Buổi sáng đầu xuân, nắng tơ chải vàng trên ngôi trường tiểu học, ấy là lúc tôi bước chân ra ngoài phòng thi – kì thi học sinh giỏi cấp huyện. Tôi chưa về nhà vội mà ngồi ngay trên chiếc ghế đá dưới gốc cây phượng già, lòng bồi hồi xốn xang nghĩ về ngày công bố kết quả.
Tôi bỗng nở một nụ cười. Chao ôi! Nghĩ đến điều này lòng tôi bỗng bồi hồi xao xuyến. Quá khứ từ thuở nằm nôi với lời hát ru của mẹ, rồi lớn dần lên cùng với dòng sữa mẹ ngọt ngào và sự dạy bảo ân cần của thầy cô cứ dần hiện lên trong tôi. Tôi nhớ những buổi chiều mẹ đi làm về, mồ hôi ướt đẫm lưng áo, những buổi sớm tinh mơ, bóng mẹ nhẹ nhàng như sợ tôi thức giấc, bao năm vẫn những công việc đó mẹ lo cho tôi từng li từng tí một, từ cái ăn, cái mặc, từng giấc ngủ… và cả việc học hành. Mẹ là người cho tôi khôn lớn, hy sinh cho tôi tất cả. Thế rồi, hình ảnh của người thầy giáo tuyệt đẹp đáng kính hiện dần lên trong tôi những bài học đầu tiên, những buổi đầu bỡ ngỡ rụt rè… Thầy cô là những ngọn đèn soi sáng cho tôi đi. Cũng chính bởi chúng tôi mà bao đêm thầy cô miệt mài bên trang giáo án, đánh đổi bằng những sợi tóc bạc ngày một nhiều thêm. Tôi đang miên man theo dòng suy nghĩ bỗng giật mình: “Nếu tôi được điểm cao nhất trong kỳ thi này tôi sẽ được thầy khen ngợi, được bè thán phục, chắc tôi sẽ được đứng trên bục danh dự bỗng lòng tôi được ấm áp vươn lên như được soi rọi bởi ánh sáng diệu kì. Nước mắt tôi ứa ra từ bao giờ, thầy hiệu trưởng và cô chủ nhiệm nhìn tôi mãn nguyện nói: “Em giỏi lắm, em là niềm tự hào của cả trường đấy”. Tay tôi run run ôm gói quà thầy trao: “Bài học làm người em vẫn nhớ ghi. Công cha nghĩa mẹ ơn thầy…”
Không biết giờ này mẹ đã về chưa? Bóng mẹ bỗng hiện lên trên nền trời màu hồng tím. Tôi nhảy chân sáo về nhà, hàng cây bên đường như cũng hiểu được tâm trạng của tôi. Chúng giơ những bàn tay xanh rung rinh như vẫy chào tôi như hòa chung với niềm vui của tôi.
mik ko biết làm ý ai biết giúp mik nha