haaa thế thì khác j bảo bố là thiếu đạo đức xem rồi 5s
Một phút tưởng niệm dành cho chàng trai trẻ mất người yêu
haaa thế thì khác j bảo bố là thiếu đạo đức xem rồi 5s
Một phút tưởng niệm dành cho chàng trai trẻ mất người yêu
Chuộc lương tâm
Cách đây hơn hai chục năm, hồi tôi học cấp III, đồng hồ đeo tay còn là thứ xa xỉ và khan hiếm. Một hôm, thằng bạn cùng bàn sắm được một chiếc đồng hồ mới toanh, nó đeo đồng hồ rồi xắn tay áo lên trông thật oách làm sao, khiến cả lớp phục lăn.
Chỉ vài hôm sau đã thấy mấy thằng khác cùng lớp đua nhau sắm đồng hồ đeo tay. Ngay cả trong giấc mơ tôi cũng ao ước được như chúng nó: sắm một chiếc đồng hồ để mọi người trông thấy mà thèm.
Hôm chủ nhật, tôi về nhà chơi. Lấy hết lòng can đảm, tôi nói với mẹ: "Mẹ ơi, con muốn mua một cái đồng hồ đeo tay, mẹ ạ!"
Mẹ tôi trả lời: "Con này, nhà mình đến cháo cũng sắp sửa chẳng có mà ăn nữa, lấy đâu ra tiền để sắm đồng hồ cho con?"
Nghe mẹ nói thế, tôi rất thất vọng, vội quáng quàng húp hai bát cháo rồi chuẩn bị về trường. Bỗng dưng bố tôi hỏi: "Con cần đồng hồ làm gì thế hả?"
Câu hỏi của bố nhen lên một tia hy vọng trong lòng tôi. Rất nhanh trí, tôi bịa ra một câu chuyện: "Hồi này lớp con đang học ngày học đêm để chuẩn bị thi đại học, vì là lớp cuối nên bây giờ chúng con lên lớp không theo thời khoá biểu của trường nữa, cho nên ai cũng phải có đồng hồ để biết giờ lên lớp."
Nói xong, tôi nôn nóng chờ bố trả lời đồng ý, thế nhưng bố tôi chỉ ngồi xổm ngoài cửa chẳng nói câu nào.
Trở về ký túc xá nhà trường, tôi chẳng còn dám nằm mơ đến chuyện sắm đồng hồ nữa. Thế nhưng chỉ mấy hôm sau, bất chợt mẹ tôi đến trường, rút từ túi áo ra một túi vải hoa con tý rồi mở túi lấy ra một chiếc đồng hồ mác Thượng Hải mới toanh sáng loáng.
Tôi đón lấy nó, đeo ngay vào cổ tay, trong lòng trào lên một cảm giác lâng lâng như bay lên trời. Rồi tôi xắn tay áo lên với ý định để mọi người trông thấy chiếc đồng hồ của mình.
Thấy thế, mẹ tôi liền kéo tay áo tôi xuống rồi bảo: "Con này, đồng hồ là thứ quý giá, phải lấy tay áo che đi để giữ cho nó khỏi bị sây xước chứ! Con nhớ là tuyệt đối không được làm hỏng, lại càng không được đánh mất nó đấy! Thôi, mẹ về đây."
Tôi tiễn mẹ ra cổng trường rồi hỏi: "Sao nhà mình bỗng dưng lại có tiền thế hở mẹ?" Mẹ tôi trả lời: "Bố mày bán máu lấy tiền đấy!"
Bố đi bán máu để kiếm tiền mua đồng hồ cho tôi? Trời ơi! Đầu óc tôi quay cuồng, ngực đau nhói. Tiễn mẹ về xong, tôi tháo chiếc đồng hồ ra, bọc kỹ mấy lớp vải như cũ cất vào cái túi con tý mẹ đưa.
Ngay hôm ấy, tôi hỏi thăm các bạn xem có ai cần mua đồng hồ mới không. Các bạn hỏi tôi tại sao có đồng hồ mà lại không đeo, tôi bảo tôi không thích. Họ chẳng tin, cho rằng chắc hẳn đồng hồ của tôi có trục trặc gì đấy, vì thế chẳng ai muốn mua nó.
Cuối cùng tôi đành phải nhờ thầy chủ nhiệm lớp giúp tôi tìm người mua đồng hồ và thành thật kể lại đầu đuôi câu chuyện cho thầy nghe, vừa kể vừa nước mắt lưng tròng.
Thầy chủ nhiệm nghe xong bèn vỗ vai tôi và nói: "Đừng buồn, em ạ. May quá, thầy đang cần mua một chiếc đồng hồ đây, em để lại nó cho thầy nhé!" Thầy trả tôi nguyên giá, còn tôi thì dùng số tiền đó nộp hai tháng tiền ăn ở nhà ăn tập thể.
Có điều khó hiểu là sau đó chưa bao giờ tôi thấy thầy chủ nhiệm đeo đồng hồ cả. Mỗi lần tôi hỏi tại sao thì thầy chỉ cười không nói gì.
Về sau tôi thi đỗ đại học rồi ra trường và làm việc ở một tỉnh lị xa quê. Câu chuyện chiếc đồng hồ kia cứ mãi mãi đeo bám ám ảnh tôi.
Trong một dịp về quê thăm gia đình, tôi tìm đến nhà thầy chủ nhiệm cũ và hỏi chuyện về chiếc đồng hồ ấy. Thầy tôi bây giờ đã già, tóc bạc hết cả. Thầy bảo: "Chiếc đồng hồ vẫn còn đây."
Nói rồi thầy mở tủ lấy ra chiếc túi vải hoa nhỏ xíu năm nào mẹ tôi đưa cho tôi. Thầy mở túi, giở từng lớp vải bọc, cuối cùng chiếc đồng hồ hiện ra, còn mới nguyên !
Tôi kinh ngạc hỏi: "Thưa thầy, tại sao thầy không đeo nó thế ạ?" Thầy chủ nhiệm từ tốn trả lời: "Thầy đợi em đến chuộc lại nó đấy!"
Tôi hỏi tiếp: "Thưa thầy, vì sao thầy biết em sẽ trở lại xin chuộc chiếc đồng hồ ạ?" Thầy bảo: "Bởi vì nó không đơn giản chỉ là chiếc đồng hồ, mà điều quan trọng hơn, nó là lương tâm của một con người."
đã bao giờ các bạn đòi hỏi bố mẹ như thế chưa ?
Thử tài suy luận:
- Ui da, hết tiền tiêu vặt rồi! – Còn phải mua quà sinh nhật cho Huân nữa… Xin mẹ thì thể nào cũng ăn mắng, Thiện nghĩ bụng - Vũ à, em còn tiền không? Cho anh mượn một ít nhá!
- Anh ơi, em cũng thành ăn mày rồi, hay chúng mình qua xin bố đi!
Thiện và Vũ chạy đến phòng bố mẹ, may là mẹ đang phơi quần áo trên sân thượng. Vũ thừa cơ chạy đến đấm lưng cho bố đang ngồi đọc báo.
- Hai đứa lạ quá nhỉ. Chắc lại hết tiền hả?
Nghe bố nói thế, Thiện sán đến nũng nịu xin tiền.
Bố nghĩ một lát rồi bảo:
- Xem nào, nếu các con trả lời đúng câu đố này thì bố sẽ cho tiền tiêu vặt.
- Câu đố gì thế ạ? Thiện và Vũ cùng dỏng tai lên nghe.
- Hai ông bố, từng người một cho riêng con mình tiền tiêu vặt. Một người cho con trai 200.000 đồng, người kia cho con trai 100.000 đồng. Nhưng gộp cả hai người con lại cũng chỉ có 200.000 đồng. Thế là thế nào?
- Sao lại thế nhỉ? – Thiện và Vũ ngẩn cả ra.
Vậy lời giải bài toán này là thế nào?
Bà ơi, bà có thể sinh em bé được không ạ?
- Ồ,bây h thì bà ko thể sih con đc nữa rồi!
- Thấy chưa, a đã bảo với em,bà là giống đực mà
Ai thuốc diệt muỗi đê
-Thuốc này dùng thế nào?
-Bắt lấy con muỗi,rứt đầu nó ra bôi thuốc này vào.
chết liền,ko chết xin hoàn lại tiền : )
Khảo sát trên VNExpress:
Khi nhặt đc tien’ bạn sẽ:
- 22% tìm cách trả lại
- 59% giữ làm của riêng
- 12% ko nhặt,để nguyên chỗ cũ
- 7% ý kiến khác…..
| | | | | | | |
=> Kết luận:
- 22% đạo đức giả
- 59% thuần Việt
- 12% có triệu chứng tâm thần
- 7% không biết chữ
————————–
Ông bố đang đọc sách thì đứa con tới gần và đề nghị: "Bố giúp con làm bài tập cô giáo ra nhé".
"Bài tập gì hả con?".
"Dạ, cô giáo yêu cầu lấy một ví dụ sinh động sức mạnh đồng tiền".
"Ừm, ví dụ như bố sẽ thưởng 5.000 đồng nếu con đừng thỉnh thoảng đến phòng riêng của bố ở cơ quan vào buổi trưa, trong khi mẹ thưởng đến 10.000 đồng nếu con bất ngờ đến. Con chọn bên nào?".
"Con chọn nghe lời mẹ ạ".
"Đấy là sức mạnh của đồng tiền".
có hai người đàn bà 1 già 1 trẻ già làm rơi túi tiền trẻ lượm được trả già già nói tam giác hỏi nghĩa là gì
có một cái áo giá 97.000
nhưng tôi không có tiền
thế là tôi vay 2 người , mỗi người tôi vay 50.000
rồi mua cái áo đó , sau đó thừa 3.000
đưa cho mỗi người 1.000
còn nợ mỗi người 49.000
còn 1.000 tôi đút túi
mà tôi cộng 49.000+49.000=98.000 rồi + với 1.000 tôi đút túi =99.000
hỏi còn 1.000 đi đâu?
Khá là cảm động và thấm thía:
Công bằng từ yêu thương
Rõ ràng chúng ta tạo ra công bằng chỉ ở mức tương đối.
Khi còn nhỏ, tôi và em trai rất hay cãi lộn. Mỗi lần như vậy mẹ tôi thường bảo: "Con lớn hơn thì phải nhường em". Đương nhiên với một đứa trẻ thì cách phân xử này của mẹ thật không công bằng. Tôi tìm tới bà nội. Bà nội bảo: "Con là con gái thì phải nhu mì, hiền dịu. Sao cứ tranh cãi như con trai thế ?". Cả nhà chẳng ai bênh tôi.
Tôi đem chuyện này kể với bố. Bố là người thương tôi nhất. Bố cười rồi đem tới một cái bánh, hai cái đĩa và một con dao. Đầu tiên bố lấy bánh lên đĩa, lấy thước kẻ đo hai phần bằng nhau rồi dùng dao cắt làm đôi. Sau đó, bố đặt bánh lên hai chiếc đĩa rồi hỏi:
- Con thấy chiếc bánh bố chia đã công bằng chưa?
Tôi lấy thước kẻ đo lại rồi bảo: - Bằng nhau rồi ạ.
Bố tôi lắc đầu: - Thế này chưa công bằng đâu con. Con thử nghĩ mà xem, con mới chỉ thấy bố cắt chiếc bánh bằng nhau. Còn những yếu tố khác con chưa nghĩ tới phải không. Con xem, con lớn hơn em đáng lý phải được phần bánh lớn hơn chứ. Lớn hơn đương nhiên phải ăn nhiều hơn đúng không nào ?
Tôi mở mắt tròn xoe nhìn bố: - Nhưng con không cần phần lớn hơn mà.
Bố lại ví dụ tiếp: - Con có hai tay, giờ nếu bắt buộc phải bỏ một tay thì con chọn tay phải hay tay trái?
Tôi giãy nảy: - Con muốn cả hai tay cơ.
- Thế con không thấy tay phải cần thiết hơn tay trái sao? Rõ ràng con viết bài, quét nhà... chỉ cần dùng một tay là đủ.
- Nhưng có lúc phải hai tay mới làm được. Con không thể buộc tóc, ăn cơm bằng một tay.
Bố cười bảo: - Con hoàn toàn có thể làm bằng một tay, nếu như con kiên trì luyện tập.
- Nhưng dù sao có hai tay vẫn hơn mà bố.
Đến lúc ấy bố mới giải thích: - Đấy, con nhớ nhé. Rõ ràng chúng ta tạo ra công bằng chỉ ở mức tương đối. Con thấy rằng mẹ và bà không công bằng khi chị em con cãi nhau. Thế con có thấy công bằng khi em ăn ít hơn con, nhỏ hơn con nhưng lại được giao công việc bằng con. Còn nữa, khi con còn nhỏ bố mẹ luôn mua quần áo mới cho con mặc. Còn em sinh ra sau con, để tiết kiệm bố mẹ chỉ cho em mặc quần áo cũ của con. Vậy là có công bằng không? Con vẫn có nhiều lúc được hưởng biệt đãi nhiều hơn em con mà.
Bố ngừng một chút lại rồi nói tiếp: - Hai chị em con cũng giống như bàn tay của bố vậy. Rõ ràng là bố, mẹ cần cả hai con đúng không nào? Bố mẹ sẽ thấy thật không may mắn nếu thiếu một trong hai chị em con. Vì thế con hãy yêu thương em nhiều hơn. Chắc chắn con sẽ nhận được nhiều hơn những gì con đã cho đi. Lúc đó con sẽ thấy cuộc đời công bằng với con biết nhường nào.
có một người đi trên đường nhặt được 1đ và anh ta mang về cho con gái, con gái hỏi anh ta : Bố ơi 1đ đâu ra vậy ? Anh ta nói : Hết bài
A mượn mẹ 50 đô và mượn bố 50 đô để mua chiếc túi giá 97 đô. Sau khi mua, A còn lại 3 đô. A trả 1 đô cho mẹ và một đô cho cha, giữ lại 1 đô. Giờ thì A nợ 49 đô + 49 đô = 98 đô, cộng thêm 1 đô của mình nữa là 99 đô. 1 đô còn lại đâu?”