Khi mặt trời đã lên một vài con sào, tức là lúc nó trở về sự bình dị hằng ngày, thì tôi đang múc gầu nước giếng dội lên đầu lên cổ lên vai lên lưng, nghĩa là tôi cũng đang đi tắm như mọi người lao động bình thường đang tắm quanh giếng. Cái giếng nước ngọt ở ria một hòn đảo giữa bể, cái sinh hoạt của nó vui như một cái bến và đậm đà mát nhẹ hơn mọi cái chợ trong đất liền.
Cái giếng nước ngọt đảo Thanh Luân sớm nay có không biết bao nhiêu là người đến gánh và múc. Múc nước giếng vào thùng gỗ, vào những cong những ang gốm màu da lươn. Lòng giếng vẫn còn rớt lại vài cái lá cam lá quýt của trận bão vừa rồi quăng vào. Chỗ bãi đá nuôi sáu mươi vạn con hải sâm ngoài kia, bao nhiêu là thuyền của hợp tác xã đang mở nắp sạp đổ nước ngọt vào. Sau trận bão, hôm nay hợp tác xã Bắc Loan Đầu cho mười tám thuyền lớn nhỏ cùng ra khơi đánh cá hồng. Anh hùng Châu Hoà Mãn cùng bốn bạn xã viên đi chung một thuyền. Anh quẩy nước bên bờ giếng, tôi né ra một bên. Anh quẩy mười lăm gánh cho thuyền anh: “Đi ra khơi, xa lắm mà, có khi mười ngày mới về. Nước ngọt cho vào sạp, chỉ để uống. Vo gạo thổi cơm cũng không được lấy nước ngọt. Vo gạo bằng nước bể thôi”.
(Trích từ bài kí “Cô Tô” – Nguyễn Tuân)
Câu 1: Nêu phương thức biểu đạt của đoạn trích trên. (0,5 điểm)
Câu 2: Đoạn trích được viết theo ngôi kể thứ mấy? Dựa vào đâu em xác định được ngôi kể đó (1 điểm)
Câu 3:
a. Chỉ ra 2 từ mượn có trong đoạn trích và phân loại từ mượn đó. (0,5 điểm)
b. Giải nghĩa từ “đầu” có trong đoạn trích trên và tìm thêm hai nghĩa khác của từ “đầu”, cho ví dụ cụ thể (1 điểm).
Câu 4: Nêu nội dung chính của đoạn trích trên. Đoạn trích đã gợi lên trong em những suy nghĩ, tình cảm gì đối với quê hương, đất nước? (2 điểm)