Bài làm
Vào mùa thu năm ngoái, gia đình em có thêm một thanh viên mới.Bé tên là Bảo năm nay được mười bảy tháng tuổi.Ở nhà, mọi người thân mật gọi em là Bo.Em đang tuổi tập nói,tập đi.
Bo trông thật xinh trai.Bé có tóc tơ đen nháy,khuôn mặt tròn và hồng hào.Đôi mắt tròn xoe,đen láy long lanh như đọng nước.Cái mũi nhỏ nhỏ nhắn xinh xinh thẳng,vầng trán cao.Cái miệng chúm chím sao mà dễ thương đến thế.Bàn tay,bàn chân của Bảo mũm ma mũm mĩm với các ngón nhỏ nhắn,trông rất đáng yeu.Nhìn Bảo ai cũng muốn ôm vào lòng mà hôn lên đôi má phúng phính đó.Bảo rất ngoan nhưng đôi lúc cũng hay bướng bỉnh.Mấy lần chơi xong em toàn vứt đồ chơi lung tung không dọn làm cho em phải đi dọn vào.Mỗi lần ăn cháo em lại đòi mẹ kể chuyện cho nghe.Nhìn em ăn rất ngon miệng.Có lần em đang học bài bé bò vào trong thấy em viết bé lấy bút của mẹ viết vào giấy những đường nét ngoằn ngoèo.Mấy tuần nay Bảo đã lẫm chẫm đi dược vài bước.Cu cậu đã bò chán nên thích học đi lắm.Lúc nào cũng đòi đi.Mẹ em còn mua hản cho một chiếc xe nôi bằng nhựa cho bé tập đi.Khi nào cứng cáp hơn mới cho đi một mình.Bảo trông thế mà mạnh dạn lắm.Mới đi được vài ba bước cu cậu có vẻ muốn chạy làm người lao về phía trước bị ngã sấp một cái,thấy vậy mẹ vội lao ra đỡ em.Vài ngày sau,cu cậu hình như đang bi bô tập nói.Nghe thấy ai nói gì là em bắt chước học nói theo.Người lớn bảo gì Bảo nghe nấy.Thỉnh thoảng,bé lại bi bô luôn miệng nói những câu:" bố,bà,mẹ,măm măm." Mỗi khi bé hoan hô em lại vỗ tay khuyến khích bé.Được bế đi chơi,Bảo thích lắm,nhẩy cẫng lên sung sướng.Những lúc nghe bé tập nói giọng vẫn còn ngọng,líu lo cả nhà lại lăn ra cười.Bảo tròn xoe mắt chảng hiểu gì cũng tít mắt cười theo.Lúc ấy trông bé thật ngộ nghĩnh,đáng yêu làm sao.
Bảo là niềm vui của cả gia đình em.Vắng bé một buổi là em thấy nhà vắng hản đi.Em mong bé hay ăn chóng lớn để dẫn em đến trường khoe với các bạn về đứa em ruột đáng yêu của mình.Em yêu quý Bảo biết bao nhiêu!
BẠN ƠI MÌNH HOÀN TOÀN KHÔNG CHÉP MẠNG NHA
Mấy hôm nay, căn nhà nhỏ của gia đình em rộn rã tiếng cười vì dì Út về chơi bế theo cu Bin, con trai dì mới hơn một tuổi. Bé đang tập đi, tập nói rất đáng yêu.
Cu Bin mới chỉ mười lăm tháng tuổi, da trắng hồng, mịn màng như cánh hoa. Khuôn mặt bé bầu bĩnh, đôi mắt đen lay láy mở to thật đáng yêu. Đôi môi bé chúm chím như nụ hồng, miệng tươi tựa thoa son, trông thấy bé là muốn nựng ngay. Đầu cu Bin tròn trĩnh, rất xinh với mái tóc tơ mềm mượt, hoe hoe vàng nâu chứ không đen nhánh. Tay chân bé bụ bẫm, trắng trẻo.
Bé mặc áo thun kẻ sọc xanh trắng và quần ngắn màu xanh dương có dây đeo, trông bé như một chú lính thuỷ tí hon. Chú lính thuỷ này không đi trên tàu, chú đang chập chững tập đi và bi bô tập nói. Cu Bin chưa đi được nhiều. Bé đi nhiều nhất là dăm bước rồi ngồi bệt xuống đất hoặc ngã ngay vào lòng mẹ, cười toe toét. Ấy thế mà bé rất thích tự mình đi, không chịu cho người lớn dắt tay. Bé vịn vào tay mẹ, đứng lên cho vững rồi rụt tay lại, muốn đi một mình.
Bé bước từng bước một, đôi chân bụ sữa dẫm lên nền nhà, tay bé vươn ra theo đà đi tới. Gắng đi được năm bảy bước, bé ngồi bệt xuống sàn nhà gọi mẹ rất to: “Ma ma... ma ma”. Bé nói tiếng “Ba” là rõ nhất còn những từ khác thì chưa được rõ ràng. Khi muốn ăn, bé nói: “Măm măm” nghe rất dễ thương. Bé cũng biết đòi bế đi chơi trong vườn. Khi muốn đi chơi, bé sà vào lòng em, một tay sờ mặt em, tay kia đập nhè nhẹ vào vai em rồi nói: “Đi, đi, đi...”. Nhân đó, dì út dạy bé nói tiếng “chị” nhưng bé chỉ nói được tiếng “xi” làm cả nhà lăn ra cười.
Cu Bin ngủ ngày hai giấc. Bé ngủ dậy được mẹ cho bú rồi chơi một tí. Bé chơi lúc lắc, búp bê lật đật. Chơi chán, bé tụt xuống đất rồi vịn mép giường đi tới. Để bé tự đi, em đến trước mặt bé cách xe một tí rồi vỗ tay gọi, bé thả tay vịn giường bước nhanh ba bước rồi sà vào tay em. Em vỗ tay hoan hô bé rồi bế bé, hôn thật kêu lên má. Bé thích chí cười nắc nẻ rất dễ thương.
Dì út thường cho bé ăn cháo nấu với thịt và rau củ. Cu Bin thấy chén cháo liền vỗ tay: “măm” làm cả nhà cười rộ lên. Em rất yêu cu Bin, thích nựng bé. Chơi với bé, em hôn bé thật kêu làm bé nhột, cười lên thích thú. Em rót nước, giúp dì cho bé ăn và chơi với bé. Cu Bin rất ngoan, chơi chán, bé đòi bế lên giường và không cần võng đưa, bé nằm ình ra gối thiu thiu ngủ. Thật hay là bé không đòi mẹ, vì dì tập cho bé từ nhỏ, để dì tiện làm việc.
Bác Hồ đã viết: “Trẻ em như búp trên cành - Biết ăn ngủ, biết học hành là ngoan”. Cu Bin đúng là búp hồng trên cành mà cả nhà yêu thương, nâng niu, chăm sóc. Ở chơi một tuần, dì vào lại thành phố, vắng cu Bin, cả nhà đều nhớ bé.