Đó là trái tim.
Con người có thể cảm nhận thế giới bằng trái tim, nhưng thế giới không thể dùng đôi mắt để thấu hiểu trái tim đó.
Đáp án :
Tương lai
Cái trán
Đôi mắt
Đó là trái tim.
Con người có thể cảm nhận thế giới bằng trái tim, nhưng thế giới không thể dùng đôi mắt để thấu hiểu trái tim đó.
Đáp án :
Tương lai
Cái trán
Đôi mắt
Các câu trong đoạn văn sau “Cô nhìn tôi như một người cho. Cô làm cho tôi thành người có trách nhiệm. Cô tin tôi có thể có một cái gì để trao cho người khác. Cô chấp nhận tôi như thành viên của cùng một thế giới mà cô đang sống.” Liên kiết với nhau bằng cách lặp lại từ:
A. Cô
B. Tôi
C. Cô và tôi
Cho và nhận
Một cô giáo đã giúp tôi hiểu rõ ý nghĩa phức tạp của việc cho và nhận.
Khi thấy tôi cầm sách trong giờ tập đọc, cô đã nhận thấy có gì không bình thường, cô liền thu xếp cho tôi đi khám mắt. Cô không đưa tôi đến bệnh viện, mà dẫn tôi đến bác sĩ nhãn khoa riêng của cô. Ít hôm sau, như với một người bạn, cô đưa cho tôi một cặp kính.
- Em không thể nhận được! Em không có tiền trả đâu thưa cô!
– Tôi nói, cảm thấy ngượng ngùng vì nhà mình nghèo.
Thấy vậy, cô liền kể một câu chuyện cho tôi nghe. Chuyện kể rằng: "Hồi cô còn nhỏ, một người hàng xóm đã mua kính cho cô. Bà ấy bảo, một ngày kia cô sẽ trả cho cặp kính đó bằng cách tặng cho một cô bé khác. Em thấy chưa, cặp kính này đã được trả tiền từ trước khi em ra đời". Thế rồi, cô nói với tôi những lời nồng hậu nhất, mà chưa ai khác từng nói với tôi: "Một ngày nào đó, em sẽ mua kính cho một cô bé khác".
Cô nhìn tôi như một người cho. Cô làm cho tôi thành người có trách nhiệm. Cô tin tôi có thể có một cái gì để trao cho người khác. Cô chấp nhận tôi như thành viên của cùng một thế giới mà cô đang sống. Tôi bước ra khỏi phòng, tay giữ chặt kính trong tay, không phải như kẻ vừa được nhận món quà, mà như người chuyển tiếp món quà cho người khác với tấm lòng tận tụy.
(Xuân Lương)
Qua câu chuyện trên em học được điều gì ở các nhân vật?
1. Nghĩ nhanh: Có một tàu điện đi về hướng nam. Gió hướng tây bắc. Vậy khói từ con tàu sẽ theo hướng nào?
2. Làm thế nào để không đụng phải ngón tay khi bạn đập búa vào một cái móng tay?
3. Nếu bạn nhìn thấy con chim đang đậu trên nhánh cây, làm sao để lấy nhánh cây mà không làm động con chim?
4. Cái đầu giống mèo, chân giống mèo, và tai giống con mèo, nhưng không phải con mèo. Vậy là con gì?
5. Miệng rộng nhưng không nói một từ, là gì?
6. Không bố mẹ nào phản ứng khi giáo viên đánh những đứa trẻ trong lớp, tại sao?
7. Cái gì luôn ở phía trước bạn, mà bạn không bao giờ nhìn thấy?
8. Cái gì bạn không mượn mà trả?
Cho và nhận
Một cô giáo đã giúp tôi hiểu rõ ý nghĩa phục tạp của việc cho và nhận .
Khi thấy tôi cầm sách trong giờ tập đọc , cô đã nhận thấy có gì không bình thường, cô liền thu xếp cho tôi đi khám mắt .Cô không đưa tôi đến bệnh viện, mà dẫn tôi đến bác sĩ nhãn khoa riêng của cô. Ít hôm sau,như với một người bạn ,có đưa cho tôi cặp mắt kính .
-Em không thể nhận được !Em không có tiền trả đâu thuathưa cô!
-Tôi nói ,cảm thấy ngượng ngùng vì nhà mình nghèo .
Thấy vậy, cô liền kể cho tôi nghe một câu chuyện .Chuyện kể rằng :"Hồi còn nhỏ ,một người hàng xóm đã mua kính cho cô .Bà ấy bảo ,một ngày kia cô sẽ trả cho cặp kính đó bằng cách tặng cho một cô bé khác .Em thấy chưa ,cặp kính này đã được trả tiền từ trước khi em ra đời. "Thế rồi cô nói với tôi những điều nồng hậu nhất ,mà chưa ai khác từng nói với tôi :"Một ngày nào đó ,em sẽ mua kính cho một cô bé khác ."
Cô nhìn tôi như một người cho.Cô làm cho tôi thành một người có trách nhiệm. Cô tin tôi có một cái gì để trao cho người khác. Cô chấp nhận tôi như một thành viên của cùng một thế giới mà cô đang sống .Tôi bước ra khỏi phòng ,tay giữ chặt kính trong tay,không phải như kẻ vừa được nhận món quà ,mà như người chuyển tiếp món quà cho người khác với tấm lòng tận tụy.
Câu chuyên muốn nói với em điều gì ?
Qua câu chuyện trên em học được điều gì từ các nhận vật ?
Giúp mik nha mik cần gấp! ! ! Ai nhanh mik tick
PHẦN QUAN TRỌNG NHẤT TRÊN CƠ THỂ
Mẹ tôi thường đố tôi:
– Phần nào là quan trọng nhất trên cơ thể?
Ngày nhỏ, tôi cho rằng âm thanh là quan trọng đối với con người nên tai là bộ phận quan trọng nhất.
Mẹ lắc đầu:
– Không phải thế. Có rất nhiều người bị điếc trên thế giới này, con ạ. Nhưng con cứ tiếp tục suy nghĩ về câu đố, sau này mẹ sẽ hỏi lại con.
Vài năm sau, tôi lại cho rằng hình ảnh là quan trọng nhất, vì thế mắt chính là bộ phận mà mẹ muốn đố tôi. Mẹ lại nhìn tôi âu yếm nói:
– Con đã học được nhiều đấy, nhưng câu trả lời của con chưa đúng bởi vì vẫn còn rất nhiều người bị mù.
Đã bao lần và lần nào cũng vậy, mẹ đều trả lời tôi:
– Không đúng. Nhưng con đang tiến bộ rất nhanh, con yêu của mẹ.
Rồi năm ngoái, ông nội tôi mất. Mọi người đều khóc vì thương tiếc ông. Ba tôi cũng khóc. Đây là lần thứ hai tôi thấy ba khóc. Khi đến lượt tôi và mẹ đến cạnh ông để nói lời vĩnh biệt, mẹ nhìn tôi thì thầm:
– Con đã tìm ra câu trả lời chưa?
Tôi như bị sốc khi mẹ đem chuyện đó ra hỏi tôi lúc này. Tôi luôn nghĩ đó chỉ đơn giản là một trò chơi giữa hai mẹ con. Nhìn vẻ sững sờ trên khuôn mặt tôi, mẹ nói:
– Con trai ạ, phần quan trọng nhất trên cơ thể con chính là đôi vai.
Tôi hỏi:
– Có phải vì nó đỡ cái đầu con không hả mẹ?
Mẹ lắc đầu:
– Không phải thế, đó là nơi người thân của con có thể dựa vào khi họ khóc. Mỗi người đều cần một cái vai để nương tựa trong cuộc sống. Mẹ chỉ mong con có nhiều bạn bè và nhận được nhiều tình thương để mỗi khi con khóc lại có một cái vai cho con có thể ngả đầu vào.
Câu hỏi 1:
Cần hiểu hai điều gì từ lời giải thích của người mẹ trong câu chuyện trên ?
Cái gì chỉ có tăng không có giảm?
Cái gì có mắt nhưng không nhìn thấy gì?
Cái gì xuất hiện 2 lần trong một chốc lát, một lần trong một phút và không bao giờ xuất hiện trong một trăm năm?
Nơi nào trên thế giới đàn ông sống vất vả nhất?
Con gì có cái không có đực lại đẻ rất nhiều con?
giúp mình với !
Đọc và trả lời câu hỏi
Cho và nhận
Một cô giáo đã giúp tôi hiểu rõ ý nghĩa phức tạp của việc cho và nhận.
Khi thấy tôi càm sách rong giờ ập đọc, cô đã nhận thấy có gì không bình thuờng,cô liền thu xếp cho tôi đ khám mắt.Cô hông đưa tôi đến bệnh viện,mà dẫn tôi đến bác sĩ nhãn khoa riêng của cô.Ít hôm sau,như với một người bạn,cô đưa cho tôi một cặp kính.
-Em không thể nhận được! Em không có tiền trả đâu thưa cô!-Tôi nói,cảm thấy ngượng ngùng vì nhà mình nghèo.
Thấy vậy,cô liền kể một câu chuyện cho tôi nghe.Chuyện kể rằng :'' Hồi cô còn nhỏ,một người hàng xóm đã mua kính cho cô. Bà áy bảo ,mojt ngày kia cô sẽ trả cho cặp kính đó bằng cách tặng cho một cô bé khác.Em thấy chưa,cặp kính này đã được trả tiền từ trước khi em ra đời".Thế rồi cô nói với tôi những lời nồng hậu nhất,mà chưa ai khác từng nói với tôi:''Một ngày nào đó,em sẽ mua kính cho một cô bé khác''.
Cô nhìn tôi như một người cho.Cô làm cho tôi thành người có trách nhiệm Cô tin tôi có thể có một cái gì để trao cho người khác .Cô chấp nhận tôi như thành viên của cùng một thế giới mà cô đang sống .Tôi bước ra khỏi phòng ,tay giữ chặt cái kính trong tay,không phải như kẻ vừa nhận món quà ,mà như người chuyển tiếp món quà cho người khác với tấm lòng tận tụy
Câu 1
Câu chuyện muốn nói với em điều gì?
.......................................................................................................................................................................................................................
.......................................................................................................................................................................................................................
Câu 2
Qua câu chuyện trên em học được điều gì ở các nhân vật?
..............................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................
Làm nhanh hộ mình nhé .Thank you very much!? : > ;>
Có một anh chàng tìm thấy một cái kén bướm. Một hôm anh ta thấy kén hé ra một lỗ nhỏ. Anh ta ngồi hàng giờ nhìn chú bướm nhỏ cố thoát mình ra khỏi cái lỗ nhỏ xíu. Rồi anh ta thấy mọi việc không tiến triển gì thêm. Hình như chú bướm không thể cố được
nữa. Vì thế, anh ta quyết định giúp chú bướm nhỏ. Anh ta lấy kéo rạch lỗ nhỏ cho to thêm. Chú bướm dễ dàng thoát ra khỏi cái kén nhưng thân hình nó thì sưng phồng lên, đôi cánh thì nhăn nhúm. Còn chàng thanh niên thì cứ ngồi quan sát với hi vọng một lúc nào đó thân hình chú bướm sẽ xẹp lại và đôi cánh đủ rộng hơn để nâng đỡ thân hình chú. Nhưng chẳng có gì thay đổi cả! Sự thật là chú bướm phải bò loanh quanh suốt quãng đời còn lại với đôi cánh nhăn nhúm và thân hình căng phồng. Nó sẽ không bao giờ bay được nữa. Có một điều mà người thanh niên không hiểu: cái kén chật chội khiến chú bướm phải nỗ lực mới thoát ra khỏi cái lỗ nhỏ xíu kia chính là quy luật của tự nhiên tác động lên đôi cánh và có thể giúp chú bướm bay ngay khi thoát ra ngoài.
Đôi khi đấu tranh là điều cần thiết trong cuộc sống. Nếu ta quen sống trong một cuộc đời phẳng lặng, ta sẽ mất đi sức mạnh tiềm tàng mà bẩm sinh mọi người đều có và chẳng bao giờ ta có thể bay được. Vì thế, nếu bạn thấy mình đang phải vượt qua nhiều áp lực và căng thẳng thì hãy tin rằng sau đó bạn sẽ trưởng thành hơn.
Theo bạn, chú bướm nhỏ đã thoát ra khỏi kén bằng cách nào? Theo bạn, điều gì đã xảy ra với chú bướm khi thoát ra ngoài kén?
Cái gì chúng ta không nhìn thấy nhưng thứ đó lại giúp được rất nhiều cho chúng ta?
NHanh tick