Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài
Lương Thị Lu

Có ai biết bài UPU đạt giải nhất QUỐC TẾ lần thứ 48 năm 2019 không, nếu biết thì cho tôi xem với( không phải giải nhất quốc gia đâu)

Phạm Đình Dũng
5 tháng 1 2020 lúc 21:52

có hay lắmd

Khách vãng lai đã xóa
Hồ Thủy Tiên
5 tháng 1 2020 lúc 22:02

link đây: https://infonet.vietnamnet.vn/lan-thu-3-hoc-sinh-nam-sach-hai-duong-dat-giai-nhat-viet-thu-upu-post299007.info

Khách vãng lai đã xóa
Võ Bùi Đức hoàng
5 tháng 1 2020 lúc 22:03

Kính gửi ông Antonio Guterres!

Hôm nay, ông chính thức trở thành Tổng Thư kí thứ 9 của Liên hợp quốc. Cháu gửi đến ông lời chúc mừng sâu sắc nhất và chúc ông giải quyết được nhiều vấn đề nan giải cho thế giới trong nhiệm kỳ của mình.

Tuy mới là học sinh lớp 8 nhưng cháu rất quan tâm đến những vấn đề chính trị của đất nước và thế giới. Ông Ban Ki-moon nói rằng ông chính là “sự lựa chọn tốt cho thế giới, cho Liên hợp quốc”. Cháu vô cùng ngưỡng mộ ông!

Thưa ông! Ông nhậm chức trong bối cảnh thế giới nhiều biến động: Xung đột đẫm máu, khủng bố hoành hành, biến đổi khí hậu, sự thay đổi vai trò của Mỹ trên thế giới dưới thời Donald Trump... nên cháu rất ủng hộ khi ông tuyên bố: “Đã tới lúc cần phải đấu tranh vì hòa bình”.

Trước đó, trên cương vị người đứng đầu Cao ủy Liên hợp quốc về người tị nạn (UNHCR), ông được mệnh danh là “người bảo trợ không mệt mỏi cho người tị nạn”. Cháu biết nỗ lực của ông rất lớn, nhưng đây là bài toán quá khó của toàn cầu. Tại sao bà Merkel, Thủ tướng Đức mở cửa biên giới đón người tị nạn, lại bị lên án vì tạo ra những thách thức an ninh; hay ông Obama nhận 10.000 người tị nạn, cũng bị chỉ trích vì kẻ khủng bố sẽ trà trộn vào? Trái lại, ngôi làng giàu nhất châu Âu – làng Oberwil Lieli (Thụy Sĩ) chấp nhận nộp phạt 300.000 USD thay vì nhận 10 người tị nạn Syria, cũng bị cáo buộc phân biệt chủng tộc; hay ông Donald Trump ban lệnh cấm nhập cư với người tị nạn Syria và 6 nước khác, lại cũng bị phản đối gay gắt? Mỗi người đều có lí riêng, nhưng chẳng lẽ hễ ai không có nhà đều mất quyền được chở che? Chẳng lẽ mầm sống sắp héo khô lại không cần những giọt nước mát? Cháu không nghĩ ông hay bất cứ ai có lương tri trên Trái đất lại ngồi yên chấp nhận điều đó! Nhưng cháu cũng nghĩ dù ông và Liên hợp quốc có nỗ lực chừng nào cũng không thể giải quyết bài toán tị nạn theo hướng cũ từ trước đến nay.

Bởi vậy, cháu xin được làm cố vấn cho ông, đưa ra một ý tưởng vừa giải quyết bài toán tị nạn, vừa rất nhân văn. Xin ông dành ít phút lắng nghe cháu ông nhé!

Ý tưởng của cháu xuất phát từ việc tỷ phú Ai Cập Naguib Sawiris mua đảo tặng người tị nạn. Chính bức ảnh cậu bé Aylan 3 tuổi nằm úp mặt bên bờ biển Thổ Nhĩ Kì đã thức tỉnh ông ta. Ông đặt tên đảo là Aylan, xây nhà cửa, trường học, bệnh viện, cung cấp thức ăn, điện nước, tạo công việc cho họ. Ý tưởng này đã được cơ quan UNHCR đồng tình và hợp tác tiến hành. Mặc dù còn nhiều rào cản, nhưng cháu tin rằng, nếu quyết tâm, chúng ta có thể biến dự án này thành hiện thực. Với cách này, các bên tham gia đều có lợi.

Bên thứ nhất, hàng triệu người tị nạn sẽ nhận được sự sống, sự bình yên. Và khi điều kiện sống ở đất nước họ tốt hơn, họ có thể trở về quê hương mình bất cứ lúc nào.

Bên thứ hai, châu Âu và Mĩ sẽ không phải đau đầu và tranh cãi về người tị nạn, không nhận thì vô nhân đạo, nhận thì rắc rối về an ninh.

Bên thứ ba, người mua đảo cho người tị nạn sẽ được lưu danh hậu thế. Cháu đồng quan điểm với ông Sawiris rằng, ai góp vốn mua đảo đều hưởng lợi vì họ sẽ được nhận cổ phần, trở thành một đối tác trong dự án này. Sau khi hòn đảo đã hoàn thiện như một thành phố xinh đẹp, lợi nhuận từ kinh tế, văn hóa, xã hội, du lịch... quả là rất lớn cho người đầu tư về lâu dài.

Bên thứ tư, quốc gia bán đảo thu được khoản lợi không nhỏ. Nếu họ ngần ngại khi phải tiếp nhận một đảo người tị nạn vào quốc gia mình thì có thể bán đứt và hòn đảo lập thành quốc gia riêng có quyền tự trị độc lập.

Ông thấy ý tưởng của cháu thế nào? Ông cứ viết thư cho cháu, mình sẽ trao đổi thêm cho thấu đáo ông nhé!

Và việc cuối cùng của chúng ta là tìm những tỉ phú có tiềm năng, kêu gọi họ cùng bắt tay với Liên hợp quốc đầu tư vào dự án nhân đạo này.

Thưa ông, ông Sawiris xếp vị trí 557/1810 tỉ phú thế giới, mà ông ấy đã tự tin mua đảo tặng người tị nạn, nên cháu tin sẽ tìm được 5 người đồng thuận với dự án này, thế là đủ cho số người tị nạn của thế giới. Những tỉ phú khác có thể góp vốn cổ phần. Cháu tư vấn giúp ông 5 tỉ phú này nhé: Ông Bill Gates, CEO Microsoft; ông Warren Buffet, CEO hãng Berkshire Hathaway; ông Mark Zuckerberg, CEO Facebook; ông Jeff Bezos, CEO Amazon; anh em Koch, CEO tập đoàn công nghiệp Koch Industries.

Họ có điểm chung là cam kết dành 99% tài sản cho hoạt động từ thiện. Cháu sẽ giúp ông viết thư cho các tỉ phú này. Cháu tin họ đều hào hứng với dự án của ông cháu mình; từ đó, sẽ mang lại thay đổi tích cực cho cuộc sống của hàng triệu người, giải quyết được bài toán khó cho Liên hợp quốc, châu Âu và Mĩ.

Cháu xin kết thúc bức thư của mình bằng lời cô bé 7 tuổi ở Syria, Bana Al-Abed: “Ông Trump kính mến, cấm người tị nạn là rất tệ! Nếu điều đó là đúng, cháu có ý tưởng này cho ông: Hãy làm cho các quốc gia khác hòa bình”. Chúng ta yêu hòa bình, đang hành động vì hòa bình, để không còn người tị nạn rời bỏ quê hương phải không ông?

Cố vấn nhỏ tuổi của ông!

Thu Hương

Khách vãng lai đã xóa
Phan Tiến Nghĩa
6 tháng 1 2020 lúc 13:51

“Gửi tới Ozone, người hùng của tôi!

      Hẳn anh sẽ ngạc nhiên khi nhận được thư của tôi. Tôi viết cho anh bằng cả sự trân quý, ngưỡng mộ và cả nỗi hổ thẹn nữa. Vì với chúng tôi, anh vừa là ân nhân, vừa là anh hùng nhưng có lẽ chính chúng tôi đang làm anh tổn thương, người hùng nhỉ!

       Ozone ạ! Mới đây, tôi có đọc một bài báo viết về anh. Vì thế tôi nghĩ mình phải viết cho anh để kể với anh về điều tôi đã đọc được. Họ đang nói đến anh với một sự lo lắng không hề nhỏ, tôi thấy như thế, vì hình như anh ốm và cuộc sống của loài người chúng tôi đang bị ảnh hưởng rất nhiều từ vấn đề sức khỏe của anh. Họ nói như thể anh sinh ra hiển nhiên có nhiệm vụ duy nhất là bảo vệ Trái Đất của chúng tôi. Có lẽ vì anh đã ở đó rất lâu rồi, thậm chí trước khi có loài người; quen thuộc, gần gũi như hơi thở vậy.

Vì thế tự nhiên lắm, chúng tôi đã quen với sự bảo bọc của anh như đứa trẻ quen được nuông chiều và nghĩ rằng, nơi anh sống chính là thiên đàng. Nhưng sự thực, mỗi ngày trôi qua với anh là cuộc chiến khó khăn với nữ thần Mặt Trời để bảo vệ con người, thảm thực vật, động vật... rồi cũng phải giữ lại một phần sức mạnh của nữ thần để đem đến sự sống cho Trái Đất. Anh hùng sự sống, chúng tôi gọi anh như vậy, đã chiến đấu rất kiên cường chưa một phút nghỉ ngơi cũng chẳng cần những huy chương hay những lời tung hô ca ngợi. Với chúng tôi, anh là người hùng không thể và không được ốm.

Chúng tôi cứ hồn nhiên và đơn giản đến vô tâm vậy đấy. Chúng tôi cứ say sưa với những phát minh mới và coi đó như giá trị bảo hiểm tuyệt đối cho sự sống của mình.

Từ những vật dụng được cho là giản đơn nhưng không thể thiếu trong cuộc sống tiện ích như những chiếc tủ lạnh thôi cũng đang phả vào anh loại khí CFC, kẻ thù của ozone, những tòa nhà kính chọc trời vốn là niềm kiêu hãnh của một thế giới văn minh lại đang từng ngày tiêm vào cơ thể mỏng manh của anh những liều thuốc kịch độc, tàn phá sức khỏe của anh.

Anh vốn kiên cường là vậy, nhưng một ngày, chúng tôi nhận ra, anh không khỏe. Chúng tôi cuống lên, vận dụng hết óc sáng tạo, sự tinh thông của mình mong được thấy anh khỏe lại.

Chúng tôi thực sự cảm thấy có lỗi và hổ thẹn với anh vì lỗ thủng ở Nam Cực ngày càng mở rộng, hiệu ứng nhà kính ở tình trạng báo động có phần lỗi không nhỏ từ chúng tôi.

Lúc này, loài người đã nhận ra, dù người hùng cũng cần được sẻ chia, bảo vệ và được nghỉ ngơi để tái tạo năng lượng sống.

Chúng tôi đã và đang phải trả giá vì thói ích kỉ, tự kiêu, tự đại của mình. Một thế giới gọi là văn minh thì tại sao vẫn phải gục gã trước cơn giận dữ của núi lửa Fuego? Những tòa nhà kiêu hãnh có đủ sức làm dịu cái nắng nóng kinh hoàng ở Montreal, Canada hồi tháng 7 vừa rồi? Hay chính phủ của siêu cường quốc như Hoa Kì, có ngăn được sự hung hăng của ngọn lửa thiêu đốt những cánh rừng ở California hay không? Tất cả có nên đổ lỗi cho anh, người hùng không thể tròn sứ mệnh? Tôi rất xin lỗi, bởi có lúc tôi từng nghĩ như vậy…

          Nhưng hôm nay, khi đọc bài báo viết về anh, nhân loại đã hiểu được, anh hùng hay con người bình thường cũng đều có những miền giới hạn không thể đơn độc vượt qua. Chúng tôi đã và đang cùng nhau đến bên anh, bằng cả sự ăn năn, nỗ lực để mang đến cho anh một đời sống mới.

Như anh thấy đấy, một tin không thể vui hơn với chúng tôi và anh là sau khoảng 30 năm kể từ khi thế giới cùng nhau chung tay ký Nghị định thư Montreal (1989) nhằm cắt giảm khí thải phá hủy tầng ozone và cứu Trái Đất khỏi nguy cơ bị tia cực tím tấn công thì đến nay, theo Liên Hợp Quốc: tầng ozone ở Nam Bán Cầu đã có dấu hiệu lành lại và có thể sẽ trở lại nguyên vẹn như xưa vào năm 2060. Đó là một điều tuyệt vời, người hùng của tôi ạ!

Nhưng tôi cũng hiểu, những liều thuốc kháng sinh thế hệ mới nhất, những bộ óc thông tuệ của những CEO giỏi nhất hay công nghệ cao nhất... không phải là thần dược làm cơ thể anh khỏe mạnh.

Phải chăng cái anh cần ở chúng tôi là sự trân quý tài nguyên của sự sống, là anh, chứ không chỉ là sự kính ngưỡng như một người hùng? Chúng tôi sẽ nỗ lực hơn nữa để anh sớm khỏe lại, không phải để làm người hùng mà chỉ đơn giản là một người bạn, cứ an nhiên bên loài người chúng tôi.

Vì kể từ bây giờ, chúng tôi sẽ luôn đứng cùng anh làm tấm lá chắn vững chãi nhất cho anh bạn Trái Đất thân yêu!

Tôi sẽ nhờ gió mang thư này đến cho anh vì anh bạn ấy ở gần anh nhất, cũng vì gọi tên anh ấy, WIND, tôi cứ liên tưởng đến WIN, thần chiến thắng, một người có thể giúp chúng tôi đủ bản lĩnh để sửa chữa những sai lầm đã qua và trở thành người bạn mà anh có thể tin tưởng ...

Khách vãng lai đã xóa

Các câu hỏi tương tự
Nguyễn Đức Hiếu
Xem chi tiết
Trần Anh
Xem chi tiết
Nguyen Thi Ha Vi
Xem chi tiết
Nguyễn thu huyền
Xem chi tiết
Hoàng Long Thiên
Xem chi tiết
Phạm Đức Anh
Xem chi tiết
Nguyễn Hoàng Hải
Xem chi tiết
Vũ Trung Khang
Xem chi tiết
IU và Jiyeon
Xem chi tiết