Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài
lê thủy tiên

kể về người thầy sống mãi trong lòng tôi

Đặng Trung Hiếu
26 tháng 1 2018 lúc 11:27

Cỗ máy thời gian vẫn cứ hoạt động đều đặn như những gì mà nó vẫn thường làm. Và những vòng bánh xe của cỗ máy ấy vẫn cứ lăn dài trên cuộc hành trình đầy rộng mở của con người ta. Thời gian có thể khiến cho ngoại hình của một ai đó thay đổi. Nhưng những kỉ niệm của con người sẽ chẳng thể vì thế mà trôi tuột đi. Nó sẽ mãi hằn sâu trong tâm tưởng của mỗi người và đôi khi lại khiến cho con người xúc động đến nghẹn ngào mà nhớ lại. Tôi đây, vẫn nhớ mãi kỉ niệm về người thầy thân thương- người cha thứ hai của tôi.

Đó là người thầy chủ nhiệm tôi suốt bốn năm THCS. Và đó cũng là người thầy dạy văn của tôi- người truyền cảm hứng yêu văn học cho tôi. Mặc dù, giờ đây, tôi đã là một cô nữ sinh lớp 10, không còn theo học thầy nữa. Nhưng trong tôi lúc nào cũng thường trực sự biết ơn, lòng kính trọng với thầy.

Thực ra, khi tôi bắt đầu bước vào cánh cổng trường THCS, tôi đã không phải là một đứa trẻ ngoan. Khi đó, tôi là một đứa trẻ ngỗ nghịch, là người luôn khiến cho thầy "đau đầu" nhất trong lớp. Có lẽ, khi ấy, tôi cũng đã bị liệt vào trong danh sách "học sinh cá biệt" của lớp. Bởi tôi luôn là người kiếm trò quậy phá các bạn trong lớp. Thậm chí còn hay gây gổ, đánh nhau với các bạn lớp khác. Và giờ chào cờ đầu tuần nào, tôi cũng đều bị nêu tên trước cờ. Cả lớp tôi cũng vì tôi mà bị hạ thi đua, luôn luôn bị xếp cuối cùng. Tôi biết, lúc đó tôi rất đáng ghét, chằng có ai thích chơi với tôi cả. Ai cũng chỉ muốn tránh xa tôi mà thôi. Đơn giản, chỉ vì đâu ai lại muốn rây vào "một tổ kiến lửa" để rồi "bị đốt" đâu.

Mặc dù, tôi gây ra bao chuyện tày đình như vậy. Nhưng thầy chưa hề nói một lời trách cứ với tôi. Thậm chí, thầy còn nhắc nhở các bạn trong lớp giúp đỡ tôi trong việc học tập. Thực sự, khi ấy, tôi cũng không hiểu tại sao thầy lại làm như vậy? Bởi xưa nay, thầy vốn là một người rất nghiêm khắc. Nhưng rồi năm tháng qua đi, khi tôi đã đủ lớn và đủ trưởng thành để hiểu ra rằng: thì ra, từ lâu, thầy đã biết hoàn cảnh gia đình tôi. Bố tôi đi làm xa, một năm chỉ về nhà được một vài lần. Thời gian mẹ con tôi được ở cạnh bố rất ít ỏi,cũng chẳng đủ để lấp đầy khoảng trống của tình yêu thương. Còn mẹ tôi, mẹ tôi hằng ngày vẫn mang rau ra chợ bán. Số tiền ít ỏi mà mẹ tôi kiếm được từ mấy mớ rau đó, có khi còn chẳng đủ cho một bữa ăn. Huống chi là cho tôi đi học. Nhiều lúc, tôi đã từng nghĩ sẽ nghỉ học để phụ giúp mẹ. Thế nhưng, thầy đã động viên, khuyên bảo tôi phải cố gắng học tập thì tương lai của tôi và bố mẹ tôi mới có thể tươi sáng. Dường như, thầy biết hết, biết tất cả rằng: vì tôi thiếu đi sự yêu thương, quan tâm của một người bố, sự nghiêm khắc của một người cha trong gia đình, nên tôi mới là một đứa trẻ ngỗ nghịch ở trường đến như vậy. Thế nên, không lúc nào là thầy không giúp đỡ, chỉ bảo cho tôi. Những lúc đó, thầy giống như người cha thứ hai của tôi, giống như một vị cứu tinh cứu sống một con người sắp gục ngã trên xa mạc.

Ấy thế nhưng, tôi lại nhiều lần làm thầy thất vọng. Tôi nhớ, hôm đó là tiết văn của thầy. Thầy tôi vốn dĩ là người rất kĩ tính trong việc học tập. Chính sự kĩ tính đó mà biết bao anh chị học sinh theo học thầy đã thành đạt trong cuộc sống. Dù biết vậy, nhưng tôi vẫn không học bài, làm bài cũ, cứ mặc kệ, dửng dưng như không. Và thế là người đầu tiên thầy gọi lên bảng kiểm tra bài cũ là tôi. Tôi đi lên trong tay chỉ cầm đúng một quyển vở, trong khi thầy yêu cầu chúng tôi chuẩn bị ba quyển: vở ghi lí thuyết, vở soạn văn và vở bài tập. Thêm vào đó là tôi chưa học bài cũ. Thế là tôi đứng như trời trồng. Còn thầy, thầy dở quyển vở mà tôi đưa cho thầy ra. Trong đó chỉ vỏn vẹn hai chữ "Tiết 1". Rồi thầy nhẹ nhàng hỏi tôi: "Trang, em chưa học bài cũ sao?". Lúc đó, tôi chẳng biết nói gì, ngoài việc chỉ biết cúi gằm mặt xuống. Giọng thầy khi ấy, bỗng nhiên trầm xuống đến lạ thường. Thoáng qua, tôi thấy đôi mắt thầy ánh lên vẻ đượm buồn. Bỗng nhiên trong tôi lại trào lên một cảm giác khó tả. Dường như thầy đã rất kì vọng vào tôi và tôi đã làm thầy thất vọng. Thầy bảo tôi về chỗ, tôi không hiểu sao lúc ấy, tôi cảm thấy cắn rứt lắm! Thầy đâu có quát mắng tôi? Thầy đâu có trách cứ tôi? Thầy cũng đâu có phạt tôi? Thế nhưng tại sao tôi lại cảm thấy mình đáng trách vậy chứ? Bao nhiêu câu hỏi, bao nhiêu cảm xúc cứ dồn dập, dồn dập ùa vào trong tâm trí tôi; hòa vào nhau thành một mớ hỗn độn, xoay quanh trí óc tôi khiến tôi chẳng tập trung làm được việc gì và cũng chẳng muốn làm gì.

Tan học, tôi về nhà. Vừa về đến nhà, tôi đã thấy xe của thầy dựng trước sân nhà tôi. Thầy đang nói chuyện với mẹ tôi. Tôi đinh ninh rằng: thể nào thầy đến nhà tôi để nói cho mẹ tôi biết chuyện hôm nay, tôi không học bài lại còn không chuẩn bị sách vở nữa chứ. Thế nhưng không. Tôi đứng ở ngoài, nghe loáng thoáng thầy nói rằng: "muốn chọn tôi vào đội tuyển văn của thầy để đi thi. Mong mẹ tôi khuyên tôi cố gắng học hành chăm chỉ."

Nghe thấy vậy, tôi cũng rất ngạc nhiên và sửng sốt. Không hiểu sao thầy lại chọn một đứa tinh nghịch, cá biệt nhất trong lớp như tôi, vào đội tuyển văn của thầy. Chính vì thế mà tôi đã không ngần ngại mà chạy thẳng vào nhà và hỏi thầy ngay: "Em thưa thầy, tại sao thầy lại chọn một đứa như em ạ?". Vẫn giọng nói đó, ân cần và trìu mến, thầy trả lời tôi: "Một đứa như em thì sao? Thì không thể chọn ư? Thầy chọn em, bởi vì thầy tin tưởng rằng em sẽ làm được. Thậm chí là làm tốt nữa cơ. Nhưng phải hứa với thầy là phải học hành thật chăm chỉ, phải cố gắng hết mình. Đừng để thầy thất vọng, được không?".

Nghe thầy nói vậy, tôi chẳng biết đáp lại thầy thế nào cả. Chỉ biết cười trong hai dòng nước mắt đang trực trào tuôn ra vậy! Tôi đã tự nhủ với mình rằng sẽ không làm thầy thất vọng thêm một lần nào nữa.

Kể từ đó, tôi không còn ham chơi hay đi gây gổ đánh nhau nữa, mà chỉ chuyên tâm học hành. Bạn bè cũng không còn xa lánh tôi. Nhờ vậy, mà tôi đã giành được nhiều giải nhất, nhì trong các cuộc thi học sinh giỏi văn liên tiếp bốn năm liền. Trong tôi, luôn thầm biết ơn người thầy đã dìu dắt, nâng đỡ tôi trong suốt quãng thời gian dài. Cảm ơn thầy- người truyền lửa, người truyền tình yêu văn học cho tôi- người cha thứ hai của tôi. Nay khi đã rời xa vòng tay dạy dỗ, bảo ban ân cần của thầy, thì tôi vẫn luôn muốn nói với thầy rằng: "Con cảm ơn thầy, nhiều lắm!".

                                                                                                                                                   Đặng Trung Hiếu

 



 

bùi thị diệu hương
28 tháng 1 2018 lúc 15:32

Năm tháng của tuổi học trò vẫn còn dài.nhưng người thầy của tôi năm sưa đã già rồi.tôi vẫn nhớ những kỉ niệm về thầy với tôi.Những kĩ niệm đó không sao tôi quên được. Thầy tôi người đã mang lại tri thức cho tôi,đã dắt tôi đi trên con đường học vấn. Cũng nhờ cuộc thi này tôi với bày tỏ được những tâm sự của trò đối với thầy.Tôi mong thầy tôi sẽ đọc được những dòng chư chân thành và sâu sắc này.

Thầy tôi tên Nguyễn Văn Hùng. Cái tên đó tuy không hay cho lắm nhưng nó mang đậm ý nghĩa

Trong lòng tôi và cũng như trong lòng của bao nhiêu học trò mà thầy đã từng dạy qua.Tôi yêu thầy từ những bài học đầu tiên mà thầy dạy cho tôi,những câu chuyện thầy kể cho tôi nghe và cả những lần bị thầy trách phạt.Phải chăng những điều hay lẽ phải, những nét đẹp trong tâm hồn của mỗi con người đều được khơi nguồn từ tay những người hướng đạo đó. Vâng! Những con người đó đả đem hết tâm huyết của mình để nuôi dạy một đàng trẻ thơ.Thầy đã trau chuốt dẫn dắt  những đứa trẻ vượt qua chông gai và khó khăn để kiếm được miếng ăn sau này. Nhiều người nói rằng:

"Ngề nhà giáo là nghề chèo đò, phải đưa được những con đò qua được bờ sông bên kia an toàn"

Đúng vậy! Để những đứa con đó qua bờ bên kia an toàn.Những người lái đò phải vất vả để đưa họ qua song nhưng lại có một số người  khi qua sông rồi họ lại trở mặt. Những con người như thế chúng ta có suy nghĩ gì về họ. Thầy tôi cũng vậy. Thầy đã kể cho chúng tôi nghe về những con người khi qua được bờ bên kia lại trở mặt với thầy. Thầy nói mà nước mắt thầy cứ rơi. Ôi! Tôi thương Thầy quá!

Thầy là những người tri thức. Thầy dẫn dắt chúng tôi từng bước một.

Ôi thầy kính mến của con ơi!

Đã bao lần con muốn nói lên một lời cảm ơn chân thành đối với thầy. Đã bao lần con muốn ôm lấy thầy

Và hôn vào đôi má của thầy một nụ hôn thật ấm áp.Nhưng thầy ơi !Đó chỉ là ước muốn mà thôi và chắc rằng thầy cũng không quen như  thế đâu thây nhỉ. Ngầy tháng học trò đang trôi qua lần lần. Lớp bụi thời gian cứ dày đặc mải và khoảng thời gian con ở bên thầy cũng đang ngắn lại thầy ạ!

Thây ơi! Thầy có biết con quý thây ngiều lắm không? Thầy đã cứa sống được mạng của con.Kỉ niệm đó con không bao giờ quyên được thầy ạ!

Con vẩn còn nhớ năm ấy,lớp mình được phân công lao động phát cỏ bên dòng sông gần trường. thầy đả dặn tụi con là không được nghịch phá gần bờ.Nhưng cái tính của con hiếu thắng cho nên con đã bỏ lời thầy dặn ngoài tai.lúc đó rời nắng chói chang,con rủ hai bạn cùng tổ lao động xuống suối tắm cho mát. Hai bạn ấy cỏ vẻ ngại ngùng và con đả bảo thẳng vào mặt 2 bạn ấy con nói:

- Các cậu sợ thì tránh ra để tớ xuống tắm một mình

Nói song con xuống tắm nhưng vì dòng nước xiết quá nên con bị trôi đi ra xa, các bạn thấy thế báo với thầy và thầy đã cứa con. Cũng sau vụ  đó thầy ốm nặng phải lên viện nằm mấy ngày liên.Lúc đó con sợ lắm con sợ nếu thầy có việc gì thì con sẽ hối hận cả đời.

Cũng nờ việc đó mà con quý thầy nhiều hơn. Hết năm lớp 5 gia đình con chuyển về Đăklăk. Con cũng phải chia tay thầy.Cũng từ đó con đã mất dấu tích của thầy.

Hôm nay con viết nên những dòng chử này mong ông trời có thể cho thầy tôi đọc được.Con  cầu mong cho thầy sức khỏe dồi dào.Laị  một mùa hiến chương đã đến con chúc gia đình thầy hạnh phúc.và con muốn nói với thầy rằng:Con yêu thầy nhiều!

K MK NHA

休 宁 凯
16 tháng 9 2018 lúc 15:02


"Công cha như núi Thái Sơn

Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra

Một lòng thờ mẹ kính cha

Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con. "

Đó là bài ca dao nói về công lao to lớn của các bậc sinh thành. Để sinh được chúng ta và dạy dỗ chúng ta nên người, cha me đã phải hi sinh rất nhiều. Vì thế. chúng ta cần phải biết kính trọng và quý mến cha mẹ của mình. Tôi cũng vậy. Tôi rất yêu thương cha mẹ tôi nhưng người mà tôi ghi nhớ trong lòng chính là người mẹ thân yêu.

Mẹ tôi rất tuyệt vời. Người tôi yêu quý có một mái tóc dài mượt và đen óng ả. Mái tóc ấy khoác lên một khuôn mặt hình trái xoan rất đẹp. Thêm vào đó là một đôi mắt long lanh như hai hòn bi ve. Ôi! Khuôn mặt ấy là một khuôn mặt của thiên thần mặc dù da có đôi ba nếp nhăn vì khổ cực chăm sóc cho gia đình tôi. Không những vậy mẹ còn có một đôi bàn tay khéo léo, dịu dàng. Nhờ đôi bàn tay này mà mẹ đã nấu được những món ăn cho gia đình tôi. Không chỉ đẹp về ngoại hình mà mẹ còn đẹp về tính cách nữa. Mẹ tôi rất nhân hậu và rất tốt bụng. Mẹ tôi là một người rất yêu thương gia đình của mình nên tôi yêu mẹ nhiều lắm. Vì mẹ đã chăm sóc tôi rất tận tình và gần gũi nhiều nên kỉ niệm giữa tôi và mẹ có rất nhiều điều đáng nhớ.


 
Có một kỉ niệm giữa tôi và mẹ khiến cho tôi nhớ mãi đó là vào một buổi chiều trời sắp mưa to nhưng tôi lại đi chơi. Mẹ bảo tôi đừng đi nhưng tôi vẫn trốn đi chơi. Đang chơi mải mê thì trời mưa tầm tã nhưng vì ham chơi, đang lao vào cuộc vui nên tôi cứ thế mà tiếp tục chơi, người tôi ướt sũng cả. Tối hôm đó, bố đi công tác nên chỉ có mẹ con tôi ở nhà. Vì ướt người cho nên tôi đã bị cảm lạnh rất nặng. Ngoài trời thì mưa rất lớn, nhưng mẹ vẫn chạy trong mưa để mua thuốc cho tôi uống. Nhìn thấy cảnh tượng đó, tôi rơi nước mắt vì thương xót cho mẹ. Cả đêm đó mẹ đã tận tình chăm sóc tôi mà không hề trách mắng vì tôi đã cãi lời mẹ. Khi thấy đôi mắt long lanh của mẹ buồn rầu thì tôi rất thối hận, dằn vặt trong lòng mình. Tối hôm sau, tôi thấy mẹ ngủ thiếp đi bên giường của tôi. Tôi âm thầm ôm mẹ và hứa với lòng rằng: “Con sẽ không bao giờ cãi lời mẹ nữa đâu, con hứa đó". Qua kỉ niệm này, tôi càm thấy yêu mẹ nhiều lắm.

Tôi yêu mẹ, mẹ luôn là người sống mãi trong lòng tôi bởi mẹ đã mang cả cuộc đời mẹ dành cho tôi đó là tình thương yêu bao la, sự hi sinh một đời cho hạnh phúc của tôi. Mẹ ơi! Con yêu mẹ nhiều lắm!


Các câu hỏi tương tự
Cô nàng họ Nguyễn
Xem chi tiết
Xem chi tiết
Đinh Hoàng Yến Nhi
Xem chi tiết
 ๛๖ۣۜMĭη²ƙ⁸࿐
Xem chi tiết
Trần Ngọc Mỹ Anh
Xem chi tiết
Lê Thị Huyền Trang
Xem chi tiết
Vũ Huy Hải
Xem chi tiết
Đoàn Dương Quỳnh San
Xem chi tiết
Nguyễn Thảo Linh
Xem chi tiết