Văn mẫu lớp 6

Nguyễn Sỹ Tuấn
Xem chi tiết
nguyen tung lam
18 tháng 12 2016 lúc 22:33

Vua nước Văn Lang có một người con gái xinh đẹp tuyệt trần. Sơn Tinh và Thuỷ Tinh cùng đến cầu hôn, và phần thắng đã thuộc về Sơn Tinh.

Cứ nghĩ đến cảnh Sơn Tinh đưa Mị Nương về núi Tản Viên bằng máy bay trực thăng là Thuỷ Tinh giận sôi người. Thần Nước liền rút máy di động, gọi cho tể tướng Rùa rồi ra lệnh cho tể tướng triệu tập binh lính dưới Thuỷ cung cùng tàu chiến, tàu ngầm có trang bị thuỷ lôi. Sau đó, Thuỷ Tinh cho tung lên các phương tiện thông tin đại chúng lời thách đấu với Sơn Tinh. Thần hô mưa gọi gió, tạo ra một cơn bão lớn với tốc độ khủng khiếp tiến vào đất liền. Trong khi nước chảy cuồn cuộn, gió rít liên hồi thì thần vội vã về ngôi biệt thự trên đảo Cát Bà để bàn kế sách chiến thắng Sơn Tinh.

Lời khiêu khích của Thuỷ Tinh chẳng mấy chốc đến tai Sơn Tinh. Thần Núi vô cùng tức giận nhưng cũng lo cho sự an nguy của dân khi bão đến. Lập tức trên đài, ti vi, báo chí xuất hiện những tin cảnh báo người dân về cơn bão, khuyên mọi người không nên ra khơi vào lúc này. Thần cùng dân chúng không quản gió mưa ra đắp lại đê điều. Rất may trước đây, để đề phòng bão lũ, Sơn Tinh đã cho công nhân sử dụng máy xúc, máy ủi dựng nên những con đê vững chắc. Bây giờ, hầu hết những con đê đều được làm bằng xi măng cốt thép nên có thể chống trả lại những ngọn sóng dữ của Thuỷ Tinh. Sơn Tinh có nhiều cổ phần trong các công ti bất động sản, trong khi đó, Thuỷ Tinh lại sở hữu phần lớn cổ phần của các công ti thuỷ hải sản, hàng hải. Ai cũng nghĩ cuộc đọ sức lần này là ngang tài ngang sức. Cơn bão đã đổ bộ vào thành Phong Châu – và đây cũng là hiệu lệnh tấn công của Thuỷ Tinh. Vô số tàu ngầm chở các binh sĩ đổ bộ lên đất liền, tàn phá nhà cửa ruộng nương của dân chúng. Cả thành Phong Châu ngập trong biển nước. Nhưng không ai ngờ, Sơn Tinh có vô số các loại máy móc đi lại được trên nước như tàu chiến, xe lội nước,… đồng thời, các máy xúc, máy ủi, xe tăng,… cán chết vô vàn binh lính của Thuỷ Tinh. Nhưng trong đám lính thuỷ, có rất nhiều rô bốt lợi hại được điều khiển từ xa. Sơn Tinh đoán bộ điều khiển chắc chắn nằm trên biển, liền cho tàu chiến và xe lội nước ra tìm. Thần Núi đoán quả không sai, khu chỉ huy nằm giữa các chiến xa trên biển. Cuộc chiến đấu thật kịch liệt. Tàu chiến của Sơn Tinh bị tàu ngầm của Thuỷ Tinh bắn thuỷ lôi. Nhưng Thần Nước không thể ngờ, Sơn Tinh đã cho máy bay B52 ném bom vào khu điều khiển. Các rô bốt bị tê liệt Các ngọn sóng dữ bị các con đê ngăn lại.

Thuỷ Tinh thất bại hoàn toàn. Bao nhiêu kế sách tan thành bong bóng. Sơn Tinh chiến thắng vẻ vang, trở về với ánh mắt ngưỡng mộ của dân chúng.

Thất bại quá lớn khiến Thuỷ Tinh dường như không thể đứng dậy được nữa. Nhưng thù sâu, năm nào Thần Nước cũng dùng hết sức mình dâng nước đánh Sơn Tinh, nhưng lần nào cũng chuốc lấy thất bại.

Bình luận (0)
tran thuy linh
Xem chi tiết
Bình Trần Thị
20 tháng 11 2016 lúc 15:47

Sau chín tháng học hành vất vả, cuối cùng chúng em cũng được nghỉ hè. Mùa hè đến, bố mẹ thường hay đưa em đi chơi công viên nước hoặc đi xem vườn thú. Nhưng em thích nhất là được về quê thăm ông bà nội.

Như mọi năm, cứ đầu mùa hè là gia đình em dành khoảng 3,4 ngày cùng nhau về quê chơi. Quê em đẹp lắm. Đi trên con đường đất gập ghềnh sỏi đá, ngồi trong xe nhìn ra xa, là cánh đồng lúa rộng bao la mang màu xanh của mạ non. Xa xa, một vài chú bò đang khoan thai gặm cỏ. Một vài cậu bé đang chạy đuổi nhau để giành lấy cánh diều đang bay cao trên trời xanh rộng lớn. Chốc chốc, một đàn chim lại đua nhau chuyền cành.

Nhà ông bà nội em nằm trên một con đường nhỏ, ô tô không đi vào được. Nhà ông bà lợp mái ngói đỏ, mang màu rêu phong cổ kính. Trước nhà là một mảnh vườn nhỏ, là nơi ông em trồng rau và nuôi gà. Cành đó là một ao đầy cá. Khi thấy em và bố mẹ đến, ông bà phấn khởi lắm. Ông ôm em một cái thật chặt sau đó dắt em ra vườn chơi rồi cầm cần rẻ em ra câu cá. Hai ông cháu nói chuyện rôm rả. Ông hỏi thăm tình hình học tập của em và kể cho em nghe rất nhiều chuyện. Thấy hai ông cháu đang vui vẻ với nhau, bà em dắt bố mẹ em vào nhà và pha chè.

Tối đến, bà cùng mẹ chuẩn bị bữa cơm “cây nhà lá vườn”: cá kho, thịt luộc cùng canh chua – toàn thịt rau mà ông bà nuôi trồng trong ao vườn. Có lẽ bởi thế nên em thấy bữa ăn rất ngon. Xong, em ra nằm võng ở ngoiaf vườn và ngủ đi lúc nào không hay.

Thời gian trôi qua mau cũng đã đến lúc bố mẹ phải đi làm, em cũng cần chuẩn bị cho năm học mới. Trước khi chia tay, ông tặng em chiếc cần câu của ông và dặn: “Khi nào rảnh thì lại lên đây chơi với ông nhé”.

 

Bình luận (1)
nguyen thu thi
Xem chi tiết
Lưu Hạ Vy
19 tháng 11 2016 lúc 16:57

Tôi vốn là một hoàng tử con nhà trời, nhưng vua cha muốn tôi có những trải nghiệm cuộc sống thực tế dưới trần gian để trưởng thành hơn, cũng là để khảo nghiêm cuộc sống của người dân nơi hạ giới nên đã cho tôi đầu thai vào kiếp người. Nhưng cuộc sống dưới trần thế này không phải cuộc sống nhung lụa, hòa quang như khi còn trên thiên đình mà tôi trở thành một con người hoàn toàn khác với cuộc sống khác, đó là cuộc sống nghèo khó, thiếu thốn tình thương phải tự mình mưu sinh. Hơn thế nữa, lần đầu tôi được tiếp xúc với những con người, tốt có, xấu có và phải vượt qua được hết những thử thách vua cha đặt ra tôi mới đạt được hạnh phúc thực sự.

Tên dưới trần thế của tôi là Thạch Sanh, tôi sinh ra trong một gia đình nghèo, bố mẹ làm nghề tiều phu, tuy nghèo nhưng bố mẹ luôn giành cho tôi những tình cảm thương yêu, quan tâm nhất. Nhưng bất hạnh thay, khi tôi vừa mới lên mười thì bố mẹ đều ra đi, tôi trở thành một đứa trẻ mồ côi sống cô đơn ở một vùng núi đá hẻo lánh. Gia tài bố mẹ để lại cho tôi chỉ là một căn lều lụp xụp, rách nát vốn chẳng thể che chắn hết những trận mưa, và một chiếc rìu để tôi có thể kiếm sống. Cuộc sống khó khăn, bất hạnh là vậy nhưng tôi không hề chán nản buông xuôi, ngược lại tôi luôn nỗ lực, phấn đấu lớn lên, trở thành một chàng trai khỏe mạnh, cao lớn.

Cuộc sống của tôi có lẽ cứ như vậy trôi qua nếu như không có cuộc gặp gỡ với Lí Thông, một tay buôn rượu. Khi gặp tôi thấy khỏe mạnh hắn ta đã tính toán để mang tôi về làm giàu cho mẹ con hắn, còn chủ động kết nghĩa huynh đệ với tôi. Lúc ấy tôi không hề biết được âm mưu thực dụng của hắn ta mà vô cùng cảm động vì từ nhỏ tôi đã sống quá cô đơn, ngoài bố mẹ thì hắn ta là người đầu tiên quan tâm đến tôi. Vậy là không hề suy tính mà đi theo hắn về nhà, với sức khỏe của tôi công việc làm ăn của Lí Thông ngày càng phát đạt, hắn ta lúc nào cũng ăn nói ngọt ngào làm tôi lầm tưởng hắn ta thực sự coi tôi là anh em.

Năm ấy, trong làng có một con xà tinh tác oai tác quái, đến kì hạn ba tháng người dân lại phải mang đến trước miếu của nó một thanh niên khỏe mạnh để cho nó tu luyện. Và lần này đến lượt Lí Thông, thế là mẹ con hắn đã toan tính mang tôi rat hay thế cho hắn, nói với tôi là trông trước miếu giúp hắn một đêm. Lúc ấy trong cảm nhận của tôi hắn là một người anh em tốt nên việc nhờ vả này đâu có ích gì. Đến tối tôi mang rìu ra canh trước cửa miếu, khi tôi đang thiu thiu ngủ thì bỗng hiện lên một con xà tinh khổng lồ, nó quấn lấy tôi và xiết chặt. Không hề nao núng, tôi vung rìu lên chiến đấu với nó, cuối cùng chặt đầu nó và mang về nhà. Khi thấy tôi về nhà mẹ con Lí Thông đã ngạc nhiên lắm vì chắc mẩm tôi đã nằm trong bụng xà tinh. Khi biết sự tình, mẹ con Lí Thông đã nói đó là vật nuôi của nhà vua, nay tôi chém Xà tinh thì thoát không khỏi tội chết, và nói tôi hãy trốn đi. Và nghiễm nghiên Lí Thông mang đầu xà tinh đi nhận thưởng.

Tôi vẫn không hề hay biết mà trở về típ lều nhỏ trước đây mình sinh sống. Vào buổi sáng nhiều ngày sau đó, khi đang chẻ củi thì tôi nghe thấy tiếng kêu cứu của một cô gái, ngẩng đầu lên nhìn thì ra cô gái bị đại bàng tinh quắp mang đi. Tôi đã lần theo đường bay của đại bàng đến một hang núi, đến trước cửa động đang định xông vào cứu người thì bị địa bàng tấn công, như lần trước tôi cũng giết được đại bàng, khi định xuống cứu thì Lí Thông cũng vừa đến nơi, nghe nói người bị bắt là công chúa và ai cứu công chúa sẽ được nhà vua trọng thưởng. Một lần nữa Lí Thông lừa tôi xuống hang đại bàng cứu công chúa, tôi ngay lập tức đồng ý. Khi công chúa lên đến nơi thì hắn ta lấy đá lấp cửa hang, để tôi không thể lên. Lúc bấy giờ tôi mới biết lòng dạ thâm độc của Lí Thông.

Tôi đã đi xung quanh hang động để tìm cửa ra thì vô tình cứu được con trai của vua thủy tề, sau đó được vị vua này ban cho cây đàn thần. Tôi mang theo đàn thần trở về túp lều của mình, nửa đêm hôm đó oan hồn của xà tinh và đại bàng đã đã lấy trộm bảo vật trong cung cấm, vu oan cho tôi, tôi bị giam vào trong ngục, buồn chán tôi mang cây đàn ra đánh thì có người mang tôi đến diện kiến nhà vua. Lúc này công chúa nhìn tôi và nói với vua cha rằng chính tôi đã cứu nàng. Nhà vua đã chọn tôi làm phò mã còn mẹ con Lí Thông thì bị trừng phạt thích đáng.

Không lâu sau đó, mười tám nước chư hầu đã kéo quân xâm lược, nhà vua đã giao cho tôi trọng trách cầm quân đánh giặc. Khi ra trận tôi dùng cây đàn thần vua thủy tề cho để làm tê liệt ý chí chiến đấu của quân giặc. Khi đã giành đc thắng lợi tôi còn mang liêu cơm thần ra để thiết đãi quân chư hầu, ban đầu chúng tỏ vẻ coi thường lắm vì liêu cơm rất nhỏ mà quân sĩ đến vài chục vạn người. Nhưng liêu cơm ăn bao nhiêu cũng không hết, quân chư hầu bấy giờ mới tâm phục khẩu khục và không dám sang xâm phạm nữa. Cũng từ đó tôi và công chúa Quỳnh Nga sống hạnh phúc mãi mãi

Chúc bn hok tốt!

Bình luận (2)
Trần Ngọc Định
19 tháng 11 2016 lúc 17:00

Tôi là Thạch Sanh. Chắc mọi người đều nghe câu chuyện kể về tôi rồi. Bây giờ tôi đã lấy công chúa Quỳnh Nga và lên ngôi vua. Đôi khi tôi lại nhớ về kỉ niệm, tôi đã quen hoàng hậu của tôi như thế nào…
Sau khi nghe lời người anh kết nghĩa – Lí Thông trốn vào rừng, tôi trở lại đời sống như trước đây: một mình, không cha mẹ, người thân. Một sáng, tôi cầm cung và rìu đi săn. Bỗng, tôi nghe tiếng la hét trên cao. Ngước nhìn, tôi giật mình vì thấy một con đại bàng khổng lồ đang quắp một cô gái. Không do dự, tôi rút tên bắn vào cánh con đại bàng. Nó không chết, chỉ bị thương thôi. Lần theo dấu máu. tôi đến tận hang đại bàng trú ngụ. Tôi định xuống hang cứu cô gái nhưng hang quá sâu. Nghĩ rằng, con đại bàng cần phải trị thương, chưa làm gì được cô gái nên tôi trở về nhà, nhờ Lí Thông giúp đỡ.
Kẻ ác đã bị trừng trị, còn tôi và hoàng hậu sống rất vui vẻ, hạnh phúc.
Tôi nghe dân làng nói Lí Thông đang làm quan, hắn mở hội mười ngày ngay gần làng. Hôm đó là ngày cuối cùng. Tôi đến hội, gặp hắn, tôi kể hết mọi chuyện. Lí Thông mừng quýnh lên, hắn nói cho tôi biết, cô gái bị đại bàng quắp chính là công chúa Quỳnh Nga – con gái yêu của đức vua. Hắn còn khoe rằng: vua tin hắn, sai hắn đi tìm công chúa. Hắn mở hội để nghe ngóng tình hình. Hắn thúc tôi đưa đến chỗ công chúa. Tôi liền dẫn hắn và cả một đội lính vào rừng, đến nơi ở của con đại bàng.
Đến nơi, hắn và bọn lính sợ chết nên không dám xuống. Tôi liến bào hắn ở trên, giữ dây thừng để tôi trèo xuống hang. Tôi cầm đuốc đi sâu vào hang, có hai ngả rẽ, tôi đi thẳng vào lối giữa. Đi được một đoạn, tôi thấy một cô cái bị nhốt trong cái lồng rất to. Nhìn dáng vẻ kiêu sa và bộ váy áo lộng lẫy, tôi đoán đây là công chúa. Nàng nhìn tôi bằng đôi mắt đẫm nước đầy vẻ ngạc nhiên. Tôi tự giới thiệu mình là Thạch Sanh, đến đây để cứu công chúa. Theo chỉ dẫn của công chúa, tôi tìm đến được phòng của đại bàng. Sở dĩ công chúa biết đường vì nàng đã bỏ trốn nhưng không thành.
Con ác thú đang nằm trên một tảng đá lớn, nó có vẻ rất đau đớn. Phát hiện ra tôi, nó vùng dậy giao chiến. Con đại bàng này sống lâu, đã thành tinh nên có phép thuật. Sau một hồi giao tranh dữ dội, con quái vật bị tôi hạ gục bằng một mũi tên vào cổ. Tôi chạy về chỗ công chúa, dùng rìu đập tan xích sắt, giải thoát cho nàng. Ra cửa hang, tôi gọi Lí Thông thả thừng xuống. Nhưng khi công chúa thoát ra rồi, Lí Thông đã cắt đứt dây, lấy đá lấp cửa hang, nhốt tôi lại…
Chuyện sau đó thì mọi người đã biết. Giờ tôi không muốn nhắc lại nữa. Dù sao kẻ ác cũng đã bị trừng trị, còn tôi và hoàng hậu sống rất vui vẻ, hạnh phúc.
Đúng là "ác giả ác báo".

chúc bn hc tốt !

Bình luận (0)
Bình Trần Thị
19 tháng 11 2016 lúc 18:56

Tôi vốn là một hoàng tử con nhà trời, nhưng vua cha muốn tôi có những trải nghiệm cuộc sống thực tế dưới trần gian để trưởng thành hơn, cũng là để khảo nghiêm cuộc sống của người dân nơi hạ giới nên đã cho tôi đầu thai vào kiếp người. Nhưng cuộc sống dưới trần thế này không phải cuộc sống nhung lụa, hòa quang như khi còn trên thiên đình mà tôi trở thành một con người hoàn toàn khác với cuộc sống khác, đó là cuộc sống nghèo khó, thiếu thốn tình thương phải tự mình mưu sinh. Hơn thế nữa, lần đầu tôi được tiếp xúc với những con người, tốt có, xấu có và phải vượt qua được hết những thử thách vua cha đặt ra tôi mới đạt được hạnh phúc thực sự.

Tên dưới trần thế của tôi là Thạch Sanh, tôi sinh ra trong một gia đình nghèo, bố mẹ làm nghề tiều phu, tuy nghèo nhưng bố mẹ luôn giành cho tôi những tình cảm thương yêu, quan tâm nhất. Nhưng bất hạnh thay, khi tôi vừa mới lên mười thì bố mẹ đều ra đi, tôi trở thành một đứa trẻ mồ côi sống cô đơn ở một vùng núi đá hẻo lánh. Gia tài bố mẹ để lại cho tôi chỉ là một căn lều lụp xụp, rách nát vốn chẳng thể che chắn hết những trận mưa, và một chiếc rìu để tôi có thể kiếm sống. Cuộc sống khó khăn, bất hạnh là vậy nhưng tôi không hề chán nản buông xuôi, ngược lại tôi luôn nỗ lực, phấn đấu lớn lên, trở thành một chàng trai khỏe mạnh, cao lớn.

Cuộc sống của tôi có lẽ cứ như vậy trôi qua nếu như không có cuộc gặp gỡ với Lí Thông, một tay buôn rượu. Khi gặp tôi thấy khỏe mạnh hắn ta đã tính toán để mang tôi về làm giàu cho mẹ con hắn, còn chủ động kết nghĩa huynh đệ với tôi. Lúc ấy tôi không hề biết được âm mưu thực dụng của hắn ta mà vô cùng cảm động vì từ nhỏ tôi đã sống quá cô đơn, ngoài bố mẹ thì hắn ta là người đầu tiên quan tâm đến tôi. Vậy là không hề suy tính mà đi theo hắn về nhà, với sức khỏe của tôi công việc làm ăn của Lí Thông ngày càng phát đạt, hắn ta lúc nào cũng ăn nói ngọt ngào làm tôi lầm tưởng hắn ta thực sự coi tôi là anh em.

Năm ấy, trong làng có một con xà tinh tác oai tác quái, đến kì hạn ba tháng người dân lại phải mang đến trước miếu của nó một thanh niên khỏe mạnh để cho nó tu luyện. Và lần này đến lượt Lí Thông, thế là mẹ con hắn đã toan tính mang tôi rat hay thế cho hắn, nói với tôi là trông trước miếu giúp hắn một đêm. Lúc ấy trong cảm nhận của tôi hắn là một người anh em tốt nên việc nhờ vả này đâu có ích gì. Đến tối tôi mang rìu ra canh trước cửa miếu, khi tôi đang thiu thiu ngủ thì bỗng hiện lên một con xà tinh khổng lồ, nó quấn lấy tôi và xiết chặt. Không hề nao núng, tôi vung rìu lên chiến đấu với nó, cuối cùng chặt đầu nó và mang về nhà. Khi thấy tôi về nhà mẹ con Lí Thông đã ngạc nhiên lắm vì chắc mẩm tôi đã nằm trong bụng xà tinh. Khi biết sự tình, mẹ con Lí Thông đã nói đó là vật nuôi của nhà vua, nay tôi chém Xà tinh thì thoát không khỏi tội chết, và nói tôi hãy trốn đi. Và nghiễm nghiên Lí Thông mang đầu xà tinh đi nhận thưởng.

Tôi vẫn không hề hay biết mà trở về típ lều nhỏ trước đây mình sinh sống. Vào buổi sáng nhiều ngày sau đó, khi đang chẻ củi thì tôi nghe thấy tiếng kêu cứu của một cô gái, ngẩng đầu lên nhìn thì ra cô gái bị đại bàng tinh quắp mang đi. Tôi đã lần theo đường bay của đại bàng đến một hang núi, đến trước cửa động đang định xông vào cứu người thì bị địa bàng tấn công, như lần trước tôi cũng giết được đại bàng, khi định xuống cứu thì Lí Thông cũng vừa đến nơi, nghe nói người bị bắt là công chúa và ai cứu công chúa sẽ được nhà vua trọng thưởng. Một lần nữa Lí Thông lừa tôi xuống hang đại bàng cứu công chúa, tôi ngay lập tức đồng ý. Khi công chúa lên đến nơi thì hắn ta lấy đá lấp cửa hang, để tôi không thể lên. Lúc bấy giờ tôi mới biết lòng dạ thâm độc của Lí Thông.

Tôi đã đi xung quanh hang động để tìm cửa ra thì vô tình cứu được con trai của vua thủy tề, sau đó được vị vua này ban cho cây đàn thần. Tôi mang theo đàn thần trở về túp lều của mình, nửa đêm hôm đó oan hồn của xà tinh và đại bàng đã đã lấy trộm bảo vật trong cung cấm, vu oan cho tôi, tôi bị giam vào trong ngục, buồn chán tôi mang cây đàn ra đánh thì có người mang tôi đến diện kiến nhà vua. Lúc này công chúa nhìn tôi và nói với vua cha rằng chính tôi đã cứu nàng. Nhà vua đã chọn tôi làm phò mã còn mẹ con Lí Thông thì bị trừng phạt thích đáng.

Không lâu sau đó, mười tám nước chư hầu đã kéo quân xâm lược, nhà vua đã giao cho tôi trọng trách cầm quân đánh giặc. Khi ra trận tôi dùng cây đàn thần vua thủy tề cho để làm tê liệt ý chí chiến đấu của quân giặc. Khi đã giành đc thắng lợi tôi còn mang liêu cơm thần ra để thiết đãi quân chư hầu, ban đầu chúng tỏ vẻ coi thường lắm vì liêu cơm rất nhỏ mà quân sĩ đến vài chục vạn người. Nhưng liêu cơm ăn bao nhiêu cũng không hết, quân chư hầu bấy giờ mới tâm phục khẩu khục và không dám sang xâm phạm nữa. Cũng từ đó tôi và công chúa Quỳnh Nga sống hạnh phúc mãi mãi.

Bình luận (0)
Lưu Hạ Vy
Xem chi tiết
FAIRY TAIL
18 tháng 11 2016 lúc 19:34

Happy Vietnam's teacher day!

Bình luận (0)
Isolde Moria
18 tháng 11 2016 lúc 22:21

Ăn cắp bản q` of mk ak bạn

Bình luận (0)
Lưu Hạ Vy
18 tháng 11 2016 lúc 19:23

To : @Phạm Thuỷ , Hoá học 24 , ATNL , @Violet , @ongtho

Bình luận (0)
Trần Thị Ánh Ngọc
Xem chi tiết
Linh Phương
13 tháng 11 2016 lúc 20:16

Hàng giờ, hàng ngày, hàng tháng, hàng năm, hàng triệu chị em phụ nữ trên thế giới đều đang vật lộn với những nỗi khổ và dằn vặt dưới đây, điều mà đám đàn ông con trai có lẽ chẳng bao giờ hiểu được!Từ tuổi dậy thì trở đi, cứ đều đặn mỗi tháng, chị em lại bị một thế lực hắc ám có tên gọi dễ thương là Dâu hành hạ, đập cho một trận bầm dập nằm bẹp trên giường mà ôm bụng gào khóc.Kéo theo đó là hàng loạt hệ lụy khiến họ khó chịu, lo lắng, cáu bẳn... mà đã khó ở thì tất nhiên sẽ mọc mụn, mà mỗi lần thấy mấy cái mụn đáng ghét, tình cảnh thê thảm như trên vẫn thường xảy ra.Nhan sắc gắn liền với ngoại hình, con gái lúc nào cũng nằm trong nỗi lo về cả hai thứ trên. Đừng bao giờ thắc mắc vì sao họ xinh đẹp như vậy nhưng vẫn luôn lo lắng, bởi không bao giờ có chữ "đủ" trong chuẩn mực vẻ đẹp của chị em.Nhiều thứ đau đầu như vậy khiến họ trở nên nắng mưa thất thường, tình trạng buồn bã chả vì lí do nào cả thường xuyên diễn ra.Ai ngờ buồn một mình chưa đủ, họ còn phải đối mặt với vô vàn câu hỏi bủa vây đến từ bạn bè, phụ huynh, họ hàng, hàng xóm, bạn của bạn của hàng xóm... Dường như cả thế giới lúc nào cũng rình lúc họ ế để tổ chức họp báo đặt câu hỏi vậy!Mà nào có cần họp báo, hàng ngày chính các bạn gái cũng phải vật lộn với hai câu hỏi đau đáu suốt trăm nghìn năm nay không thể nào trả lời nổi: Ăn gì? Mặc gì? Đừng nên hỏi họ tương lai ra sao, vì tí nữa ăn món nào họ còn chưa biết nữa là...Vậy với cả tấn stress như vậy họ sẽ làm gì? Tất nhiên là ăn rồi! Ăn, ăn nữa, ăn mãi, chỉ có ăn mới có thể lấp hết nỗi buồn, dẹp tan sự phiền muộn trong lòng. Nhưng đi ăn lắm cũng có ngày gặp... mỡ, họ lại bị nguyên một cục chất béo rơi thẳng vào đầu, nảy sinh ra một lố vấn đề mới.Họ nghĩ cách để loại bỏ thứ mập mạp đáng ghét này và mơ ước tìm lại vòng eo con hà mã của mình. Nhưng người có tâm mà trời đâu có thấu, hít thở hàng ngày đã là bài thể dục cực hạn mất rồi...Vậy nên họ đành tuân theo số phận, cả ngày dán mắt vào điện thoại, đêm về cày phim đọc truyện, lúc nào cũng tự nhủ mình xem một tập rồi ngủ sớm, và chỉ chịu nhắm mắt khi đã hết nguyên season, chim đã hót véo von hòa cùng ánh mặt trời chan hòa bên khung cửa.Tốc độ "cày" như vậy khiến họ lúc nào cũng trong tình trạng thiếu thốn thứ để đọc, để xem, để khóc lóc, để mơ mộng... Mỗi khi kết thúc một bộ phim, bộ truyện, con gái lại rơi vào tình trạng khủng hoảng không biết đời mình sẽ đi đâu về đâu? Thế là họ lại buồn, lại chán, lại ăn, lại... mà thôi bạn biết cái vòng luẩn quẩn này rồi đấy!

Bình luận (2)
Thảo Phương
13 tháng 11 2016 lúc 20:29

Trước hết, phụ nữ có vai trò quan trọng không thể thiếu được trong mỗi gia đình. Ảnh hưởng của phụ nữ tác động đến mọi lĩnh vực trong đời sống gia đình và ngày càng trở lên quyết định hơn.

Phụ nữ là người sinh thành và dưỡng dục con cái chủ yếu trong gia đình. Từ bế ẵm, tắm rửa, cho ăn uống, dỗ dành, chăm sóc lúc ốm đau, hỏi han học hành… Phần lớn thời gian hàng ngày của con cái là chịu ảnh hưởng từ người mẹ theo kiểu mưa dầm thấm lâu. Những đức tính của người mẹ đã hình thành dần dần bản tính của con cái. Người mẹ là chủ thể của gia đình, là cái nôi đầu tiên, là cội nguồn tình cảm và sự bình yên của mỗi con người. Cho dù con lớn vẫn là con của mẹ, “ đi suốt đời lòng mẹ vẫn theo con “. Macxim Giocki đã từng ngợi ca thiên chức làm mẹ “ không có mặt trời thì hoa không nở, không có tình yêu thì không có hạnh phúc. Không có phụ nữ thì không có tình yêu, không có người mẹ thì nhà thơ và anh hùng đều không có “. Mẹ trong tâm hồn chúng ta quan trọng biết chừng nào.

Phụ nữ là người sắp sếp, tổ chức cuộc sống gia đình. Từ đi chợ nấu ăn, giặt giũ, quét dọn, bày trí sắp sếp đồ đạc, mua sắm… tất cả những công việc ấy cứ xoay vần hàng ngày đòi hỏi người phụ nữ phải làm tỉ mỉ, cần mẫn theo sự suy nghĩ và sự tháo vát của mình. Phụ nữ luôn làm những công việc ấy với tất cả sự nỗ lực cao nhất về sức khỏe, sự rảnh rỗi về thời gian và cả tâm lí đôi khi coi thường những công việc tưởng chừng như vặt vãnh ấy của nam giới. Các em hãy tưởng tượng xem nếu mẹ chỉ ốm một ngày, hoặc về quê chơi một tuần, nhà cửa sẽ bề bộn như thế nào? Nền nếp sinh hoạt của gia đình sẽ bị đảo lộn thế nào?.

Phụ nữ giữ vai trò trọng yếu trong điều hòa các mối quan hệ gia đình. Người phụ nữ thông minh và tế nhị luôn biết tạo ra không khí ấm cúng của gia đình. Đó là những đứa con ngoan ngoãn, sạch sẽ, những bữa cơm ngon, nhà cửa sạch sẽ, ân cần chăm sóc cho cha mẹ chồng và khéo léo cư sử tế nhị với gia đình nhà chồng để gia đình luôn gắn bó chan hòa, sẽ làm tan biến mọi lo toan, vất vả cho mọi thành viên sau một ngày làm việc mệt mỏi, căng thẳng khi trở về nhà, Như các cụ ta vẫn thường nói “ Đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm “ . Để điều hòa được các mối quan hệ gia đình, đòi hỏi người phụ nữ phải đảm đang, chịu khó và tâm hồn tinh tế, cư xử đúng mực.

Đằng sau mỗi một người đàn ông thành đạt là người phụ nữ biết hi sinh. Người phụ nữ ngoài việc chu tất công việc gia đình còn phải biết thông cảm, khéo léo động viên chồng và tạo mọi điều kiện để chồng lấy lại niềm tin nghị lực vượt qua mọi thất bại, những khó khăn và áp lực công việc không lúc nào hết làm giảm sút nghị lực, tinh thần trong cuộc sống. Người phụ nữ luôn là nơi mọi thành viên trong gia đình tìm thấy sự bình yên trong tâm hồn và sự cân bằng trong cuộc sống. Điều đó đòi hỏi người phụ nữ phải thật sự khôn ngoan, chín chắn, có bản lĩnh và có văn hóa. Để thực sự trở thành “ Người thắp lửa cho mỗi mái nhà “, phụ nữ không chỉ chăm lo cho gia đình về vật chất mà còn phải thắp lên ngọn lửa tình yêu, niền tin, ước mơ hi vọng cho mỗi thành viên trong gia đình.

Phụ nữ ở bất cứ thời đại nào, quốc gia nào, dân tộc nào cũng giữ vai trò trọng yếu trong việc sáng tạo, giữ gìn những giá trị văn hóa truyền thống của mỗi dân tộc. Trong suốt chiều dài lịch sử, phụ nữ Việt Nam đã có những đóng góp to lớn cho sự nghiệp đấu tranh giải phóng dân tộc, xây dựng đất nước ngàn năm văn hiến, tạo dựng lên truyền thống bản sắc của người Việt nói chung và truyền thống riêng của phụ nữ Việt Nam “ anh hùng, bất khuất, trung hậu, đảm đang “.

Tiếp nối truyền thống đó, trong xu thế hội nhập và phát triển của đất nước, phụ nữ Việt Nam tiếp tục vượt qua mọi thành kiến và thử thách, vươn lên đóng góp tích cực vào các hoạt động xã hội, duy trì ảnh hưởng của mình trên nhiều lĩnh vực như: tham gia quản lý nhà nước, tham gia xóa đói giảm nghèo, xây dựng gia đình no ấm hạnh phúc, tham gia chống tệ nạn xã hội, tham gia hoạt động đối ngoại… Ngày càng có nhiều người trở thành chính trị gia, nhà khoa học nổi tiếng, nhà quản lý năng động… Những lĩnh vực trước đây chỉ giành cho nam giới, phụ nữ cũng làm rất tốt. Phụ nữ chiếm hơn 50% dân số, gần 50% lực lượng lao động. Hiện có 33,1% đại biểu nữ trong quốc hội khóa XIII cao nhất ở châu á và là một trong những nước có đại biểu quốc hội là nữ cao nhất thế giới. Phụ nữ chiếm ưu thế trong một số nghành như giáo dục, y tế, dịch vụ… Tổng thời gian làm việc của phụ nữ cao hơn nam giới rất nhiều. Hơn 71% phụ nữ từ 13 tuổi trở lên có thu nhập. Phụ nữ Việt Nam đã tỏ rõ vai trò, khả năng, sức sáng tạo của mình trên mọi lĩnh vực của đời sống xã hội, thích ứng và hội nhập trong xu thế phát triển chung của nhân loại.

Điều đó đòi hỏi phụ nữ phải nỗ lực nhiều mặt: có tri thức, có văn hóa, có kĩ năng sống tự lập, biết đối mặt với áp lực và vươn lên mọi khó khăn thử thách…Trong đó giáo dục là chìa khóa cho sự trưởng thành và vươn lên của Phụ nữ. Vì vậy các em hãy tận dụng mọi thời gian và điều kiện để học tập tốt, nỗ lực vươn lên tự khẳng định mình để trở thành phụ nữ của thời hiện đại, xứng đáng với khẩu hiệu hội liên hiệp phụ nữ Việt Nam đưa ra cho thế kỉ XXI “ tự tin, tự trọng, trung hậu đảm đang “.

Cuối cùng, xin chúc tất cả các cô giáo, các em học sinh nữ luôn mạnh khỏe, hạnh phúc, mãi là hương hoa của cuộc đời.

Bình luận (0)
Aoi Aikatsu
17 tháng 11 2016 lúc 19:35

Là con gái chúng ta có thể mặc đồ của con trai, chắc chắn sẽ được khen là cá tính. Nhưng ngược lại, con trai mặc đồ của chúng ta thì...

 Là con gái chúng ta có thể cười và khóc bất cứ lúc nào, đang cười vui vẻ nhưng có thể khóc ngay đấy thôi. Không giống như con trai thường cố kìm nén, con gái sống thật với cảm xúc hơn. Ừ thì người ta vẫn nói con gái mưa nắng thất thường. Nào có sao! Là con gái thường rất hay ghen. Chúng ta có thể ghen tị với người yêu của thằng bạn thân, hay thắc mắc “tại sao nó không quan tâm mình như trước”. Ghen với người cũ của người ấy mặc dù giữa họ chẳng còn mối liên hệ nào. Con gái vốn vậy, luôn chỉ muốn người ta quan tâm mình mình.  Là con gái chúng ta có thể ngủ nướng ngày cuối tuần, tỉnh giấc sẽ chỉn chu một chút, chọn một bộ váy thật đẹp, thoa một chút son lên môi, thả buông mái tóc tự do trên đôi vai trần và xuống phố. Vì là con gái nên chúng ta có quyền điệu đà vậy đấy.  Là con gái chúng ta có thể làm bạn với chiếc gương cả tiếng đồng hồ trước những cuộc hẹn quan trọng. Để người ta chờ đợi thì cũng áy náy lắm, nhưng nếu người ta đến trễ lại không vui. Con gái luôn thích có người chờ đợi mình chứ không phải ngược lại. Con gái đôi khi cũng vô lí nhỉ?   Là con gái chúng ta có thể mặc đồ của con trai, chắc chắn sẽ được khen là cá tính. Nhưng ngược lại, con trai mặc đồ của chúng ta thì... Là con gái nên chúng ta rất sợ xấu, sợ mập. Có thể nhìn gương suốt ngày chỉ để trả lời câu hỏi “mình có xinh không nhỉ?”, có thể chẳng dám lên cân vì hình như dạo này mình mập lên. Thế nhưng bạn bè rủ đi ăn thì đi ngay và tự dặn lòng “mập dễ thương”. Vậy đấy. Là con gái nên đôi khi chúng ta có cái đặc quyền yếu đuối và dựa dẫm người khác. Con gái luôn nhỏ bé trước người mình yêu, luôn muốn được bảo vệ. Nhưng nếu người ta bỏ mình đi con gái cũng mạnh mẽ và độc lập lắm. Khoa học đã chứng minh thực tế con gái mạnh mẽ hơn con trai cơ mà, đúng không con gái? Là con gái nên chúng ta rất thích được khen. Một lời khen tặng của ai đó có thể làm gò má con gái ửng đỏ, ngượng thật đấy nhưng trong lòng thì vui lắm lắm luôn. Ôi, con gái đáng yêu vậy đó! Là con gái chúng ta có thể cười như điên như dại trước mặt thằng bạn thân nhưng lại cười thật hiền trước mặt người ấy. Ừ thì cũng phải làm duyên làm dáng chứ. Là con gái nên chúng ta rất hay lo lắng và buồn vu vơ, suy nghĩ về những điều xa xôi chưa tới. Đôi khi cứ như “bà cụ non”. Haiz, con gái mà. Đấng sinh thành đã sinh ra chúng ta là con gái nên chúng ta có những tính cách mà chỉ con gái mới có vì thế con gái đừng bao giờ suy nghĩ tại sao mình lại thế nọ, thế kia nhé.  Bởi chúng ta là con gái và con gái thực sự rất tuyệt. Thế thôi!
Bình luận (0)
Kha Vinh
Xem chi tiết
Nguyễn Thị Mai Trang
Xem chi tiết
Lê Nguyên Hạo
12 tháng 11 2016 lúc 18:13

nhắn cho thầy phynit

Bình luận (1)
Linh Phương
12 tháng 11 2016 lúc 20:36

chị nhờ thầy e ạ

Xin hoài ms đk đó Nguyễn Thị Mai Trang

Bình luận (0)
Tâm Thảo Nguyễn
Xem chi tiết
Thảo Phương
11 tháng 11 2016 lúc 11:45

Đã rất lâu rồi em không có dịp về thăm quê nội. Hôm nay, sau một năm học vất vả, em được bố mẹ thưởng một chuyến về quê chơi. Chao ôi! Quê em đổi mới nhiều quá!

Từ xa nhìn lại quê hương em như một bức tranh nhiều màu sắc. Đến gần là rặng tre làng, cánh đồng lúa,... Đứng lên trần nhà bà nội, em phóng tầm mắt nhìn dòng sông Đáy hiền hoà chảy quanh năm. Những trưa hè nóng bức, chúng em thường lội xuống dòng sông để rửa chân, tay và tắm mát. Dòng nước như ôm những đứa con vào lòng. Đông vui và tấp nập nhất là lúc 6 - 7 giờ sáng. Lúc đó là các bạn học sinh đi học, các bác đi làm và các cô đi chợ trên chiếc cầu phao bằng gỗ nối từ bờ sông này sang bờ sông kia. Ở dưới sông, tàu bè xuôi ngược. Trước mặt em là cánh đồng lúa. Từ xa cánh đồng như một tấm thảm màu xanh, lác đác có vài bác nông dân đi thăm lúa. Ra về, ai cũng khen lúa năm nay tốt thật. Em nghe bà kể rằng: "Xưa kia cánh đồng lúa này mọc toàn cỏ, một sào chỉ thu hoạch được gần một tạ thế mà giờ đây một sào có thể thu hoạch được ba tạ thóc. Phía bên phải em là những dãy núi, dãy núi này chồm lên dãy nọ. Những cây mọc quanh sườn núi trông xanh mượt. Em xuống dưới nhà, chỉ cần bước qua khỏi cổng là đã đứng trên con đường làng. Mẹ em nói: "Con đường này trước đây còn là đường đất, khi trời đổ mưa thì đường lầy lội, trơn như đổ mỡ và có rất nhiều ổ gà. Ngày ấy, mẹ đi học toàn bị ngã, nước bắn bẩn hết quần áo, phải về nhà thay". Thế mà giờ đây được sự quan tâm của xã, con đường làng em đã được khoác trên mình một tấm áo bê tông.

Hai bên đường trước dãy là những ngôi nhà mái tranh vách đất, cứ lúc mưa là lại bị dột. Ngày ấy cũng chưa có điện, cứ đến chập tối là thắp đèn dầu và đóng cửa ở trong nhà, ngại sang nhà hàng xóm chơi vì trời tối quá. Thế mà giờ đây hai bên đường san sát những ngôi nhà hai tầng mọc lên. Đèn điện được thắp sáng trưng. Những cột giàn ăng ten dựng lên cao ngất. Chắc hẳn ở khắp các miền quê trên đất nước ta, có rất nhiều nơi có cảnh đẹp và sự đổi mới giống như quê em

Quê hương nếu ai không nhớ

Sẽ không lớn nổi thành người

Câu hát trên cứ văng vẳng bên tai. Em nghĩ lớn lên dù có đi đâu xa, em cũng không thể quên nơi chôn rau, cắt rốn. Hiện nay, đang ngồi trên ghế nhà trường em nghĩ sẽ học tập giỏi để mai này lớn lên, xây dựng quê hương em ngày càng giàu đẹp, để không phụ công lao dưỡng dục của cha mẹ và thầy cô.

 

Bình luận (2)
Võ Hương Thơm
Xem chi tiết
thanh
31 tháng 10 2016 lúc 20:28

MB : Trong cuoc song ai ai cung tung lam mot viec tot . Nhung cau chuyen toi sap ke sau day da de lai cho toi nhieu an tuong dep de nhat . Câu chuyện như sau ( cái này mình chỉ gợi ý chính thôi còn lại bạn tự phát triển nhé ) :

TB: HƯỚNG DẪN MỞ ĐẦU :

Cau chuyen dien ra vao thoi gian nao

địa điểm diễn ra câu chuyện

CÁC SỰ VIỆC CHÍNH : ( bạn nên lồng cảm xúc vào ở phần này )

SV1 : Hôm đó tôi đang đi bộ về nhà , khung cảnh thật yên tĩnh : cơn gió nhẹ thổi qua ,đuổi theo những chiếc lá ...Chưa bao giờ tôi thấy khung cảnh yên tĩnh đến vậy .

SV2 : Đang đi chợt thấy một cô bé chừng 3- 4 tuổi đang khóc . Tôi lại gần hỏi han cô bé lau nhung giot nước mắt trên khuôn mặt . Bây giờ tôi mới biết em bé bị lạc

SV3 : Tôi dẫn em đến đồn cảnh sát gần đó chợt thấy một đôi vợ chồng cũng đang ở đấy tôi lại gần thì đột nhiên em bé chạy đến chỗ 2 người đó ................................................................

SV4 : Cảm xúc trong tôi dâng trào ,một dòng nước mắt lăn dài trên má lúc đấy tôi không kìm được cảm xúc của mình nghĩ đến ngày xưa tôi cũng vậy. Họ cảm ơn tôi .........................

SV5 : Trở về nhà kể cho mẹ nghe . Tôi cảm thấy mình lớn lên rất nhiều .

KB : Câu chuyện của tôi như thế đó các bạn ạ ! Tuy việc làm nhỏ bé nhưng tôi đã nhận được một niềm vui rất lớn .Tôi mong các bạn cũng giống như tôi , biết giúp đỡ mọi người và trẻ nhỏ nhé !

Bình luận (0)
Lưu Hạ Vy
31 tháng 10 2016 lúc 19:33

Võ Hương Thơm bn cần dàn ý hay văn z ?

Bình luận (5)
Lưu Hạ Vy
31 tháng 10 2016 lúc 20:30

Hôm ấy là một ngày đẹp trời lại là ngày nghỉ học, em cùng với Việt Hà rủ nhau ra công viên hóng mát. Tình cờ chúng em gặp được bốn bạn trai cùng lớp. Đó là Phát, Hoàng, Độ, Dũng. Sau khi dạo một vòng quanh công viên, chúng em lại ngồi đối diện nhau trên hai dãy ghế, ngắm nhìn cảnh vật xe cộ qua lại và kể cho nhau nghe những chuyện cười đọc được trang báo “Nhi Đồng” và “Khăn quàng đỏ”. Cả bọn cười nói rôm rả. Bỗng, Độ phát hiện thấy dưới ghế ngồi có mấy ông chích (ống kim tiêm). Độ lấy que hất ra ngoài rồi nói: “Có lẽ đây là mấy ống chích của mấy người ghiền xì ke đây”. Em suy nghĩ một lát rồi đề nghị: “Tụi mình về nhà lấy que gắp, rồi ra đây chúng mình đi khắp công viên gom lại bỏ vào thùng rác đi. Để thế này nguy hiểm lắm! Mọi người đều đồng ý. Sáng đó, chúng em gom được một bọc, ước chừng vài chục ống chích, đem bỏ vào thùng rác. Việc làm của chúng em tuy không lớn nhưng đứa nào đứa nấy đều cảm thấy vui, vì mình đã làm được một việc tốt, góp phần bảo vệ môi trường.

Bình luận (0)
Đỗ Diệu Linh
Xem chi tiết
Phương Thảo
11 tháng 11 2016 lúc 5:34

Mở bài:

– Giới thiệu qua về thầy / cô giáo mà em sắp kể.

– Kể lại hoàn cảnh và ấn tượng khiến em kính trọng và quý mến cô / thầy giáo.

Thân bài:

– Miêu tả đôi nét về thầy / cô giáo mà em quý mến. Nên tả những nét độc đáo và ấn tượng của thầy / cô giáo.

– Kể về tính tình, tính cách của thầy / cô giáo.

– Kỉ niệm sâu sắc nhất giữa em và thầy / cô giáo đó là gì?

– Nay đã lên lớp ....., tình cảm của em đối với thầy / cô giáo đó ra sao?

Kết bài:

Nêu ra sự kính trọng và yêu mến khi không còn được học với thầy / cô giáo và em sẽ phấn đấu trong việc học tập để không phụ lòng thầy / cô.

Bình luận (0)