Viết bài văn chứng minh nhận định của Hoài Thanh là bài thơ "Ông đồ" của Vũ Định Liên được viết từ 2 nguồn cảm hứng là từ lòng thương người và niềm hoài cổ qua việc phân tích bài thơ trên.
viết đoạn văn với luận điểm Bài thơ Ông đồ của Vũ Đình Liên đã thể hiện lòng thương người và niềm hoài cổ
CMR : bài thơ "ông đồ " của Vũ Đình Liên thể hiện lòng thương cảm và niềm hoài cổ của tác giả
giới thiệu về nhà thơ va bài thơ "ông đồ" nhà phê bình hoài thanh có viết "hai nguồn thi cảm chính của người là lòng thương người và niềm hoài cổ. hai nguồn cảm hứng ấy đã gặp nhau và đã để lại cho chúng ta kiệt tác ông đồ " em hãy phân tích bài thơ để làm sáng tỏ ý kiến trên (ko chép mạng nha) giúp mk vs mai phải nộp bài này rồi
Giữa ko gian đất trời đang chuyển mình sang 1 mùa xuân mới. Trong âm vang nhịp điệu của cuộc sống mới, ta bắt gặp hình ảnh ông Đồ Nho ngồi viết thơ xuân và chữ thư pháp, từ đó làm ta nhớ đến những câu thơ của nhà thơ Vũ Đình Liên:
"Năm nay đào lại nở
Ko thấy ông đồ xưa
Những người muôn năm cũ
Hồn ở đâu bây giờ."
Lòng người bất chợt bâng khuâng 1 niềm hoài niệm theo tâm tưởng của nhà thơ về 1 thời sóng gió của văn hóa Việt Nam, nhưng cũng ấm lòng hơn khi thấy những nét đẹp văn hóa xưa đã được khôi phục và coi trọng. Bằng những hiểu biết của em hãy giúp người đọc thêm hiểu về bài thơ "Ông Đồ"
Giúp mình với:333
Cảm nhận nỗi niềm của nhà thơ vũ đình liên trong bài thơ ông đồ,
monh mn giúp mình với ạ!
Nhận xét sau ứng với tác giả nào?
“ Thơ ông thường mang nặng lòng thương người và niềm hoài cổ.”
A. Thế Lữ.
B. Vũ Đình Liên.
C. Tế Hanh.
D. Xuân Diệu.
1. Cảm hứng nhân đạo được thể hiện như thế nào ở văn bản trong lòng mẹ trích những ngày thơ ấy của nguyên hồng
2. Trong văn bản em thích nhất đoạn văn nào? Vì sao
3. Chọn 1 trong những đoạn văn sau để viết thành 1 đoạn văn nghị luận tổng- phân- hợp có kết hợp yếu tố tự sự, miêu tả, biểu cảm
- tình cảm yêu thương mẹ sâu sắc của bé hồng
- nỗi nhớ mẹ và khao khất được gặp mẹ
- niềm vui sướng tột độ khi được gặp mẹ được ngồi trong lòng mẹ
- căm tức những hủ tục đã đày địa mẹ mình
Mình đang cần gấp
Yêu quê hương, không chỉ là ca ngợi vẻ đẹp của thiên nhiên, đất nước mà còn là nỗi hoài niệm về một miền xưa cũ, một dĩ vãng vàng son của dân tộc. Điều đó được nhà thơ Vũ Đình Liên thể hiện qua tác phẩm Ông đồ:
“Mỗi năm hoa đào nở
Lại thấy ông đồ già
Bày mực Tàu, giấy đỏ
Bên phố đông người qua
Bao nhiêu người thuê viết
Tấm tắc ngợi khen tài:
“Hoa tay thảo những nét
Như phượng múa, rồng bay”
Vẻ đẹp quê hương không chỉ qua những cảnh vật mà còn qua những con người làm nên nét đẹp non sông. Hình ảnh ông đồ già ngồi trên phố cầm bút vẽ những nét “như rồng múa, phượng bay” đã trở thành một kỉ niệm khó quên trong lòng bất cứ người con nào của đất nước Việt Nam. Bởi hình ảnh ấy là thứ hình ảnh quen thuộc nhất mỗi khi xuân về, người người nô nức đi xin chữ, cầu may đầu năm. Thế nhưng, thời gian qua đi, khi những cái mới tràn đến cùng văn hoá Tây phương, cái thú “xin chữ” đầu năm bị vứt bỏ, bị gạt ra lề của xã hội trong niềm đau xót:
“Nhưng mỗi năm mỗi vắng
Người thuê viết nay đâu?
Giấy đỏ buồn không thắm
Mực đọng trong nghiên sầu…
Ông đồ vẫn ngồi đấy
Qua đường không ai hay
Lá vàng rơi trên giấy
Ngoài trời mưa bụi bay”
Vũ Đình Liên thương tiếc một thời đã qua, tiếc nhớ một dĩ vãng đã từng vàng son đến thế! Đó là bởi ông yêu quê hương, ông trân trọng những di sản, trân trọng những nét đẹp truyền thống của Việt Nam ta từ ngàn đời nay. Yêu quê hương chính là sự tiếc nhớ, hoài niệm những gì đẹp đẽ nhất của đất nước nay đã lụi tàn theo thời gian.