Hạt gạo làng ta "Có vị phù sa Của sông Kinh Thầy Có hương sen thơm Trong hồ nước đầy Có lời mẹ hát Ngọt bùi đắng cay Hạt gạo làng ta Có bão tháng bảy Có mưa tháng ba Giọt mồ hôi sa Những trưa tháng sáu Nước như ai nấu Chết cả cá cờ Cua ngoi lên bờ Mẹ em xuống cấy Hạt gạo làng ta Gửi ra tiền tuyến Gửi về phương xa Em vui em hát Hạt vàng làng ta"
Hai khổ đầu bài thơ "Hạt gạo làng ta" của Trần Đăng Khoa gợi lên trong tôi một cảm xúc sâu sắc về vẻ đẹp bình dị và kiên cường của con người nơi làng quê trong thời chiến. Hạt gạo nhỏ bé hiện lên không đơn thuần là lương thực mà trở thành biểu tượng của tình yêu thương, sự hy sinh và công sức của biết bao con người. Hình ảnh bà đội gió, mẹ băng đồng hay các anh chiến sĩ ngoài mặt trận được khắc họa bằng ngôn từ chân thực và đầy xúc động. Qua đó, tôi nhận ra rằng mỗi hạt gạo chứa đựng một câu chuyện, một phần lịch sử và tình người ấm áp. Hai khổ thơ không chỉ khơi gợi lòng biết ơn đối với thế hệ đi trước mà còn thổi vào lòng người đọc niềm tự hào về truyền thống dân tộc và sức mạnh của tình đoàn kết.