so với trước đây ngày nay điều kiện và nhu cầu giao lưu tiếp xúc giữa các vùng miền của đất nước như thế nào ? văn 8
so với trước đây ngày nay điều kiện và nhu cầu giao lưu tiếp xúc giữa các vùng miền của đất nước như thế nào ? văn 8
Câu 1: Nhân vật người kể chuyện có vị trí như thế nào ( nhân danh ai) ở từng mạch kể ấy ? Theo em mạch kẻ của người kể chuyện xưng " tôi" hay " chúng tôi" quan trọng hơn ? Vì sao ?
Câu 2: Trong mạch kể của người kể chuyện xưng " chúng tôi", điều gì thu hút người kể chuyện cùng bọn trẻ và làm cho chúng ngây ngất ? Những chi tiết nào miêu tả hai cây phong và quang cảnh nơi đây thể hiện ngòi bút đậm chất hội họa của tác giả ?
Câu 1. Căn cứ vào đại từ nhân xưng (tôi, chúng tôi) của người kể chuyện, hãy xác định hai mạch kể phân biệt lồng vào nhau trong Hai Cây Phong. Nhân vật người kể chuyện có vị trí như thế nào ở từng mạch kể ấy ? Vì sao có thể nói mạch kể của người kể chuyện xưng « tôi » quan trọng hơn ?
- Căn cứ vào đại từ nhân xưng (tôi, chúng tôi) của người kể chuyện, ta thấy có hai mạch kể phân biệt lồng vào nhau.
+ Trong mạch kể xưng « tôi » là người kể chuyện, người ấy tự giới thiệu là họa sĩ. Chúng ta có thể nghĩ rằng người kể chuyện ở đây chính là nhà văn Ai-ma-tốp. Tuy nhiên, không phải nhất thiết bao giờ người kể chuyện cũng là tác giả.
+ Trong mạch kể xưng « chúng tôi » vẫn là người kể chuyện trên, nhưng lại nhân danh là « cả bọn con trai » ngày trước, và hồi ấy người kể chuyện cũng là một đứa trẻ trong bọn con trai. Như vậy, văn bản Hai cây phong có hai mạch kể lồng vào nhau, bao trùm lên nhau. Tuy nhiên « tôi » có ở cả hai mạch kể. Từ đó rút ra mạch kể của người kể chuyện xưng « tôi » trong văn bản là quan trọng hơn.
Câu 2. Trong mạch kể của người kể chuyện xưng « chúng tôi », cái gì thu hút người kể chuyện cùng bọn trẻ và làm cho chúng ngây ngất ? Tại sao có thể nói người kể chuyện đã miêu tả hai cây phong và quang cảnh nơi đây bằng ngòi bút đậm chất hội họa ?
- Trong mạch kể của người kể chuyện xưng « chúng tôi » có hai đoạn : + Đoạn trên nói đến hai cây phong trên đồi cao, vào năm học cuối cùng của bọn trẻ chạy ào ào lên phá tổ chim trong dịp nghỉ hè.
+ Đoạn dưới nói đến « thế giới đẹp đẽ vô ngần của không gian bao la và ánh sáng » mở ra trước mắt bọn trẻ khi ngồi cao trên cành cao. Như vậy, tuy hai cây phong để lại cho người kể chuyện ấn tượng khó quên của thời thơ ấu, nhưng đoạn sau mới thực sự làm cho người kể và bọn trẻ ngất ngây.
Chúc bn học tốt
2.
a. Thế giới kì diệu :
Trong mạch kể của người kể chuyện xưng “chúng tôi’’, cái thu hút người kể chuyện và làm cho bọn trẻ ngây ngất đó là thế giới đẹp đẽ vô ngần của không gian bao la và ánh sáng vụt mở ra trước mắt mọi trẻ khi từ ở những cành cao nhất ngang tầm chim bay của cây thông nhìn xuống :
- Tầm thấp : Đất rộng bao la khiến cho bọn trẻ phải nín trở ngồi lặng đi vì kinh ngạc, sửng sốt, chuồng ngựa nông trang vốn được coi là tòa nhà rộng nhất thế gian, thế mà giờ đây chỉ như một căn xép bình thường.
- Tầm xa : Nhìn vào nơi xa thẳm biêng biếc của thảo nguyên nhìn thấy không biết bao nhiêu, bao nhiêu vùng đất mà trước đây chúng tôi chưa biết đến và thấy cả những con sông lấp lánh tận chân trời mà trước đây chưa từng nghe nói.
- Tầm sâu : Chúng tôi nép mình suy nghĩ, chúng tôi nép mình lắng nghe đã phải là nơi tận cùng của thế giới chưa ? Lời thì thầm to nhỏ về những miền đất bí ẩn sau chân trời xa thẳm
= > mở ra chiều sâu của suy nghĩ, của trí tuệ, tâm hồn trẻ thơ.
= > Thế giới vừa mênh mông rộng lớn vừa huyền ảo bí ẩn, đánh thức khát vọng của con người.
b. Ngòi bút đậm chất hội họa :
Tính chất của hội họa được thể hiện trên hai phương diện màu sắc và đường nét :
- Đường nét :
+ Đất rộng bao la
+ Dải thảo nguyên hoang vu
+ Những dòng sông tận chân trời
+ Những đám mây, những đồng cỏ. Những nét vẽ hết sức phóng khoáng, bay bổng, làm cho bức tranh thiên nhiên trở nên hùng vĩ, xứ sở thảo nguyên hoang vu rộng lớn chứa nhiều bí ẩn.
- Màu sắc :
+ Màu trắng của làn sương mờ đục
+ Màu xanh của thảo nguyên xa thẳm biêng biếc
+ Màu bạc lấp lánh của những con sông.
= > Những sắc màu tạo nên bức tranh thảo nguyên vừa chứa đựng sức sống mạnh mẽ (màu sắc), vừa huyền ảo thơ mộng (màu bạc, màu trắng).
nv kể chuyện mạch kể xưng tôi tự gt mih là họa sĩ.
- Nv kể chuyện trog mạch kể chuyện xưng tôi vốn là người kể chuyện trên nhưng lại nhân danh bọn con trai ngày trước và hồi ấy người kể là đứa trẻ trog bọn
- Mạch kể chuyện xưng "chúng tôi" là quan trọng hơn vì mang tính khách quan hơn
tóm tắt đoạn trích :" Hai cây phong" của tác giả ai-ma-lốp
Làng Ku-ku-rêu nằm ven chân núi , một cao nguyên , phía dưới là thung lũng Vàng. Phía trên làng , giữa một ngọn đồi , hai cây phong to lớn , hai cây phong hùng vĩ như những ngọn hải đăng trên núi , như biểu tượng của tiếng nói riêng , như tâm hồn riêng của làng .
Vào năm học cuối , bọn trẻ chạy ào lên đấy phá tổ chim , leo lên hai cây phong cao vút để thấy hiện ra trước mắt chúng biết bao vùng đất chưa từng biết và những con sông chưa từng nghe .
Thuở ấy , nhân vât "tôi" chỉ cảm nhận sự gắn bó tuổi thơ mình với hai cây phong , tìm đến nó để tìm đến âm thanh kì diệu , những kí ức gắn liền suốt tuổi thơ , và " tôi " cũng ko biết vì sao ở đó được gọi là " Trường Đuy-sen" .
Tình cảm yêu mến hai cây phong của “tôi”, của “chúng tôi”, của những người dân làng Ku-ku-rêu khiến chúng ta trân trọng chính là vì hai cây phong ấy gắn với câu chuyện về một con người cao đẹp, người thầy giáo không có bằng sư phạm nhưng đã vun trồng bao ước mơ, hi vọng cho những trò nhỏ của mình.
- Chúc bạn học tốt
Làng Ku-ku-rêu nằm ven chân núi , một cao nguyên , phía dưới là thung lũng Vàng. Phía trên làng , giữa một ngọn đồi , hai cây phong to lớn , hai cây phong hùng vĩ như những ngọn hải đăng trên núi , như biểu tượng của tiếng nói riêng , như tâm hồn riêng của làng .
Vào năm học cuối , bọn trẻ chạy ào lên đấy phá tổ chim , leo lên hai cây phong cao vút để thấy hiện ra trước mắt chúng biết bao vùng đất chưa từng biết và những con sông chưa từng nghe .
Thuở ấy , nhân vât "tôi" chỉ cảm nhận sự gắn bó tuổi thơ mình với hai cây phong , tìm đến nó để tìm đến âm thanh kì diệu , những kí ức gắn liền suốt tuổi thơ , và " tôi " cũng ko biết vì sao ở đó được gọi là " Trường Đuy-sen" .
Tình cảm yêu mến hai cây phong của “tôi”, của “chúng tôi”, của những người dân làng Ku-ku-rêu khiến chúng ta trân trọng chính là vì hai cây phong ấy gắn với câu chuyện về một con người cao đẹp, người thầy giáo không có bằng sư phạm nhưng đã vun trồng bao ước mơ, hi vọng cho những trò nhỏ của mình.
Hay nhớ tick nhá
Làng Ku-ku-rêu nằm ven chân núi. Phía trên làng, giữa một ngọn đồi, có hai cây phong to lớn. Hai cây phong hùng vĩ như những ngọn hải đăng trên núi, như biểu tượng của tiếng nói riêng, tâm hồn riêng của làng. Năm học cuối, bọn trẻ chạy ào lên phá tổ chim, leo lên hai cây phong cao vút để thấy bao vùng đất chưa từng biết và những con sông chưa từng nghe. Thuở ấy, nhân vật “tôi” chỉ cảm nhận sự gắn bó tuổi thơ mình với hai cây phong được gọi là “Trường Đuy-sen”.
TT | ví dụ | ý nghĩa |
1 |
bàn tay ta làm nên tất cả.Có sức người sỏi đá cũng thành cơm |
|
2 | anh cứ yên tâm, vết thương chỉ sướt da thôi.Từ giờ đến sáng em có thể đi lên đến tận trời được |
3. |
Cái cụ bá thét ra lửa ấy lại xử nhũn mời hắn vào nhà xơi nước |
STT | Ví dụ | Ý nghĩa |
1 |
Bàn tay ta làm nên tất cả Có sức người sỏi đá cũng thành cơm |
Nói quá về sức người, nhưng rất đúng : bàn tay con người có thể biến sỏi đá thành cơm |
2 | Anh cứ yên tâm ,vết thương chỉ sướt da thôi.Từ giờ đến sáng em có thể đi lên đến tận trời được | Có ý nhấn mạnh dù vết thương có đau vẫn có thể đi bất cứ đâu – ngay cả đi lên đến tận chân trời. |
3 | Cái cụ bá thét ra lửa ấy lại xử nhũn mời hắn vào nhà xơi nước | Ý muốn nói quá về lời nói của con người có quyền hành, mỗi lời nói ra là người khác phải nghe theo. « Thét ra lửa » là nói quá về nhân vật Bá Kiến trong tác phẩm Chí Phèo. |
1. " Sỏi đá cũng thành cơm " : Lao động mang lại cho con người cuộc sống ấm no .
2. " Đi lên đến tận trời " : Không quản ngại khó khăn , gian khổ .
3. " Thét ra lửa " : Có thế lực , có uy quyền .
1. Nếu bt làm lụng thì kể cả khi trắng tay ta vx có cái ăn, nói quá về sức lao động của con ng nhưng rất hợp lí
2. nói quá về sức ng, sự việc nhằm an ủi người kia
3. nói quá cho thấy cụ Bá là 1 ng khó tính, uy quyền
Trong mạch kể của người kể chuyện xưng "tôi", nguyên nhân nào khiến hai cây phong chiếm vị trí trung tâm và gây xúc động sâu sắc cho người kể chuyện? Tại sao có thể nói trong mạch kể xen lẫn tả này, hai cây phong được miêu tả hết sức sống động, như hai con người, và không chỉ thông qua sự quan sát của người kể chuyện?
Nguyên nhân khiến hai cây phong giữ vị trí trung tâm và gây xúc động cho người kể vì những lí do sau:
Hai cây phong gắn với bao kỉ niệm thời thơ ấu của tuổi học trò Hai cây phong gắn với tình yêu quê hương da diết. Hai cây phong đứng ở vị trí rất đặc biệt: đi từ phía nào đến làng đều thấy chúng luôn hiện ra trước mắt hệt như những ngọn hải đăng, mỗi lần về quê, từ xa tôi đều đưa mắt nhìn cây phong thân thuộc đầu tiên Cây phong có dáng sinh động khác thường: giống như một cặp sinh đôi, thân cây to lớn khổng lồ, lại ngả nghiêng đung đưa mời chào chúng tôi đến.Trong mạch kể xen lẫn tả hai cây phong được miêu tả hết sức sinh động giống như hai con người vì:
Hai cây phong có tiếng nói riêng, có tâm hồn riêng chan chứa những lời ca êm dịu, hai cây phong mang tâm hồn con người, tiếng nói của con người. Người kể chuyện đã phác hoạ thật tài tình vẻ đẹp, thần sắc của hai cây phong: "rì rào", "thì thầm", "im bặt", "thở dài", "reo vù vù", "tim đập rộn ràng", "vẻ thảng thốt", "vui sướng", "xào xạc"... Tất cả những từ ngữ ấy khiến hình ảnh hai cây phong trở nên "sinh động khác thường".Như vậy, hai cây phong không chỉ là cảnh vật mà nó đã hóa thân như những người bạn thân thiết, gắn bó với ngôi làng, chứng kiến sự lớn lên của lũ trẻ
Trong mạch kể xưng « tôi » là người kể chuyện, người ấy tự giới thiệu là họa sĩ. Chúng ta có thể nghĩ rằng người kể chuyện ở đây chính là nhà văn Ai-ma-tốp. Tuy nhiên, không phải nhất thiết bao giờ người kể chuyện cũng là tác giả.Điều này có thể giúp 2 cây phong chiến vị trí trung tâm và gây xúc động sâu sắc cho người kể chuyện.
Trong mạch kể xen lẫn này, hai cây phong là phác thảo của một họa sĩ với các « mắt mấu », « các cành cao ngất », cao đến ngang tầm cánh chim bay « với bóng râm mát rượi>>. Ở đoạn sau ngòi bút của người họa sĩ này đã vẽ lên 1 bức tranh thiên nhiên như biểu hiện trước mắt một « chân trời xa thẳm », « thảo nguyên hoang vu » « dòng sông lấp lánh như những sợi chỉ bạc », càng làm tăng thêm chất quyến rũ của mảnh đất huyền bí này. Trong bức tranh ngôn từ phong phú, hai cây phong còn được tả bằng trí tượng tượng và bằng tâm hồn 1 người nghệ sĩ nên nó sống động như hai con người và không chỉ thông qua quan sát của người họa sĩ và cái nhìn, cái cảm nhận của đứa con quê hương, vì hai cây phong được nhân cách hóa cao độ nên hết sức sinh động.
vì saobaif hai cây phong lại được đưa vào SGK
b) điền thành ngữ cho sẵn vào ô trống /.../ trong các câu sau đây để tạo biện pháp tu từ nói quá:
- bầm gan tím ruột -chó ăn đá gà ăn sỏi
-nở từng khúc ruột - ruột để ngoài da
- vắt chân lên cổ
(1) Ở nơi /.../ thế này, cỏ không mọc nổi nữa là trồng rau, trồng cà
(2) Nhìn thấy tội ác của giặc, ai ai cũng /.../
(3) Cô Nam tính tình xởi lởi, /.../
(4) Lời khen của cô giáo làm cho nó /.../
(5) Bọn giặc hoảng hồn /.../ mà chạy
a. Ở nơi chó ăn đá gà ăn sỏi thế này, đến cỏ không mọc nổi nữa là trồng rau, trồng cà.
b. Nhìn thấy tội ác của giặc ai ai cũng bầm gan tím ruột.
c. Cô Nam tính tình xởi lợi ruột để ngoài da.
d. nở từng khúc ruột
e. vắt chân lên cổ
b) điền thành ngữ cho sẵn vào ô trống /.../ trong các câu sau đây để tạo biện pháp tu từ nói quá:
- bầm gan tím ruột -chó ăn đá gà ăn sỏi
-nở từng khúc ruột - ruột để ngoài da
- vắt chân lên cổ
(1) Ở nơi chó ăn đá gà ăn sỏi thế này, cỏ không mọc nổi nữa là trồng rau, trồng cà.
(2) Nhìn thấy tội ác của giặc, ai ai cũng bầm gan tím ruột .
(3) Cô Nam tính tình xởi lởi, ruột để ngoài da .
(4) Lời khen của cô giáo làm cho nó nở từng khúc ruột .
(5) Bọn giặc hoảng hồn vắt chân lên cổ mà chạy .
1.Ở nói chó ăn đá gà ăn sỏi thế này, đến cỏ không mọc nổi nữa là trồng rau, trồng cà.
2. Nhìn thấy tội ác của giặc ai ai cũng bầm gan tím ruột
cô Nam tính tình xởi lợi ruột để ngoài da.
ấn tượng của nhân vật tôi về 2 cây phong
- Phía trên làng tôi, giữa một ngon đồi, có hai cây phong lớn. Tôi biết chúng từ thuở bắt đầu biết mình. Dù ai đi từ phía nào đến làng Ku-ku-rêu chúng tôi cũng đều trông thấy hai cây phong, chúng luôn hiện ra trước mắt hệt như những ngọn hải đăng đặt trên núi.
Chúc bạn học tốt ( nếu thấy đúng thì nhớ tick cho mik nha)
tại sao nói ''quả đồi có 2 cây phong ấy không biết vì sao ở làng tôi học gọi là Trường Đuy-sen''
a)Căn cứ vào đại từ nhân xưng( tôi,chúng tôi) của người kể chuyện, xác định hai mạch kể phân biệt lồng vào nhay trong hai cây phong.Hãy tách thành hai câu chuyện và tóm tắt nội dung theo từng mạch.
Người kể chuyện xưng"tôi"(đoạn 2,4) |
Người kể chuyện xưng"chúng tôi"(đoạn 1,3) |
............................................ ............................................ |
............................................ ........................................... |
So sánh điểm khác nhau của "Hai cây phong" trong hai mạch câu chuyện:............................................................ ......................................................................................... |
b)Nhân vật người kể chuyện có vị trí như thế nào( nhân danh ai) ở từng mạch kể ấy? Theo em, mạch kể của người kể chuyện xưng" tôi" hay "chúng tôi" quan trọng hơn?Vì sao?
c)Trong mạch kể của người kể chuyện xưng "chúng tôi", điều gì thu hút người kể chuyện cùng bọn trẻ và làm cho chúng ngây ngất? Những chi tiết nào miêu tả hai cây phong và quang cảnh nơi đây thể hiện ngòi bút đạm chất hội họa của tác giả?
d)Trong mạch kể của người kể chuyện xưng "tôi", nguyên nhân nào khiến hai cây phong chiếm vị trí trung tâm và gây xúc động sâu sắc cho người kể chuyện? Tại sao có thể nói trong mạch kẽ xen lẫn tả này, hai cây phong được miêu tả hết sức sống động, như hai con người, và không chỉ thông qua sự quan sát của người kể chuyện?
Các bạn giải giúp mình nhanh nha do mai thầy kiểm tra vở rồi.:))Mong các bạn giúp đỡ.
b,- Căn cứ vào đại từ nhân xưng (tôi, chúng tôi) của người kể chuyện, ta thấy có hai mạch kể phân biệt lồng vào nhau.
+ Trong mạch kể xưng « tôi » là người kể chuyện, người ấy tự giới thiệu là họa sĩ. Chúng ta có thể nghĩ rằng người kể chuyện ở đây chính là nhà văn Ai-ma-tốp. Tuy nhiên, không phải nhất thiết bao giờ người kể chuyện cũng là tác giả.
+ Trong mạch kể xưng « chúng tôi » vẫn là người kể chuyện trên, nhưng lại nhân danh là « cả bọn con trai » ngày trước, và hồi ấy người kể chuyện cũng là một đứa trẻ trong bọn con trai.
Như vậy, văn bản Hai cây phong có hai mạch kể lồng vào nhau, bao trùm lên nhau. Tuy nhiên « tôi » có ở cả hai mạch kể. Từ đó rút ra mạch kể của người kể chuyện xưng « tôi » trong văn bản là quan trọng hơn.
c,
- Trong mạch kể của người kể chuyện xưng « chúng tôi » có hai đoạn :
+ Đoạn trên nói đến hai cây phong trên đồi cao, vào năm học cuối cùng của bọn trẻ chạy ào ào lên phá tổ chim trong dịp nghỉ hè.
+ Đoạn dưới nói đến « thế giới đẹp đẽ vô ngần của không gian bao la và ánh sáng » mở ra trước mắt bọn trẻ khi ngồi cao trên cành cao.
Như vậy, tuy hai cây phong để lại cho người kể chuyện ấn tượng khó quên của thời thơ ấu, nhưng đoạn sau mới thực sự làm cho người kể và bọn trẻ ngất ngây.
ý nghĩa văn bản chiếc lá cuối cùng và vb 2 cây phong