Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài
Trúc Thanh

Nhập vai anh đội viên kể lại bài thơ "Đêm nay Bác không ngủ" bằng lời văn của em

Mk đang cần gấp, bn nào nhanh và không chép mạng thì mk tick cho ;)))

Nguyễn Quỳnh Nga
7 tháng 4 2020 lúc 16:13

Đêm đã về khuya rồi. Ngoài trời gió lồng lộng thổi. Không còn tiếng chim kêu lích chích trong tán cây. Cảnh rừng Việt Bắc âm u, tĩnh mịch quá!

Chẳng biết vì sao, tôi không ngủ được. Tôi suy nghĩ cho trận chiến nay mai, chiến dịch Điện Biên Phủ. Đang nghĩ ngợi mông lung thì tôi nghe có tiếng sột soạt rất khẽ. Tôi nhổm dậy. Là Bác ư? Khuya rồi, sao Người chưa ngủ nhỉ?

Bác ngồi yên lặng bên cạnh bếp lửa hồng, vẻ mặt của Bác trầm ngâm như đang suy nghĩ việc gì đó. Ngoài mái lều tranh cũ nát, mưa rơi lâm thâm, dai dẳng. Tôi ngước mắt nhìn Bác, càng nhìn, tôi càng thấy thương Bác hơn. Bác như một người cha vậy. Người cha ấy đang nhóm lửa cho tôi và đồng đội nằm ấm.

Sau đó, Bác đi dém chăn cho chúng tôi: Từng người một. Như sợ các anh em giật mình, Bác nhón chân nhẹ nhàng, thật nhẹ. Bóng Bác ánh lên trước ngọn lửa, cao lồng lộng, bao trùm cả cán lều. Tôi có cảm giác mơ màng cái bóng của Bác như làm chúng tôi ấm áp hơn cả ngọn lửa hồng đang cháy hừng hực kia.

Thổn thức nỗi lòng, tôi thầm thì hỏi:

- Bác ơi, Bác chưa ngủ ạ? Bác có thấy lạnh không?

Bác nhìn tôi, mỉm cười rồi trả lời bằng một giọng ấm áp:

- Ừ, Bác chưa ngủ đâu. Chú cứ ngủ cho đẫy giấc, để mai còn đi đánh giặc nữa chứ!

Vâng lời Bác, tôi nhắm mắt, nhưng vẫn bồn chồn. Tôi nằm mà vẫn lo Bác ốm, lòng tôi cứ bộn bề. Chiến dịch còn dài lắm! Rừng Việt Bắc lắm dốc, lắm ụ. Nếu Bác cứ không ngủ suốt thế này, thì Bác lấy sức đâu để mà đi? Thế rồi tôi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Lần thứ ba tôi thức giấc thì đã canh tư. Nhìn thấy Bác vẫn đang ngồi, tôi hoảng hốt, giật thót mình. Bác vẫn chưa ngủ ư? Trời sắp sáng rồi!!! Tôi vội vã:

- Bác ơi, trời sắp sáng rồi, Bác hãy ngủ để sáng mai có sức mà đi!

Vẫn bằng giọng dịu dàng, Bác nói với tôi:

- Chú cứ ngủ đi, còn Bác thức thì cứ mặc Bác. Bác không ngủ được đâu! Bác đang nghĩ về đoàn dân công, trời mưa như thế này, chắc họ lạnh lắm. Bác chỉ mong trời sáng cho nhanh thôi. Không biết các cô chú ấy có sao không?

Tôi chợt hiểu ra, Bác thức vì chuyện ấy. Bác không chỉ chăm lo cho chúng tôi mà còn lo lắng cho cả những người ở xa chưa hề được gặp Bác. Tấm lòng của Bác thật cao cả. Lòng tôi vui sướng tràn trề và tôi quyết định thức luôn cùng với Bác.

Đêm nay, Bác không ngủ vì Bác là người luôn lo cho mọi người hơn bản thân. Bác là người Cha già của nhân dân Việt Nam - Vì Bác là Hồ Chí Minh.

Khách vãng lai đã xóa
Nguyễn Anh Tú
8 tháng 4 2020 lúc 9:32

bạn Nga viết rất hay nhưng thời tiết  trong bài phải có mưa  và anh đội viên ngủ rồi mới thức giấc chứ ko phải ko ngủ được nhé.

Khách vãng lai đã xóa
Nguyễn Quỳnh Nga
16 tháng 4 2020 lúc 14:33

Cảm ơn bạn nha

Khách vãng lai đã xóa
Hoàng Phương Anh
24 tháng 4 2020 lúc 19:31

Đêm khuya rồi . Ngoài trời mưa lâm thâm không còn tiếng chim hót líu lo trong rừng nữa gần như tất cả đã lặng im bởi một thứ gì đó . khu rừng nơi việt bắc thật âm u tĩnh mịch . Tôi thức dậy , tôi thấy một dáng người cao cao mái tóc bạc phơ đang đi rón rén đáp chăng cho các anh em chiến sĩ, thì ra đó chính là bác hồ . Thấy trời khuya  lắm rồi mà sao bác vẫn chưa ngủ tôi thắc mắc nghĩ trong đầu không biết bác làm gì mà còn chưa ngủ . Vẻ mặt bác trầm ngâm như đang suy nghĩ một cái gì đó .Tôi mời bác ngủ mãi bác vẫn cứ nói :" anh ngủ đi ngày mai còn đi đánh giặc" . Tôi nhìn bác mà thương bác biết bao . Lần thứ 2 thức giấc thấy bác vẫn chưa ngủ tôi mởi bác ngủ thì bác cứ bảo rằng:" anh ngủ đi bác thức thì mặt bác. Người cha mái tóc bạc đốt lửa cho tôi nằm . Rồi bác đi dắp chăn cho từng người từng người một sợ các anh em bộ đội dậy bác nhón chân nhẹ nhàng đẻ không làm ai thức giấc . Tôi mơ màng trong giấc ngủ như đang ở thiên đương bóng của bác cao loàng lộng âm hưn ngọn lủa hồng . Tôi thấy mà thương bác tôi khẽ nhỏ :" bác ơi bác ngủ chưa . bác có lạnh lắm không bác . bác nói với tôi rằng:"chú cứ ngủ đi ngày mài còn đi đánh giặc nữa . Vâng lời bác tôi nhắm mắt nhưng bụng vẵn bồn chồn . Suy nghĩ trong đầu:" chiến dịch còn dài đường đi còn xa nếu bác không ngủ thì sẽ bị kiệt sức mất .Tôi ngủ thiếp đi lúc nào không hay biết. Lần thứ 3 thức dậy trời sắp sáng mà bác vẫn chưa ngủ tôi nằng nạc mời bác ngủ nhưng bác vẫn cứ bảo:" anh ngủ đi ngày mai còn đi đánh giặc bác thức thì mặt bác" . "Sao bác có thể ngủ được trong khi dân chúng ngủ đêm nay không ngon , trời mưa như thế này chắc họ lạnh lắm . Bác chỉ mong trời sáng nhanh thôi không biết các cô chú ấy ó ngủ yên giấc đem nay không?" . Tôi chợt hiểu ra lòng bác cao cả đến đâu bác không chỉ lo cho anh em chiến sĩ chúng tôi mà còn lo cho đông bào các dân tộc gồm cả những người ở xa chưa hề gặp bao giờ . Tấm lòng bác cao cả đến đâu .Tôi vui sướng và thức luôn cùng bác cho tới sáng . Đêm nay bác không ngủ là vì lo cho dân tọc ta đồng bào của ta hơn bản thân mình . Bác là người cha mà tôi luôn kính trọng người cha già của dân tộc VIỆT NAM - bác là HỒ CHÍ MINH .

MỜI CÁC BẠN KHAM KHẢO::}} 

Khách vãng lai đã xóa
văn dũng
25 tháng 4 2020 lúc 16:07

Nhập vai anh đội viên kể lại bài thơ "Đêm nay Bác không ngủ" bằng lời văn của em

Đêm đã về khuya rồi. Ngoài trời gió lồng lộng thổi. Không còn tiếng chim kêu lích chích trong tán cây. Cảnh rừng Việt Bắc âm u, tĩnh mịch quá!

Chẳng biết vì sao, tôi không ngủ được. Tôi suy nghĩ cho trận chiến nay mai, chiến dịch Điện Biên Phủ. Đang nghĩ ngợi mông lung thì tôi nghe có tiếng sột soạt rất khẽ. Tôi nhổm dậy. Là Bác ư? Khuya rồi, sao Người chưa ngủ nhỉ?

Bác ngồi yên lặng bên cạnh bếp lửa hồng, vẻ mặt của Bác trầm ngâm như đang suy nghĩ việc gì đó. Ngoài mái lều tranh cũ nát, mưa rơi lâm thâm, dai dẳng. Tôi ngước mắt nhìn Bác, càng nhìn, tôi càng thấy thương Bác hơn. Bác như một người cha vậy. Người cha ấy đang nhóm lửa cho tôi và đồng đội nằm ấm.

Sau đó, Bác đi dém chăn cho chúng tôi: Từng người một. Như sợ các anh em giật mình, Bác nhón chân nhẹ nhàng, thật nhẹ. Bóng Bác ánh lên trước ngọn lửa, cao lồng lộng, bao trùm cả cán lều. Tôi có cảm giác mơ màng cái bóng của Bác như làm chúng tôi ấm áp hơn cả ngọn lửa hồng đang cháy hừng hực kia.

Thổn thức nỗi lòng, tôi thầm thì hỏi:

- Bác ơi, Bác chưa ngủ ạ? Bác có thấy lạnh không?

Bác nhìn tôi, mỉm cười rồi trả lời bằng một giọng ấm áp:

- Ừ, Bác chưa ngủ đâu. Chú cứ ngủ cho đẫy giấc, để mai còn đi đánh giặc nữa chứ!

Vâng lời Bác, tôi nhắm mắt, nhưng vẫn bồn chồn. Tôi nằm mà vẫn lo Bác ốm, lòng tôi cứ bộn bề. Chiến dịch còn dài lắm! Rừng Việt Bắc lắm dốc, lắm ụ. Nếu Bác cứ không ngủ suốt thế này, thì Bác lấy sức đâu để mà đi? Thế rồi tôi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Lần thứ ba tôi thức giấc thì đã canh tư. Nhìn thấy Bác vẫn đang ngồi, tôi hoảng hốt, giật thót mình. Bác vẫn chưa ngủ ư? Trời sắp sáng rồi!!! Tôi vội vã:

- Bác ơi, trời sắp sáng rồi, Bác hãy ngủ để sáng mai có sức mà đi!

Vẫn bằng giọng dịu dàng, Bác nói với tôi:

- Chú cứ ngủ đi, còn Bác thức thì cứ mặc Bác. Bác không ngủ được đâu! Bác đang nghĩ về đoàn dân công, trời mưa như thế này, chắc họ lạnh lắm. Bác chỉ mong trời sáng cho nhanh thôi. Không biết các cô chú ấy có sao không?

Tôi chợt hiểu ra, Bác thức vì chuyện ấy. Bác không chỉ chăm lo cho chúng tôi mà còn lo lắng cho cả những người ở xa chưa hề được gặp Bác. Tấm lòng của Bác thật cao cả. Lòng tôi vui sướng tràn trề và tôi quyết định thức luôn cùng với Bác.

Đêm nay, Bác không ngủ vì Bác là người luôn lo cho mọi người hơn bản thân. Bác là người Cha già của nhân dân Việt Nam - Vì Bác là Hồ Chí Minh.

CHÚC BẠN HỌC TỐT

Khách vãng lai đã xóa

Các câu hỏi tương tự
♡ᏂàᏁッᏁᏂi♡
Xem chi tiết
Minh Đăng
Xem chi tiết
nguyen thi quynh nhu
Xem chi tiết
Nguyễn Thị Vân Anh
Xem chi tiết
kirishima Touka
Xem chi tiết
Đinh Hoàng Yến Nhi
Xem chi tiết
Tống Anh Hoàng
Xem chi tiết
Linh
Xem chi tiết
huy hoang
Xem chi tiết