ dù muốn cũng ko thể trở về vì cảnh loạn lạc
Ở bài Hồi hương ngẫu thư, sau một thời gian rất dài( tác giả đi lúc còn trẻ, về thì đã già), Hạ Tri Chương mới trở về lại nơi chôn rau cắt rốn của mk. Điều đó làm cho tâm trạng của tác giả rất háo hức và có chút j đó xúc động mặc dù hơi bối rối, hụt hẫng khi cảnh vật nơi ấy đã thay đổi quá nhiều và gần như coi ông như 1 vị khách
Tình yêu quê hương của Lý Bạch trong bài Tĩnh dạ tứ nói về nỗi nhung nhớ của một người xa quê hương. Lúc đó ông đang nửa mơ nửa tỉnh, muốn ngẩng đầu kiểm tra xem là trăng hay là sương. Nếu là trăng thì ông sẽ chạnh lòng nhớ quê vì thuở nhỏ ông đã có nhiều kỉ niệm bên vầng trăng trên quê hương. Đặc biệt nhất là những lần ngắm trăng trên núi Nga Mi. Còn tình yêu quê hương của Hạ Tri Chương trong bài Hồi hương ngẫu thư thể hiện một nỗi buồn, bất ngờ khi được gọi là khách trên chính quê hương của mình. Chỉ có trẻ con ra chào ông, còn người lớn không hay biết gì. Trong bài, Hạ Tri Chương còn nói lên một nỗi chua xót khi những người quen biết ông đều đã ra đi.