Bài thơ “Ánh Trăng” được viết bởi nhà thơ Tản Đà (tên thật là Nguyễn Khắc Hiếu) vào năm 1920. Hoàn cảnh ra đời của bài thơ này có một số điểm đặc biệt:
1. Tản Đà và Thơ Tự Do: Tản Đà là một trong những nhà thơ tiêu biểu của thời kỳ Phong trào Thơ Tự Do (còn gọi là Phong trào Tự do sáng tác thơ). Thời kỳ này diễn ra vào cuối thế kỷ 19 và đầu thế kỷ 20 tại Việt Nam, khi các nhà thơ bắt đầu tìm kiếm sự sáng tạo, tự do trong việc thể hiện cảm xúc và tư duy của họ thông qua thơ ca.
2. Tản Đà và Tình Yêu Thiên Nhiên: Bài thơ “Ánh Trăng” thể hiện tình yêu thiên nhiên sâu sắc của Tản Đà. Ông miêu tả vẻ đẹp của ánh trăng và cảm xúc mê hoặc khi đối diện với cảnh sắc đêm trăng. Bài thơ này không chỉ là một tấm gương cho tình yêu thiên nhiên mà còn thể hiện tâm hồn nhạy cảm và tinh tế của nhà thơ.
3. Tản Đà và Tư Duy Triết Học: Bài thơ “Ánh Trăng” còn chứa những tư duy triết học về sự tương phản giữa ánh sáng và bóng tối, sự đối lập giữa thế gian và tâm hồn. Tản Đà thể hiện sự suy tư sâu xa qua từng câu thơ, tạo nên một không gian tĩnh lặng và sâu thẳm.