Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài
fairy tail

nêu  nghĩa của câu  một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ

bùi thị diệu hương
24 tháng 2 2018 lúc 13:08

Trong kho tàng ca dao của dân tộc Việt Nam, có rất nhiều câu ca dao, tục ngữ nói về tinh thần đoàn kết, sự gắn bó keo sơn, tình yêu thương giữa con người với con người. Một trong số đó có câu tục ngữ “ Một con ngựa đau, cả tàu bỏ cỏ”.

Câu tục ngữ “Một con ngựa  đau, cả tàu bỏ cỏ” nói về mối quan hệ gắn kết giữa con người với con người, giữa một con người cá nhân với một tập thể, cộng đồng mà rộng hơn nữa là toàn xã hội. Câu tục ngữ gợi ra được cái ấm áp của tình người, đồng thời cũng mang đến cho chúng ta một bài học về cách ứng xử với những người xung quanh ta.Ở đây, các tác giả dân gian sử dụng hình ảnh “con ngựa đau” để biểu tượng cho con người, mà con người ở đây đang phải đối mặt với những khó khăn, trở ngại, phải trải qua những bất hạnh của cuộc sống. Ở đây cũng nhấn mạnh đến “một con ngựa” nghĩa là nhấn mạnh đến cái cá nhân, những cá thể độc lập trong xã hội. Cách dùng hình ảnh để truyền tải những tư tưởng,thông điệp nhân văn của nhân dân là cách biểu hiện khá độc đáo, mang lại hiệu quả tiếp nhận cao.

“Cả tàu bỏ cỏ” là hình ảnh biểu tượng cho những tập thể, cộng đồng rộng lớn trong xã hội. Câu tục ngữ “ Một con ngựa đau, cả tàu bỏ cỏ” là câu tục ngữ nói về tình người trong xã hội. Khi trong một tập thể có những cá nhân gặp phải những bất trắc, những khó khăn mà khó có thể vượt qua trong cuộc sống thì luôn có những con người sẵn sàng giúp đỡ, tương trợ để họ có thể vượt qua khó khăn,vững vàng hơn trong cuộc sống. Họ không hề đơn độc mà xung quanh họ vẫn có rất nhiều người tốt, những tấm lòng nhân ái họ luôn đứng về phía họ, bênh vực, đồng cảm với họ. Trong cuộc sống, đôi khi chỉ cần sự hỗ trợ về tinh thần ấy thôi cũng đủ để tạo ra một nguồn động lực to lớn, thêm niềm tin để những người gặp khó khăn có thể đứng dậy và khắc phục tất cả.

Đồng thời, câu tục ngữ này cũng thể hiện sự đoàn kết giữa những con người với nhau. Khi một người gặp khó khăn thì những con người xung quanh sẽ không thờ ơ, hững hờ mà họ cũng sẽ thật lòng quan tâm, họ cũng sẵn sàng sẻ chia, chung tay giúp đỡ để có thể vượt qua khó khăn ấy.

Tinh thần yêu thương con người, đoàn kết gắn bó này là một truyền thống tốt đẹp có từ lâu đời của dân tộc Việt Nam. Những người Việt Nam đã, đang và sẽ luôn duy trì và phát huy giá trị tốt đẹp ấy của dân tộc.Sự đoàn kết của dân tộc Việt Nam cũng đã được lịch sử minh chứng.Trong các cuộc đấu tranh chống xâm lược, dân tộc Việt Nam đã luôn đoàn kết, phát huy được mạnh mẽ nguồn sức mạnh dân tộc to lớn này.Sự đoàn kết giữa con người với con người trong dân tộc Việt Nam đã kết thành một làn song to lớn, cuốn trôi hết lũ cướp nước và bán nước, mang lại nền độc lập, hòa bình cho dân tộc như ngày nay.

Không chỉ trong thời chiến, tinh thần đoàn kết của dân tộc ta mới mạnh mẽ như vậy và ngay cả khi hòa bình đã lập lại, thì cái truyền thống tốt đẹp ấy vẫn đang được phát huy, duy trì.Trong xã hội Việt Nam ngày nay vẫn còn rất nhiều những hoàn cảnh khó khăn, những con người gặp bất hạnh trong cuộc sống nhưng những cá nhân khác trong xã hội luôn có ý thức giúp đỡ, hỗ trợ không chỉ về vật chất mà cả về mặt tinh thần cho những con người gặp bất hạnh ấy, giúp đỡ họ vươn lên trong cuộc sống.

Chẳng hạn, những trận lũ lụt, các trận bão lớn đã cuốn đi rất nhiều ngôi nhà, của cải của người dân miền Trung. Trong hoàn cảnh ấy thì nhân dân cả nước lại cùng nhau chung tay quyên góp tiền của, lương thực cho đồng bào miền Trung khắc phục hậu quả của lũ lụt. Ngoài ra còn có những người tình nguyện vào miền Trung và hỗ trợ người dân nơi đây xây dựng nhà cửa, khôi phục lại hệ thống đường xá, các công trình thủy lợi….

Tất cả những biếu hiện, việc làm ấy đã làm sáng rõ câu tục ngữ : "Một con ngụa đau cà tầu bò cỏ".

Vậy mà trong thực tế cuộc sống, không phải ai cũng hiểu và làm được như vậy. Bên cạnh những tấm lòng đẹp đẽ cao cả ấy lại cỏ những bộ mặt xấu xa của lòng ích kỉ, của sự hẹp hòi. Họ là những kẻ không cố lòng nhân đạo, không có lương tâm nên dửng dưng trước nỗi đau của người khác mà chỉ lo sống phè phởn sung sướng cho bản thân mình. Thật đau lòng biết bao cho những con người mà lại mất tình người ! Càng suy nghĩ ta càng thâm thía lời dạy của người xưa. Sự cảm thông chia sẻ nỗi đau cho nhau là nhịp cầu nối để cho mọi người đến với nhau tốt đẹp hơn. Ta cũng nên hiểu rằng khi giúp đỡ cho người khác tức là ta đã "cho" mà cũng có "nhận". Bởi lẽ mồi khi giúp được ai điều gì ta cảm thấy vui trong lòng, như vậy chẳng phải là ta đã "nhận" được điều hạnh phúc đó sao ? Nói như vậy không phái ta giúp người một cách bừa bãi, không suy nghĩ đâu. Giúp người, thương người để họ vượt qua được khó khăn và có cuộc sống ổn định là điều đáng quí. Còn nêu giúp đỡ để họ nuôi những thói hư tật xâu như lười biếng lao động, ý lại kẻ khác thì dó là điều không nên. Sự yêu thưong, lòng thông cảm phải đặt đúng chỗ, đúng trường hơp thì việc làm ấy mới thành nghĩa cử có tác dụng tốt, góp phân xây dựng đất nước, xã hội ngày càng văn minh tiến bộ hơn.

Tục ngữ, ca dao luôn là những lời giáo huấn đáng trân trọng. "Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ" mãi mãi là lời dạy bao thiết thực đối với chúng ta. Nhất là trong xu hướng của thời đại hiện nay, mọi người trên hành tinh này đều muốn được sống hòa bình, hạnh phúc thi lời khuyên của cấu tục ngữ "phải sống yêu thương, giúp đỡ lần nhau" lại càng có giá trị vô ngần.

Nguyễn Thanh Xuân
24 tháng 2 2018 lúc 12:04

se san sang hi sinh vi mot nguoi trong tap the. Do do noi len su doan ket ,yeu thuong va dum boc lan nhau.

k cho minh nha.^!^

Hồ minh anh thịnh
24 tháng 2 2018 lúc 12:19

là 1 con chó chịch 1 con mẹ mi chí sao hihi

Phạm Ngô Lan Anh
24 tháng 2 2018 lúc 12:35

Hôm nay, mấy anh chị bạn của anh tôi rủ nhau đi ra ngoại thành chơi. Họ hẹn nhau đi thật sớm để có thể ngắm cánh đồng mùa chín rộ trước lúc mặt trời lên. Tôi được anh đưa đi theo.

Ra khỏi nội thành, khi xe còn chạy giữa những dãy nhà che khuất tầm nhìn, trong làn gió se se lạnh của buổi sớm, không khí đã thoang thoảng một mùi thơm lạ lùng không giống cái không khí quen thuộc đầy mùi dầu, mùi khói nồng khét của đường phố. Một người bạn của anh tôi vốn ở miệt vườn miền Tây lên theo gia đình đã mấy năm nay, thốt lên:

- Trời ơi! Thơm quá! Đúng là mùi lúa chín.

Trước mắt chúng tôi, cánh đồng ngoại thành trải ra mênh mông, im lìm như còn tận hưởng giấc ngủ thanh bình của buổi sớm. Chúng tôi dừng xe, lặng lẽ ra ngoài, ngồi xuống vệ đường. Trong ánh sáng còn mờ mờ, trăng trắng, tôi chưa nhìn rõ được cánh đồng. Chỉ thấy một mặt phẳng với những gợn sóng nhỏ. Những làn gió nhẹ thoảng đưa, cả cánh đồng xào xạc một âm thanh dịu nhẹ. Thỉnh thoảng, một con chim nhỏ bay vụt lên từ một thửa ruộng rất gần. Có lẽ, đó là con chim mải ăn đã ngủ lại qua đêm trong các bụi lúa. Những tia sáng đầu tiên của ánh bình minh phớt nhẹ đây đó trên những thửa ruộng còn chìm trong một màn sương bàng bạc. Tuy vậy, tôi cũng nhận ra những gợn sóng màu vàng đuổi nhau trên cái biển lúa tưởng như vô tận kia do những làn gió nhẹ tạo ra. Cánh đồng như đang chuyển động. Những con chim đêm đang bay vù ra khỏi những đám lúa, chao liệng trên không trung chào đón một ngày nắng đẹp.

Mặt trời lên hẳn trên các rặng cây xanh ở ngoại thành, tỏa ánh nắng chói chang xuống biển lúa, biến màu vàng sậm của cánh đồng thành màu vàng tươi. Bước xuống bờ ruộng, cầm trong tay một bông lúa nặng hạt, chín đều. Tôi liên tưởng tới câu ca dao trong một bài học:

Công lênh chẳng quản bao lâu

Ngày nay nước bạc, ngày mai cơm vàng.

Trời mỗi lúc một nắng, gió cùng thổi mạnh hơn. Cả cánh đồng như rung lên bởi những đợt sóng lúa đang thi nhau chạy "tiếp sức", ở đằng kia, một đoàn người chừng dăm bảy cô chú, tay liềm tay hái dàn thành một hàng ngang đang thu hoạch lúa. Cạnh đấy là một chiếc máy tuốt lúa màu xanh đang ầm ầm nhả khói và phun mạnh từng luồng rơm thành một dòng chảy cầu vồng, chất thành một đống lớn. Có lẽ đây là thửa ruộng đầu tiên được gặt hái. Chừng vài ngày nữa thôi, có thề cánh đồng sẽ bắt đầu vào vụ thu hoạch. Lúc đó, chắc sẽ tấp nập rộn ràng lắm.

Từ trên bụi tre cuối làng vọng lại tiếng mấy con chim cu gáy cất lên giọng trầm trầm như gần, như xa. Thoảng trong gió mùi hương của lúa mỗi lúc một đậm hơn. Thứ hương gợi nhớ những bếp lửa và nồi cơm ngon vừa chín tới. Tôi muốn nán lại thêm vài phút nữa nhưng xe đã nổ máy. Bước nhanh vào ghế ngồi, mắt vẫn đăm đăm nhìn cánh đồng qua cửa kính trong. Chiếc xe bon nhanh, trở lại nội thành, thả lại đằng sau những làn khói xanh nhạt, mờ dần, tan biến vào khoảng không.

Và giờ này, trong tôi dường như hương vị của đồng nội, của hương lúa chín vẫn không tan biến mà đọng lại như một kỉ niệm đẹp về một buổi sáng mai hồng được ngắm biển lúa vàng ven thành nội.


Các câu hỏi tương tự
Hoàng Quốc Cường
Xem chi tiết
Lê Thị Bảo Ngọc
Xem chi tiết
Đinh Hoàng Yến Nhi
Xem chi tiết
ARMY and LEGGO
Xem chi tiết
Vũ Diệp Chi
Xem chi tiết
Vũ Bảo Trâm
Xem chi tiết
Nu Hoang Bang Gia
Xem chi tiết
Tiểu Sam
Xem chi tiết
Tuấn Trương Quốc
Xem chi tiết