Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài
Trần Tiến Pro ✓

Đề bài : Kể về cuộc gặp gỡ đầy ý nghĩa ( ko chép mạng nhé )

Ai làm nhanh mik tick

Lê Hữu Phúc
13 tháng 11 2018 lúc 20:50

Tuần vừa qua, lớp tôi tổ chức một cuộc giao lưu gặp gỡ những chiến sĩ trong cuộc kháng chiến chống Mĩ đang sinh sống tại tỉnh nhà. Trong buổi giao lưu, tôi đã được gặp rất nhiều những người lính trên tuyến đường Trường Sơn năm xưa, đặc biệt tôi được gặp và trực tiếp nói chuyện với một người lái xe thời chiến vui tính, quả cảm. Đối với tôi, đây là một cuộc gặp gỡ đầy ý nghĩa.

Vào buổi sáng hôm ấy, một buổi sáng mùa hè có nắng vàng như mật rót lên đường phố, gió theo màu nắng thổi tan cái oi bức, làm xáo động những âm thanh trong vòm cây kẽ lá. Lớp chúng em được hướng dẫn giao lưu với những cựu chiến binh trong chiến trường chống Mĩ năm xưa đang sinh sống và làm việc tại tỉnh nhà. Em cảm thấy mình rất may mắn khi trong buổi giao lưu, em vô tình ngồi cạnh một người chiến sĩ lái xe trên tuyến đường Trường Sơn năm xưa, em mới có dịp để biết thêm nhiều điều. Ông tên An, là một thành viên trong tiểu đội 6 phụ trách lái xe tăng chở lương thực và vũ khí tiếp tế cho bộ đội ta ngày trước. Em trước đây đã từng nghe ông nội trong chiến trường kể về những người lính lái xe quả cảm tài năng nên khi biết ngày ấy em đã rất hứng thú:
- Ông ơi, cháu nghe nói, những người lính lái xe trong chiến trường xưa như ông vừa tài năng, vừa quả cảm, không sợ gì những mưa bom bão đạn, không sợ gì cái chết phải không ạ?

Khi nghe em nói rằng em muốn được biết về công việc của ông trong những năm tháng chống Mĩ năm xưa, em thấy ông như xúc động, ông kể một mạch như bị dòng hồi ức lôi kéo:
- Ừm, tài năng, quả cảm thì ông không dám nhận, không sợ bom đạn thì cũng không phải đâu cháu ơi. Chẳng qua chúng ta căm hận giặc Mĩ cướp nước, thương giống nòi đang trong cảnh lầm than nên dù phía trước mưa bom bão đạn đang giăng lối chúng ta cũng phải rẽ đường mở lối, hăng hái tiến về phía trước vì một độc lập dân tộc. Còn thực sự, chúng ta cũng sợ hãi cái chết lắm, ai mà không sợ hả cháu, nhất là khi ấy chúng ta là những trai tráng khỏa mạnh, còn gia đình, người thân ở nhà, ai mà chẳng ham cuộc sống này. Nhưng những chiến sĩ chúng ta là thế đấy, sợ thì sợ nhưng ý chí thì vẫn vững vàng, vẫn tự nhủ với lòng: “Nếu ngày mai ta phải hi sinh, ta cũng phải hi sinh cho xứng đáng”. Chiến trường mà, ác liệt lắm cháu ạ, có khi còn khỏe mạnh cười nói hôm nay thôi, ngày mai đã không còn thấy nhau nữa rồi.

Nói đến đây giọng ông rưng rưng, có lẽ ông đang nghĩ đến những đồng chí của ông đã hi sinh trên chiến trường chăng? Câu chuyện của ông kết thúc bằng một nụ cười trong những dòng nước mắt rung rưng cảm động.

Buổi giao lưu kết thúc để lại lòng em lắm dư vị. Quả thực đây là cuộc gặp rất ý nghĩa, gặp và được nghe những câu chuyện của ông mà em biết thêm về những người chiến sĩ trong chiến trường năm xưa. Họ không phải sắt đá quả cảm không sợ chết như trước kia em nghĩ mà họ cũng có những tình cảm rất đời, rất người, rất gần gũi, rất đáng trân trọng! Càng biết vậy, em càng yêu thêm những người chiến sĩ ấy.

Cuộc gặp gỡ ngắn ngủi đó đã làm cho tôi hiểu thêm nhiều điều về người lính trên tuyến đường Trường Sơn năm xưa. Đó là những con người quả cảm nhưng cũng giàu tình cảm, tình người. Đây sẽ là cuộc gặp gỡ mà tôi không bao giờ quên.Tuần vừa qua, lớp tôi tổ chức một cuộc giao lưu gặp gỡ những chiến sĩ trong cuộc kháng chiến chống Mĩ đang sinh sống tại tỉnh nhà. Trong buổi giao lưu, tôi đã được gặp rất nhiều những người lính trên tuyến đường Trường Sơn năm xưa, đặc biệt tôi được gặp và trực tiếp nói chuyện với một người lái xe thời chiến vui tính, quả cảm. Đối với tôi, đây là một cuộc gặp gỡ đầy ý nghĩa.

Vào buổi sáng hôm ấy, một buổi sáng mùa hè có nắng vàng như mật rót lên đường phố, gió theo màu nắng thổi tan cái oi bức, làm xáo động những âm thanh trong vòm cây kẽ lá. Lớp chúng em được hướng dẫn giao lưu với những cựu chiến binh trong chiến trường chống Mĩ năm xưa đang sinh sống và làm việc tại tỉnh nhà. Em cảm thấy mình rất may mắn khi trong buổi giao lưu, em vô tình ngồi cạnh một người chiến sĩ lái xe trên tuyến đường Trường Sơn năm xưa, em mới có dịp để biết thêm nhiều điều. Ông tên An, là một thành viên trong tiểu đội 6 phụ trách lái xe tăng chở lương thực và vũ khí tiếp tế cho bộ đội ta ngày trước. Em trước đây đã từng nghe ông nội trong chiến trường kể về những người lính lái xe quả cảm tài năng nên khi biết ngày ấy em đã rất hứng thú:
- Ông ơi, cháu nghe nói, những người lính lái xe trong chiến trường xưa như ông vừa tài năng, vừa quả cảm, không sợ gì những mưa bom bão đạn, không sợ gì cái chết phải không ạ?

Khi nghe em nói rằng em muốn được biết về công việc của ông trong những năm tháng chống Mĩ năm xưa, em thấy ông như xúc động, ông kể một mạch như bị dòng hồi ức lôi kéo:
- Ừm, tài năng, quả cảm thì ông không dám nhận, không sợ bom đạn thì cũng không phải đâu cháu ơi. Chẳng qua chúng ta căm hận giặc Mĩ cướp nước, thương giống nòi đang trong cảnh lầm than nên dù phía trước mưa bom bão đạn đang giăng lối chúng ta cũng phải rẽ đường mở lối, hăng hái tiến về phía trước vì một độc lập dân tộc. Còn thực sự, chúng ta cũng sợ hãi cái chết lắm, ai mà không sợ hả cháu, nhất là khi ấy chúng ta là những trai tráng khỏa mạnh, còn gia đình, người thân ở nhà, ai mà chẳng ham cuộc sống này. Nhưng những chiến sĩ chúng ta là thế đấy, sợ thì sợ nhưng ý chí thì vẫn vững vàng, vẫn tự nhủ với lòng: “Nếu ngày mai ta phải hi sinh, ta cũng phải hi sinh cho xứng đáng”. Chiến trường mà, ác liệt lắm cháu ạ, có khi còn khỏe mạnh cười nói hôm nay thôi, ngày mai đã không còn thấy nhau nữa rồi.

Nói đến đây giọng ông rưng rưng, có lẽ ông đang nghĩ đến những đồng chí của ông đã hi sinh trên chiến trường chăng? Câu chuyện của ông kết thúc bằng một nụ cười trong những dòng nước mắt rung rưng cảm động.

Buổi giao lưu kết thúc để lại lòng em lắm dư vị. Quả thực đây là cuộc gặp rất ý nghĩa, gặp và được nghe những câu chuyện của ông mà em biết thêm về những người chiến sĩ trong chiến trường năm xưa. Họ không phải sắt đá quả cảm không sợ chết như trước kia em nghĩ mà họ cũng có những tình cảm rất đời, rất người, rất gần gũi, rất đáng trân trọng! Càng biết vậy, em càng yêu thêm những người chiến sĩ ấy.

Cuộc gặp gỡ ngắn ngủi đó đã làm cho tôi hiểu thêm nhiều điều về người lính trên tuyến đường Trường Sơn năm xưa. Đó là những con người quả cảm nhưng cũng giàu tình cảm, tình người. Đây sẽ là cuộc gặp gỡ mà tôi không bao giờ quên.

Ahwi
13 tháng 11 2018 lúc 22:01

=((( Thời gian có hạn =( mềnh chỉ xin làm giàn ý thông cảm

Về nội dung : cuộc gặp mặt thăm trường cũ khi mik đã lớn khôn ( vd 20 ,10 năm sau ) , cuộc gặp gỡ trong mơ ....

I Mở Bài : ( lấy đề cuộc gặp mặt thăm trường cũ khi mik đã lớn khôn )

- Đã 20 năm trôi qua, tôi đã không còn là cậu học trò nhỏ tuổi năm ấy và đã trở thành một bác sĩ lành nghề ko bik tự bao giờ. NHân dịp 20/11 tôi quyết định gọi về cho các bạn năm xưa cừng về thăm trường và thầy cô]

II Thân Bài

1/ Tả sơ nét lại về ngôi trường

+ Quá Khứ :

- Ngôi trường xưa đơn sơ , chỉ vài 3 bóng cây hoa phượng ,....

+Hiện tại ( tương lai )

- Khác xưa rất nhiều 

+ Trường được trang bị nhiều thiết bị hiện đại  vd :

-trước cổng có bảng điện tử với dòng chữ" Tiên học lễ Hậu học văn"

-Phòng học hiện đại với các thiết bị học tập tân tiến ....

2/Kỉ niệm gặp thầy cô

- Chúng tôi tụ tập cùng kể nhau về những câu chuyện xưa : .....

-Bỗng thấy phía xa có bóng người quen quen đó chính là cô.... - người cô đã chăm sóc, dạy dỗ chúng tôi nay xưa

# Tả cô : cô bây giờ khác xưa : mái tóc giờ đã bạc trắng , khuôn mặt xuất hiện nhiều nếp nhắn ... ( ns chung bn nên tả cỡ 4 câu như thek nài .V )

- Chúng tôi cùng ngồi trên ghế đá , dưới gốc phượng nở, kể cho nhau về năm tháng học trò ngày xưa

III Kết Bài
- Lúc chia tay mak chúng tôi vẫn còn quyến luyến

- Đó chuyến thăm trường đầy xúc động của tôi

... =(( thêm vào ngắn quá

Dương Lam Hàng
13 tháng 11 2018 lúc 22:18

Đôi khi, có những cuộc gặp gỡ tưởng chừng chỉ là thoáng qua, tưởng chừng chỉ là bất chợt ... Nhưng lại để lại, gieo lại trong lòng mỗi người một kỉ niệm nhất định, một ý nghĩa sâu sắc mà có lẽ mãi mãi sẽ chẳng thể nào quên được. Đời người mà, có những thăng trầm, có những cuộc gặp, rồi cũng có những lúc chia tay. Nhưng quan trọng, tình cảm mà ta dành cho vật đó, người đó... có đủ lớn để khắc mãi trong tim mà không. Và tôi, tuần trước, tôi đã có một cuộc gặp gỡ lại với người thầy giáo cũ năm lớp một- Người đã nắm lấy tay tôi, dắt tôi đi những bước đi đầu tiên trong quãng đường tiểu học, người đã mở ra cánh cổng cho việc học của tôi, người mà tôi nghĩ sẽ không còn được gặp lại một lần nào nữa .... ĐỐi với tôi, đó có lẽ là cuộc gặp gỡ ý nghĩa nhất mà tôi từng có!

Lần đó, là ngày 19/11, tôi đang đi chơi cùng lũ bạn cấp hai, bớt chợt có một cơn mưa ập đến, tới xối xã, đứa nào cũng phải chạy tìm chỗ trốn. Tôi may mắn tìm ngay được một gốc cây to ven đường. Định hình lại một lát, tôi chợt nhận ra đó là cổng trường Tiểu học cũ của tôi đây mà, hình ảnh bảng tên, hình ảnh góc tường, bác bàng.... ôi vẫn còn nguyên si. Nghẹn ngào làm sao! Không ngờ tôi lại về thăm trường cũ vào dịp như thế này. Một lát sau, khoảng chừng 5 phút, mưa vẫn chưa chịu ngừng, bỗng có một người đàn ông chắc cũng đã đứng tuổi, xấp xỉ 60 xuân cũng ghé vào trú mưa cùng tôi. Ban đầu, tôi vẫn nghĩ chỉ là người qua đường, nhưng cho đến khi chiếc cặp tôi vô ý thả tay thì người đàn ông đó đã nhặt lên cho tôi. Nhìn ông, tôi cứ có cảm giác thân thuộc ra làm sao í! Cảm giác chẳng thể nào tả được! Khựng lại vài giây, có lẽ người đàn ông đó nhận ra tôi, ông ngạc nhiên: "ÔI, Châu phải không? Học trò Châu ngày xưa đây mà. Đứa học trò hay khóc nhè khi đi học đây, đúng không?"

Các cậu biết, cảm giác tôi lúc ẩy là thế nào không. Kiểu như vẫn còn chưa định hình ra người ấy là ai ý. Cho đến khi... nhìn thấy nụ cười đó, tôi mới biết đó là thầy. Người thầy thân thương biết mấy - Thầy Hải chủ nhiệm khi xưa đây mà. Tôi như bắt được vàng, mừng hí hửng: "Chào thầy, Chào thầy! Con chào thầy, chào thầy!" . Thầy ôn tồn, giọng vẫn nhẹ nhàng như ban đầu tôi gặp thầy: "Em vẫn khỏe chứ? Vẫn học chăm chứ? Còn khóc nhè nữa không?" Thầy cười... tôi cũng cười theo, một nụ cười đầy ấm áp, chứa chan tình yêu thương vô bờ. Nhưng tôi quan sát thầy, có lẽ dạo này thầy đã ốm đi nhiều, những nếp nhăn cũng bắt đầu "bén" ngày một đông, gò má ấy, đôi ban tay ấy, khi xưa vẫn cầm tay tôi, hướng dẫn tôi luyện chữ đây mà... sao giờ trông xơ xác thế.

Tôi chợt hỏi thầy :"Thầy đi đâu thế ạ?". Thầy có đôi chút loáng thoáng buồn. Tôi biết. "Thầy đang đi thăm các đồng nghiệp cũ. Ngày 20/11 sắp đến rồi!"

Nhớ ngày 20/11 năm xưa chắc ai cũng trải qua cái thời mà đòi mẹ phải mua quà để đi tặng thầy cô cho bằng được nhưng nỗi khổ là không dám đi một mình, lần nào cũng phải mẹ kè kè đi ,lúc đó nhỏ có biết nói gì đâu thấy bạn đi mình cũng đi cho bằng được. Quà 20/11 lúc xưa cũng chỉ là dầu gội, bột ngọt, sữa hay cuốn sổ và cái bút, nhà có điều kiện hơn thì xấp vải cho thầy cô may đồ để đi dạy. Lớn lên chút thì đã biết đường đi mua quà cho thầy cô, nhưng đến lúc tặng thì run cầm cập, gặp thầy cô ở trường suốt không sao cả nhưng mà gặp riêng thầy cô thì không dám đến. Nhớ lúc đi tặng quà thì vừa vào phòng, thấy thầy cô là tặng cho thầy cô rồi nói một câu ngắn gọn: "Mừng Cô (Thầy) 20 tháng 11" rồi chạy cái vèo ra ngoài, để thầy cô phải chạy ra gọi học trò quay trở lại ngồi chơi, nhưng cũng chỉ ngồi được 5 phút rồi "Cô (Thầy) cho em xin phép". Đến hôm sau vẫn còn không dám gặp thầy cô. Riêng tôi, tôi có một kỷ niệm rất vui với thầy là : Tôi tặng thầy con gấu bông mà tôi thích nhất!

Lúc đó còn rất ngây ngô, thơ dại lắm, thấy gì quí giá là cũng đem tặng cho người mình mến mộ nhất. Thầy Hải vẫn nhận, thầy vui lắm, giữ kĩ lắm, nghe nói lúc nào thầy cũng để con gấu bông nhỏ tôi tặng trên bàn làm việc của mình. Tôi thấy thầy có đôi nét buồn, đành nhỏ nhẹ bảo: "Thầy có chuyện gì ạ?" ... Thầy lắc đầu, chỉ ôn tồn :" Thầy về hưu rồi ... Con cháu đón thầy sang bên kia để ăn ở cho tiện. Mai thầy bay."

Tôi ngạc nhiên hết sức. Vậy là từ giờ, tôi sẽ không còn có cơ hội được gặp thầy... Không còn có cơ hội được nghe thầy kể chuyện, được nghe thầy giảng triết lí nữa rồi. Ooi buồn biết bao :" Vậy thầy sang rồi sẽ không về nữa ạ?" . Thầy chỉ nhẹ nhàng: "Có lẽ là như thế, Châu ạ!" . Tôi chợt buồn theo thầy ... Nhưng cơn mưa chợt tắt, tạnh dần... rồi tạnh dẫn.. Mọi thứ đều quay lại trạng thái hoạt động vốn có của nó. Đám bạn tôi giục tôi ríu rít... thầy cũng phải đi bây giờ. Đây có lẽ là giờ phút chia tay thật sự. Ai mà nói được, tôi vẫn chưa kịp nói gì với thầy, vẫn chưa kịp gì cả. Chỉ nói: "Chúc thầy 20/11 vui vẻ, mạnh khỏe và mãi nhớ về em nhé!". Thầy cười, rồi thầy vẫy tay tôi, leo lên chiếc xe đạp sờn củ kĩ mà quen thuộc thầy vẫn mang: "Chúc em thành công! Lời chúc 20/11 cũng hay hơn rồi đấy!"

Bánh xe thời gian cứ quay lặng lẽ, chúng tôi dần trưởng thành sau mỗi bài học, sau những buổi đứng lớp của các thầy, các cô. Nụ cười của thầy Hải sẽ mãi là hành trang để tôi ngày một cố gắng hơn. Không biết bao giờ, tôi mới được gặp lại thầy nữa. Cứ mong trời lúc ấy cứ mãi mưa để tôi được nói chuyện nhiều hơn với thầy, được cảm ơn thầy một tiếng. Những bài học mà thầy đã giảng dạy, những lời triết lý mà thầy đã ôn tồn trong những năm tháng ấy, chắc có lẽ cả đời này tôi vẫn mãi không bao giờ quên được. Thầy vẫn mãi trong tim tôi. "Chúc thầy mạnh khỏe!- Người thầy tuyệt vời nhất của tôi!"

minh phượng
14 tháng 11 2018 lúc 14:50

Để tìm hiểu về những tấm gương vượt khó khăn vươn lên trong cuộc sống, kì nghỉ hè năm ngoái, lớp em đã tổ chức một chuyến đi đến làng trẻ em SOS Hà Nội

Làng trẻ SOS là nơi sinh sống và học tập của những bạn nhỏ có hoàn cảnh vô cùng khó khăn, sống lang thang không nơi lương tựa hoặc bị bố mẹ bỏ rơi từ khi vừa mới được sinh ra. Các bạn ở đây đều có những hoàn cảnh vô cùng đáng thương, cuộc sống thiếu thốn, không được no đủ như những bạn bè cùng trang lứa khác, cũng không được sống trong sự yên ấm, bao bọc, chở che của bố mẹ . Các bạn phải trưởng thành sớm hơn, sống trong một tập thể, mỗi nhà từ mười lăm đến hai mươi bạn dưới sự chăm sóc của một người mẹ hiền dịu, tận tâm.

Đến thăm một mái nhà, nơi có hai mươi bạn nhỏ sinh sống, có những em rất nhỏ mới chậm chững biết đi,cũng có những bạn bằng tuổi em và những anh chị lớn hơn em một, hai tuổi. Khi nghe mẹ Hiền ( tên của người chăm sóc các bạn ở đây) kể về hoàn cảnh của các bạn, chúng em ai cũng xúc động, có bạn bị bố mẹ đặt trước cổng từ khi mới lọt lòng, có bạn bị bệnh, nuôi khó cũng bị bỏ rơi, lại có những bạn bố mẹ mất sớm, phải lang thang, mưu sinh ở các con phố lớn cũng được đưa về đây chăm sóc, nuôi dưỡng.Tuy sinh sống trong một không gian nhỏ, thiếu thốn về vật chất lại sống trong một tập thể lớn như vậy nhưng các bạn không tranh giành nhau mà rất đoàn kết, yêu thương giúp đỡ nhau như những người anh chị em ruột thịt trong gia đình vậy.Những anh chị lớn còn rất có ý thức giúp mẹ Hiền chăm lo cho các em, phụ mẹ dọn dẹp nhà cửa, bếp núc và những công việc trong gia đình.

Các bạn được học tập trong một ngôi trường được xây trên đường Phạm Văn Đồng, ở đây các bạn được học chương trình văn hóa như bao bạn bè cùng trang lứa khác. Ngoài giờ học, các bạn cũng được tham gia sinh hoạt văn nghệ, hoạt động thể dục, thể thao rất sôi nổi.

Nhìn những gương mặt vui vẻ, tươi tắn của các bạn, thật khó để nhận ra những khó khăn, bất hạnh trong cuộc sống mà các bạn đã phải trải qua.Cuộc sống còn đó bao nhiêu khó khăn, thiếu thốn nhưng chưa bao giờ nụ cười chợt tắt trên những gương mặt rạng rỡ ấy, các bạn không đầu hàng trước số phận bất công, nghiệt ngã với mình mà ý thức được điều đó càng làm cho các bạn thêm mạnh mẽ, thêm niềm tin vào chính bản thân mình. Điều đó thật đáng quý, thật đáng cảm phục, các bạn là những tấm gương sáng nhất về nghị lực sống và vươn lên khó khăn mà chúng em sẽ noi theo.Buổi sáng học tập trên trường nhưng chiều các bạn không vui chơi, nghỉ ngơi như các bạn đồng trang lứa mà lại tích cực tham gia vào các hoạt động lao động, sản xuất thủ công như: làm vòng, làm tăm, làm bút, và những đồ thủ công nhỏ đẹp mắt….

 

Những sản phẩm thủ công này sẽ được mang đi bán,số tiền kiếm được sẽ hỗ trợ thêm kinh phí cho cuộc sống của chính các bạn.Điều đặc biệt là những công việc này không ai bắt ép các bạn làm mà các bạn đều tự nguyện tham gia.Dù còn rất nhỏ tuổi nhưng các bạn cũng đã ý thức được về bản thân mình, đã có những suy nghĩ sâu sắc về cuộc sống so với lứa tuổi của mình.Tối về thì những anh chị lớn lại dạy học, chăm sóc cho những em nhỏ hơn để mẹ Hiền đỡ vất vả. Cuộc sống của các bạn cứ thế trôi qua, vất vả có,thiếu thốn cũng có nhưng các bạn không bao giờ mất niềm tin vào cuộc sống, chưa bao giờ thôi hi vọng vào những điều tốt đẹp trong tương lai.Đã có rất nhiều anh chị từng sống ở đây, hiện nay cũng rất thành công cuộc sống, và cũng có nhiều hành động tích cực để giúp đỡ cho các bạn nhỏ nơi đây.Họ quả thực là những tấm gương vượt khó đáng quý.

Đến thăm làng trẻ SOS chúng em không chỉ được nghe những câu chuyện cảm động, được chứng kiến những hành động thật đáng khâm phục mà chúng em còn tham gia giúp các mẹ dọn dẹp, làm những công việc nhà như: trồng rau, cuốc đất, rửa chén, giặt quần áo, chăn màn cho các bạn nơi đây. Điều đặc biệt là chúng em và các bạn trong làng trẻ cùng nhau làm, chúng em đã chung sức làm những việc tuy nhỏ nhưng rất ý nghĩa và vui vẻ nữa.

Sau bữa trưa chúng em còn có một buổi liên hoan văn nghệ rất vui, các bạn nhỏ đã hát tặng chúng em những bài hát rất hay.Sau đó, chúng em cũng lên biểu diễn tặng các bạn những tiết mục đặc sắc mà chúng em đã chuẩn bị từ trước.Chúng em ai cũng vui vẻ, chơi hết mình trong buổi giao lưu đầy ý nghĩa này.Chuyến thăm này em và các bạn trong lớp cũng mang theo rất nhiều sách vở, quần áo, những đồ chơi, đồ dùng học tập không dùng đến nữa để quyên góp cho các bạn, những đồ vật tuy nhỏ nhưng chúng em đều hi vọng chúng sẽ hữu ích cho cuộc sống của các bạn nơi đây.

Các bạn nhỏ ở đây tuy có cuộc sống bất hạnh, khó khăn hơn rất nhiều so với những bạn cùng trang lứa nhưng các bạn đều rất mạnh mẽ vươn lên khó khăn, khẳng định chính mình. Điều này làm chúng em rất cảm phục các bạn, từ đó cũng có những tấm gương sáng để học tập, noi theo. Em rất mong muốn hè năm nào cũng được đến thăm và vui chơi cùng các bạn nhỏ nơi đây.

vũ khắc thịnh
11 tháng 12 2018 lúc 16:47

Trong cuộc đời này chúng ta sẽ gặp gỡ rất nhiều người khác nhau. Có người chỉ lướt qua như một cơn gió thoảng, có người lại để lại những dấu ấn sâu đậm, để lại cho ta những bài học mà ta nhớ mãi. Tôi cũng vậy, cứ mỗi lần nghĩ về buổi chiều hôm ấy là tôi lại không thể nào quên được hình ảnh của An.

Chiều hôm đó, như mọi khi mẹ sẽ đến đón tôi từ trường học về, nhưng vì hôm nay có việc đột xuất nên tôi tự đi bộ về nhà. Trên đường tôi nhởn nhơ đi, vừa đi vừa hát và ngắm nhìn mọi vật xung quanh. Bỗng tôi nhìn thấy An – hàng xóm nhà tôi, em nhỏ hơn tôi hai tuổi, bị khuyết tật mất một cánh tay, An đang bán hàng rong, mời gọi những người đi đường. Bố mẹ An đều là công nhân làm việc tại công trường, một lần do không may xảy ra tai nạn, bố của em qua đời, hiện tại chỉ có hai mẹ con dựa vào nhau để sống, ngoài giờ đến lớp An phụ mẹ bán hàng kiếm thêm thu nhập cho gia đình. Chú bé đen nhẻm, người gầy gò, ánh mắt em như cầu xin những người đi đường mua hàng, nhưng không ai giúp đỡ em cả. Tôi tiến lại gần, như có một lực hút nào đó khiến tôi không rời mắt khỏi An. Sau những lời mời mọc, cuối cùng cũng có một anh thanh niên trắng trẻo, cao ráo mua giúp em. Anh không chọn món đồ nào cả, anh đưa cho An một tờ tiền 50.000 và nói:

- Em bé à, em hãy dùng số tiền này để mua gì đó ăn nhé. Anh có đủ mọi thứ rồi, nên anh sẽ không lấy đồ gì của em nữa đâu.

Rồi anh nở nụ cười thật tươi và đưa cho em ấy tờ tiền. An ngập ngừng, đưa hai tay đón lấy từ tay anh. Anh định quay gót đi thì An níu tay anh lại và đưa cho anh năm gói kẹo cao su, em nói:

- Anh ơi, anh hãy cầm lấy những gói kẹo này. Em đi bán hàng, chứ em không dám ăn xin anh đâu. Em vẫn còn khỏe mạnh nên em sẽ đi bán hàng để tự nuôi sống bản thân. Em cảm ơn anh vì lòng tốt, nhưng nếu anh không lấy số kẹo này em xin trả lại anh tiền.

Người anh kia thoáng trên mặt hiện lên sự ngạc nhiên, rồi anh quay người lại chỗ chú bé nhẹ nhành xoa đầu, nở nụ cười trìu mến. Anh nhận từ cậu bé năm gói kẹo, cậu bé nở nụ cười rạng rỡ và cúi đầu lễ phép cảm ơn anh.

Đứng chứng kiến toàn bộ câu chuyện, tôi vô cùng cảm động trước sự thành thật của em. An đã cho tôi những bài học mà không có trường lớp hay sách vở nào dạy tôi. Cậu bé đã cho tôi thấy rằng dù bị khuyết tật về thân thể nhưng cũng không được què quặt về tinh thần, phải có ý chí vượt lên những khó khăn, trở ngại trong cuộc sống. Tình yêu thương luôn bên cạnh ta, khi san sẻ tình yêu thương với những người xung quanh bản thân cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Tôi chợt thấy ân hận vì những lúc mải chơi, không chịu học hành. Đôi khi còn nói dối, không nghẹ lời bố mẹ. Tôi được sống trong gia đình hạnh phúc, luôn được bố mẹ quan tâm, yêu thương nhưng nhiều khi tôi lại không biết trân trọng những điều đó. Cậu bé đã thức tỉnh cho tôi phải biết yêu thương, quan tâm, chăm sóc bố mẹ, giúp đỡ bố mẹ những việc vừa sức với mình.

Từ sau lần gặp hôm đó, tôi cảm thấy quý mến và khâm phục em hơn. Em không chỉ khiến tôi ngưỡng mộ, yêu quý mà còn hơn thế nữa em đã cho tôi sự thay đổi về nhận thức. Khiến tôi biết trân trọng, yêu thương gia đình và những gì mình đang có. Giúp tôi có động lực phấn đấu, vươn lên không ngừng.

k mình nha !

Vanh Leg
20 tháng 12 2018 lúc 22:17

Trong cuộc đời này chúng ta sẽ gặp gỡ rất nhiều người khác nhau. Có người chỉ lướt qua như một cơn gió thoảng, có người lại để lại những dấu ấn sâu đậm, để lại cho ta những bài học mà ta nhớ mãi. Tôi cũng vậy, cứ mỗi lần nghĩ về buổi chiều hôm ấy là tôi lại không thể nào quên được hình ảnh của An.

Chiều hôm đó, như mọi khi mẹ sẽ đến đón tôi từ trường học về, nhưng vì hôm nay có việc đột xuất nên tôi tự đi bộ về nhà. Trên đường tôi nhởn nhơ đi, vừa đi vừa hát và ngắm nhìn mọi vật xung quanh. Bỗng tôi nhìn thấy An – hàng xóm nhà tôi, em nhỏ hơn tôi hai tuổi, bị khuyết tật mất một cánh tay, An đang bán hàng rong, mời gọi những người đi đường. Bố mẹ An đều là công nhân làm việc tại công trường, một lần do không may xảy ra tai nạn, bố của em qua đời, hiện tại chỉ có hai mẹ con dựa vào nhau để sống, ngoài giờ đến lớp An phụ mẹ bán hàng kiếm thêm thu nhập cho gia đình. Chú bé đen nhẻm, người gầy gò, ánh mắt em như cầu xin những người đi đường mua hàng, nhưng không ai giúp đỡ em cả. Tôi tiến lại gần, như có một lực hút nào đó khiến tôi không rời mắt khỏi An. Sau những lời mời mọc, cuối cùng cũng có một anh thanh niên trắng trẻo, cao ráo mua giúp em. Anh không chọn món đồ nào cả, anh đưa cho An một tờ tiền 50.000 và nói:

- Em bé à, em hãy dùng số tiền này để mua gì đó ăn nhé. Anh có đủ mọi thứ rồi, nên anh sẽ không lấy đồ gì của em nữa đâu.

Rồi anh nở nụ cười thật tươi và đưa cho em ấy tờ tiền. An ngập ngừng, đưa hai tay đón lấy từ tay anh. Anh định quay gót đi thì An níu tay anh lại và đưa cho anh năm gói kẹo cao su, em nói:

- Anh ơi, anh hãy cầm lấy những gói kẹo này. Em đi bán hàng, chứ em không dám ăn xin anh đâu. Em vẫn còn khỏe mạnh nên em sẽ đi bán hàng để tự nuôi sống bản thân. Em cảm ơn anh vì lòng tốt, nhưng nếu anh không lấy số kẹo này em xin trả lại anh tiền.

Người anh kia thoáng trên mặt hiện lên sự ngạc nhiên, rồi anh quay người lại chỗ chú bé nhẹ nhành xoa đầu, nở nụ cười trìu mến. Anh nhận từ cậu bé năm gói kẹo, cậu bé nở nụ cười rạng rỡ và cúi đầu lễ phép cảm ơn anh.

Đứng chứng kiến toàn bộ câu chuyện, tôi vô cùng cảm động trước sự thành thật của em. An đã cho tôi những bài học mà không có trường lớp hay sách vở nào dạy tôi. Cậu bé đã cho tôi thấy rằng dù bị khuyết tật về thân thể nhưng cũng không được què quặt về tinh thần, phải có ý chí vượt lên những khó khăn, trở ngại trong cuộc sống. Tình yêu thương luôn bên cạnh ta, khi san sẻ tình yêu thương với những người xung quanh bản thân cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Tôi chợt thấy ân hận vì những lúc mải chơi, không chịu học hành. Đôi khi còn nói dối, không nghẹ lời bố mẹ. Tôi được sống trong gia đình hạnh phúc, luôn được bố mẹ quan tâm, yêu thương nhưng nhiều khi tôi lại không biết trân trọng những điều đó. Cậu bé đã thức tỉnh cho tôi phải biết yêu thương, quan tâm, chăm sóc bố mẹ, giúp đỡ bố mẹ những việc vừa sức với mình.

Từ sau lần gặp hôm đó, tôi cảm thấy quý mến và khâm phục em hơn. Em không chỉ khiến tôi ngưỡng mộ, yêu quý mà còn hơn thế nữa em đã cho tôi sự thay đổi về nhận thức. Khiến tôi biết trân trọng, yêu thương gia đình và những gì mình đang có. Giúp tôi có động lực phấn đấu, vươn lên không ngừng.


Các câu hỏi tương tự
Xem chi tiết
Xem chi tiết
Xem chi tiết
Nguyễn Thị Yến Nhi
Xem chi tiết
Đặng Quỳnh Anh
Xem chi tiết
Thanh Huyền Cao
Xem chi tiết
nguyễn phương thảo
Xem chi tiết
Đặng Thị Thùy Châm
Xem chi tiết
Nguyễn Thị Ngọc Anh
Xem chi tiết