Chủ nhật vừa rồi, em được cùng bố đi xem một trận thi đấu điền kinh ở sân vận động thành phố.
Đúng 8 giờ sáng, em và bố đến sân thi đấu, cảm giác khác hẳn với mọi ngày. Khắp đường chạy được dọn dẹp sạch sẽ và căng băng rôn màu đỏ ở vạch đích. Tất cả mọi người tập trung trên khán đài và khu chuẩn bị với không khí sôi động và hồ hởi. Bỗng tiếng loa thông báo sắp bắt đầu cuộc thi vang lên qua những chiếc loa ở các góc. Mọi người ngay lập tức yên lặng, hồi hộp chờ cuộc đua diễn ra. Từ trong phòng chờ, các vận động viên ra sân với vẻ mặt nghiêm túc. Ai cũng trông hết sức căng thẳng. Họ tiến vào vạch đích, làm tư thế chuẩn bị. Tiếng nhịp đếm ngược những giây cuối vang lên, tất cả mọi người nín thở theo dõi. Sau tiếng súng - tín hiệu bắt đầu cuộc đua vang lên, các vận động viên lao thẳng về phía trước như tên bắn. Ai cũng cố gắng hết sức để lao về đích. Chẳng mấy chốc mà ai cũng mồ hôi nhễ nhại. Trên khán đài, khán giả ra sức cổ vũ, gọi tên vận động viên mà mình yêu thích. Những màn bám đuôi, vượt qua kích thích đến em không thể nào rời mắt khỏi sân đua được. Và rồi, cuộc đua cũng kết thúc khi chiến thắng thuộc về cầu thủ áo vàng - người về đích đầu tiên. Dù có người thắng, kẻ thua nhưng các cầu thủ ai cũng hòa đồng, ôm chầm và chúc mừng nhau.
Kết thúc buổi thi đấu, em trở về nhà trong niềm vui sướng, hạnh phúc. Em mong rằng, mình sẽ sớm được đến xem một buổi thi đấu thể thao tuyệt vời như thế