1. Có đầu mà chẳng có đuôi
Nhiều chân mà lại đứng hoài chẳng đi.
Là cái gì?
2. Có một cậu bé ở tầng 15. Cầu thang máy cũng lên được tới tầng 15 nhưng cậu bé lại chỉ lên tới tầng 13 là ra khỏi thang máy để đi thang bộ. hỏi tại sao cậu bé phải làm như vậy?
Nhanh nha
Một cậu bé tan trường đi học về. Vì nhà cậu xa nên cậu phải đe bằng xe buýt. Một hôm cậu bé lên xe thấy một con hổ chết. Hỏi tại sao cậu bé lại phải đi bộ về?
CÓ 1 CẬU BÉ ĐI HỌC SUỐT NGÀY HẬU ĐẬU ĐI HỌC TRỄ NỬA CHỈ NHỜ VÀO BẢO BỐI CỦA CHÚ MÈO MÁY HỎI CẬU TA TÊN GÌ (GỢI Ý : CẬU ẤY CÓ 1 CÔ BẠN GÁI TÊN SHIZUKA )
Chào các bạn! Rất vui khi gặp các bạn, bạn nào có rảnh không ?
À, mình có mẩu chuyện này hay lắm, các bạn cùng đọc nha!
Thần chú tích hợpBà mẹ cẩn thận căn dặn con gái mới lớn:
– Nếu bạn trai có hành vi sàm sỡ, con hãy cự tuyệt, nếu chỉ chạm vào trên thì nói: Đừng! Còn chạm vào dưới thì quyết liệt la lên: Ngừng ngay!
Hôm sau cô con gái khoe là đã đọc câu "thần chú" mẹ dạy, rồi e thẹn nhận xét:
– Cứ như đổ thêm dầu vào lửa ấy mẹ ạ!
– Thế là sao? Con có làm theo lời mẹ dặn không?
Có ạ! Anh ấy "sàm sỡ" cả trên lẫn dưới, nên con nói: "Đừng ngừng ngay" rất nhiều lần ạ.
Biết hết sự thật rồi!Một chú bé được một cậu bạn cùng lớp rỉ tai rằng tất cả ng ười lớn đều có những bí mật riêng và rất dễ tống tiền họ bằng câu: "Tôi biết tất cả sự thật". Về nhà, chú bé quyết định sẽ thử điều này với mẹ:
– Con đã biết tất cả sự thật.
– Đừng nói gì với bố nhé!
Mẹ cho cậu 10 nghìn đồng. Hiệu nghiệm quá, bố đi làm về, cậu lại đọc "thần chú" vào tai ông. Ông bố ngay lập tức rút ví cho cậu 50 nghìn đồng cùng một đề nghị giữ kín chuyện. Vô cùng hài lòng v ới phương pháp kiếm tiền mới của mình, hôm sau, khi gặp bác đưa thư trước cửa nhà, cậu nói ngay:
– Bây giờ tôi đã biết tất cả sự thật rồi!
Bác đưa thư đứng lặng người, cặp kính trắng mờ đi, ông giang hai tay ra và nghẹn ngào nói với cậu bé:
– Nếu con đã biết hết sự thật rồi thì… lại đây với bố đi con!
Tưởng con vẫn đang búMột cô gái vừa xuống xe buýt đã làm cho tất cả mọi người chú ý vì cách ăn mặc quá là táo bạo: Một bên tà áo vén cao, để lộ nguyên cả "ngọn núi lửa" sắp phun trào. Không ai dám nói gì, cuối cùng một cảnh sát can đảm tiến đến nhắc cô gái:
– Thưa cô, cô rất đẹp và thời trang của cô không hề che dấu điều đó, nhưng cô quên mất một điều là…
– Nghe đến đây, cô gái nhìn vội xuống ngực mình và bỗng hét thất thanh: – Thôi chết! Tôi quên thằng cu trên xe buýt rồi!
Chúc các bạn vui vẻ nha!
Có một người diễn viên già đã về hưu và sống độc thân. Mùa hạ năm ấy ông tìm về một làng vắng vẻ ở vùng núi, sống với gia đình người em là giáo viên cấp I trường làng.
Mỗi buổi chiều, ông thường ra chơi nơi bãi cỏ vắng lặng ngoài thung lũng. Ở đây, chiều nào ông cũng thấy một chú bé ra ngồi đợi đoàn tàu chạy qua thung lũng, trước khi rẽ vào những vách đá đến phía ga trên.
Chú bé hồi hộp đợi. Đoàn tàu phủ đầy bụi đường với những toa đông đúc hành khách như một thế giới khác lạ, ầm ầm lướt qua thung lũng. Chú bé vụt đứng dậy, háo hức đưa tay vẫy, chỉ mong có một hành khách nào đó vẫy lại chú. Nhưng hành khách - mệt mỏi vì suốt một ngày trên đường- chẳng ai để ý vẫy lại chú bé không quen biết.
Hôm sau, rồi hôm sau, hôm sau nữa, hôm nào ông già cũng thấy chú bé ra vẫy và vẫn không một hành khách nào vẫy lại. Nhìn nét mặt thất vọng của chú bé, tim người diễn viên già như thắt lại. Ông nghĩ: "Không gì đau lòng bằng việc thấy một em bé thất vọng, đừng để trẻ con mất lòng tin ở đời sống, ở con người."
Hôm sau, người em thấy ông giở chiếc vali hoá trang ra. Ông dán lên mép một bộ râu giả, đeo kính, mượn ở đâu một chiếc áo veston cũ, mặc vào rồi chống gậy đi. Ông đi nhờ chuyến xe ngựa của trạm, lên tàu đi ngược lên ga trên. Ngồi sát cửa sổ toa tàu, ông thầm nghĩ: " Đây là vai kịch cuối cùng của mình, cũng như nhiều lần nhà hát thường phân cho mình, một vai phụ, một vai rất bình thường, một hành khách giữa bao hành khách đi tàu..."
Qua cái thung lũng có chú bé đang đứng vẫy, người diễn viên già nhoài người ra, cười, đưa tay vẫy lại chú bé. Ông thấy chú bé mừng cuống quít, nhẩy cẫng lên, đưa cả hai tay vẫy mãi.
Con tàu đi xa. Người diễn viên già trào nước mắt cảm động hơn bất cứ một đêm diễn huy hoàng nào ở nhà hát. Đây là vai kịch cuối cùng của ông, một vai phụ, một vai không có lời, một vai không đáng kể nhưng đã làm cho chú bé kia vui sướng, đã đáp lại tâm hồn chú bé và chú sẽ không mất lòng tin ở cuộc đời.
Một cậu bé đi bộ vào rừng và phát hiện một căn nhà gỗ bỏ hoang. Cậu quyết định bước vào. Vừa đặt chân vào bên trong, cánh cửa sau lưng cậu đóng sầm lại. Không gian tối đen như mực. Cậu bé tìm thấy một công tắc, nhưng không có điện. Cậu chợt nghe tiếng nói nhắc rằng một trong ba cánh cửa phía trước sẽ giúp khách đi lạc thoát ra ngoài.
Đằng sau cánh cửa thứ nhất là hàng nghìn con rắn độc có thể gây chết người ngay lập tức.
Đằng sau cánh cửa thứ hai là một chiếc ghế điện và một kẻ hành quyết có thể giết cậu bé ngay lập tức.
Đằng sau cánh cửa thứ ba là một con sư sử đã không ăn gì trong nhiều ngày.
Cậu bé sẽ ra ngoài bằng lối nào?
Có 1 cậu bé đi dạo cùng bác sĩ. Cậu bé là con của bác sĩ nhưng bác sĩ ko phải là ba của cậu bé
Hỏi bác sĩ là gì của cậu bé
Một bà già ăn xin xin 1 cậu bé nhưng cậu bé không có gì cho bà cụ cậu bé nói cháu ko có j cho bà bà đừng giận cháu . Nhưng bà nói '' bà đã nhận của cháu rồi '' . Hỏi bà nhận được thứ gì của cậu bé
Một cậu bé đi mua đồ, cậu mua một cây kem. Khi tính tiền, cậu làm rơi cây kem xuống đất và nhặt lên . Hỏi cậu ta mất gì ?