Trong bài thơ "QUê hương" Nhà thơ Đô xTrung QUân có viết
QUê hương là con diều biếc
Tuổi thơ con thả trên đồng
QUê hương là con đò nhỏ
Êm đềm khua nước ven sông.
Đúng vậy, quê hương tôi đẹp và thanh bình lắm. Đẹp với những đồng lúa vàng bát ngát nặng trĩu cái chất quý trong sạch của trời. Đẹp với những dòng sông nước mát luôn dồi dào như dòng sữa mẹ ngọt ngào. Đẹp với những con người lao động cần cù, sớm hôm bán lưng cho trời, bán mặt cho đất. Quê hương không chỉ đẹp như vậy mà còn là nơi in dấu biết bao kỉ niệm của tôi trên mảnh đất xinh đẹp này. Những buổi chiều tà, tôi thường ngồi gốc đa vui đùa cùng các bạn trong xóm, thả diều, chạy nhảy quanh làng như con chim sáo tinh nghịch. Những cánh diều bay trong nền trời xanh của chiều quê như những ước mơ của tuổi thơ muốn thả hồn trong cơn gió. Những đêm trăng sáng lấp lánh, chúng tôi cùng chèo thuyền ra giữa sông hát và kể chuyện cho nhau nghe, Tiếng hát ngây ngô của bọn trẻ làm mặt sông yên tĩnh như lắng nghe âm thanh quê hương buổi đêm. Xa xa, những đoàn thuyền ra khơi đêm đánh cá. Khung cảnh quê hương lúc nào cũng đẹp như vậy. Tôi mong cảnh đẹp ấy sẽ mãi không phai mờ trong mỗi người con quê. Tôi sẽ cố gắng học thật giỏi để xây dựng quê hương mình ngày một văn minh, giàu đẹp hơn. /./
Những câu thơ trên chứa đựng một tình cảm lớn lao đối với quê hương của mỗi người. Đó chính là nơi ta được sinh ra và lớn lên. Nó chở che ta những ngày ta còn thơ bé và luôn là chỗ dừng chân cho những người con xa quê đi làm ăn trở về sau những năm tháng bôn ba khắp mọi nơi.
Như một lẽ tất nhiên, các bạn ai cũng có quê hương và em cũng vậy. Trong trái tim em, quê em thật đẹp và em luôn tự hào về hai tiếng thiêng liêng ấy.
Quê em cũng như bao làng quê khác, có gốc đa, giếng nước, sân đình, có con sông quê hương chảy dài mang nước đến cho xóm làng, có cánh đồng lúa thẳng cánh cò bay, có những đàn trâu tung tăng gặm cỏ và đặc biệt nơi đây có những con người chất phác, sống với nhau bằng tình cảm rất chân thành. Em yêu quê hương không phải vì nó giàu sang, trù phú mà chính vì nó gắn bó với cuộc sống của dân làng và với tuổi thơ của những đứa trẻ như em. Nhớ đến mùa thu hoạch lúa, trời nắng gay gắt, các bác nông dân trên người lấm tấm mồ hôi vì mệt nhọc nhưng trên mặt vẫn hiện lên nụ cười rạng rỡ mừng vì một vụ lúa bội thu, em lại nhớ đến câu ca dao:
Ai ơi bưng bát cơm đầy
Dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần”
Nhớ cả những quán nước chè dưới những gốc cây cổ thụ phục vụ những cô bác nông dân đi làm đồng về, nhớ hình ảnh quen thuộc của những đứa trẻ đi mò cua, bắt ốc. Quê hương còn gắn với tuổi thơ của chúng em bằng những buổi chiều chạy theo những anh chị lớn hơn đi thả diều trên cánh đồng lúa đã được thu hoạch xong chỉ còn trơ gốc rạ, rồi đến món khoai nướng, ngô nướng quen thuộc của bọn trẻ chăn trâu. Yêu quê hương là yêu luôn cả những điều bình dị, mộc mạc, đơn sơ đó bởi vì chính những hình ảnh này làm nên quê hương của mỗi người.
Quê hương mỗi người chỉ một
Như là chỉ một mẹ thôi
Quê hương nếu ai không nhớ
Sẽ không lớn nổi thành người
Quê hương luôn là niềm tự hào trong tâm trí em, sau này dù có đi đến nơi đâu đi chăng nữa, thì hình ảnh quê hương luôn khắc sâu trong trái tim em vì ở nơi đó có những người thân và kỉ niệm gắn với một thời thơ ấu không thể nào quên.
DÀN Ý :
1.MỞ BÀI: Quê hương em có rất nhiều cảnh đẹp tuyệt vời, mê đắm .
2.THÂN BÀI:
-Tả khát quát về cảnh đẹp quê hương em.
-Tả hoạt động của mọi người trên đó.
-Kỉ niệm nhỏ của em gắn liền với cảnh đẹp quê hương làm em nhớ mãi.
-Cảm xúc của em về cảnh đẹp quê hương.
3. KẾT BÀI: Những cảnh đẹp quê hương đã làm giàu có tâm hồn thơ ngây của tôi.