Đọc đoạn văn sau và trả lời câu hỏi:
“Tôi đi đứng oai vệ. Mỗi bước đi, tôi làm điệu dún dẩy các khoeo chân, rung lên, rung xuống cho ra kiểu cách con nhà võ. Tôi tợn lắm. Dám cà khịa với mọi bà con trong xóm. Khi tôi to tiếng thì ai cũng nhịn, không ai đáp lại. Bởi vì quanh quẩn, ai cũng quen thuộc mình cả. Không nói, có lẽ họ nể hơn là sợ. Nhưng tôi lại tưởng thế là không ai dám ho he. Ấy vậy tôi cho là tôi giỏi. Những gã xốc nổi thường lầm cử chỉ ngông cuồng là tài ba. Tôi đã quát mấy chị Cào Cào ngụ ngoài đầu bờ khiến mỗi lần thấy tôi đi qua, các chị phải núp khuôn mặt trái xoan dưới nhánh cỏ, chỉ dám đưa mắt lên nhìn trộm. Thỉnh thoảng, tôi ngứa chân đá một cái ghẹo anh Gọng Vó lấm láp vừa ngơ ngác dưới đầm lên. Tôi càng tưởng tôi là tay ghê gớm, có thể sắp đứng đầu thiên hạ rồi.”
(Trích “Bài học đường đời đầu tiên” – Tô Hoài)
a. Qua việc nhân vật “tôi” tự miêu tả hành động của mình ở đoạn văn trên, em có nhận xét gì về tính cách của Dế Mèn?
b. Tìm 2 từ láy có trong đoạn văn trên và cho biết tác dụng của những từ láy đó?
c. Theo em, thời điểm Dế Mèn kể lại cho chúng ta nghe “Bài học đường đời đầu tiên” là trước hay sau cái chết của Dế Choắt? Dựa vào đâu mà em biết điều đó? Từ bài học của Dế Mèn, em rút ra được bài học nào cho mình và mọi người? (Viết trong khoảng 3-5 dòng)