P/s: Bạn chủ tus đăng muộn thế,sáng mới viết được :v
Mẹ kính yêu ,
Hôm nay là ngày mùng 8/3 , con muốn viết thư này là để nói với mẹ một điều là con yêu mẹ nhiều lắm . Mẹ có biết không ? , Mẹ luôn luôn chăm sóc , lo lắng cho con vậy mà chỉ vì hờn dỗi với mẹ mà con không thèm làm phụ giúp mẹ một việc gì mẹ nhờ đến con . Đến khi suy nghĩ lại những việc làm đó của mk con cảm thấy rất hổ thẹn với chính bản thân . Con chẳng biết mẹ nghĩ gì khi mẹ mắng con rồi con khóc nhưng khi đọc một bài văn con mới biết được rằng khi mẹ mắng làm con khóc mẹ cũng rất đau lòng nhưng vì muốn con lên người nên mẹ phải làm vậy . Mỗi lúc con ngủ quên khi đang học đêm , mẹ đã bế con lên giường nằm , soạn lại sách vở cho con (những lúc này con biết hết vì ai cứ động vào con khi con đang ngủ là con lại dậy nhưng rồi lại ngủ) . Khi con ốm , mẹ lo lắng đến không ăn cơm , mẹ nấu bao nhiêu là cháo , cứ tí là lại cho con ăn , tí là lại cho con ăn , có khi con còn giận dỗi me vì sao mẹ cứ bắt con ăn cháo vậy , sao không cho con ăn cơm nhưng khi ăn cơm vào thì con mới biết chỉ có cháo mới có thể ăn được vào lúc con ốm . Mẹ ơi , mẹ thật tuyệt vời .Công lao của mẹ vĩ đại như biển Thái Bình Dương . Mẹ ơi , con yêu mẹ nhiều lắm mẹ ạ ! Hôm nay con chúc mẹ luôn luôn vui vẻ , hạnh phúc và mong mẹ tha lỗi cho những sự sai lầm của con khiến mẹ buồn . Con yêu mẹ !
Con gái út của mẹ
Lê Thị Thu Hiền .
Gửi mẹ thân yêu !
Ngày 8-3 sắp tới, ngày mà hàng triệu trái tim của những con người Việt Nam hướng về mẹ - đấng sinh thành vĩ đại trong tâm hồn của nhân loại. con cũng gửi lời tâm sự của mình vào trang giấy mong manh này , xin mẹ hãy nhận lấy và coi như một món quà nhỏ bé của con gái mẹ nhé !
Điều đầu tiên con muốn nói với mẹ rằng : Con yêu mẹ nhiều lắm ! Con thật là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên thế gian này mẹ nhỉ ? Bởi vì con có mẹ, mẹ mãi là nguồn hạnh phúc , là ánh mặt trời để cây hoa nhỏ bé ấy hướng về vì tinh tú vĩ đại ấy.
Con từng mắc biết bao nhiêu sai lầm và sau này con hiểu rằng mỗi một lần ấy đã để lại trong trái tim nhân hậu vô bờ của mẹ một vết thương khó lành .Mỗi lần nhớ lại một sai lầm mà sẽ khiến con ân hận suốt chặng đường sau này, con lại khóc. Mẹ có nhớ ...
Mùa đông năm ấy đối với con sẽ mãi là mùa đông day dứt nhất. Cái lạnh buốt da trên bầu trời như tội lỗi bất kính của con đối với mẹ. Khi đôi bàn chân của mẹ bắt đầu nứt nẻ vì căn bệnh quái ác. Con đã không nghe lời mẹ vì lời rủ rê của đám bạn, và con nói dối mẹ để được đi chơi cùng bạn. Trời bắt đầu đổ mưa, con ngồi trong quán chợt hốt hoảng vì nhận ra bóng dáng thân quen của mẹ. Mẹ nghiêm khắc nhìn con rồi kéo con về. Trên đường đi, con thấy mưa rơi, hay như những giọt nước mắt của mẹ. Con mải nghĩ mà không nhận ra rằng đôi chân của mẹ đang thầm lặng lẽ đau đớn . Khi về tới nhà, mẹ đã mắng con vì tội nói dối, con khóc, và nghĩ rằng mẹ đã không còn yêu thương mình nữa...Có lẽ sự ngu ngốc đã khiến con không nhận ra tình yêu thương và hy sinh của mẹ dành cho đưá con bé bỏng .
Từ ấy, con bắt đầu yêu thêm những câu hát về mẹ, con biết tự trưởng thành mình và không thể quên được rằng trong tâm hồn con có quá nhiều điều con ấp ủ về mẹ. Cho dù hôm nay, mai sau và mãi mãi ... con vẫn sẽ là một đứa trẻ ngây ngô trong lòng mẹ. Bước chân con đi khắp nơi sẽ mãi có mẹ hành đi cùng, để dạy con những điều con chưa biết.
Nhưng rồi... con lại sợ thời gian, con sợ một ngày nào đó bóng mẹ sẽ không còn bên con nữa . Con sợ rằng một ngày kia con không báo đáp được công ơn mà con vĩnh viễn nợ mẹ. Con nói điều này với mẹ, và con tin chắc rằng câu trả lời của mẹ sẽ là một tiếng cươì kèm theo lời nói : có sao gì đâu con, miễn là con luôn đủ can đảm để tiến lên phía trước, mẹ luôn theo con mà !
Đúng vậy mẹ nhỉ ? Có gì đâu , vì con có mẹ mà ! Con yêu mẹ !
Con gái mẹ : Trâm Anh
Gửi mẹ !
con muốn viết cho mẹ thật nhiều những bức thư yêu thương thay vì mẹ phải nhận những bức thư xin lỗi đều đặn của con. Chỉ tại con là một đứa ngang bướng và không biết cách biểu lộ tình cảm nên con khó có thể nói với mẹ những lời từ sâu thẳm lòng con. Vì vậy con chỉ có thể viết những dòng này để mẹ biết được con yêu mẹ đến nhường nào!
Mẹ ơi! Con nghĩ Đấng Tạo Hóa quá hào phòng với con, bởi Ngài đã cho con đến trong cuộc đời này, ban cho con vô số quà tặng. Nhưng với ***** là quà tặng quí nhất không phải vì mẹ là một vị thánh hay một vĩ nhân mà chỉ đơn giản vì mẹ là MẸ của con.
Con biết Mẹ đã hy sinh cho chúng con quá nhiều: tuổi thanh xuân, sức khỏe, thời gian riêng của bản thân…có lẽ là cả cuộc đời này chúng con luôn được mẹ bao bọc che chở! Chúng con được sinh ra, kinh tế gia đình mình không khá giả chính vì thế mà mẹ luôn chắt chiu, dành dụm để lo tiền ăn học, thuốc men khi chúng con ốm đau. Dẫu cuộc sống có khó khăn nhưng chúng con luôn được sống trong tình thương yêu và mẹ luôn để chúng con được bằng các bạn cùng trang lứa. Con vẫn nhớ những khi chúng con bị ốm, không ngủ được và khóc vì đau thì mẹ lại thức trắng cả đêm để dỗ dành, tìm mọi cách cho chúng con ngủ. Con đi học, mẹ luôn lo lắng để chúng con khỏi thua bạn thua bè. Mẹ nói: “Các con thấy đó vì hồi trẻ mẹ không chịu cố gắng học hành cho tốt nên bây giờ mẹ phải làm công việc vất vả, các con phải chịu khó cố gắng nỗ lực học giỏi sau này con có cuộc sống tốt hơn, con có thể đi đến các nước trên thế giới, điều quan trọng hơn là con chứng minh được bản thân mình với mọi người”. Dù công việc bận rộn, vất vả là thế nhưng mẹ luôn theo sát chỉ bảo chúng con học hành. Rồi con cũng không phụ sự kỳ vọng của mẹ, ngày con nhận giải thưởng học sinh giỏi toán của tỉnh mẹ đã khóc vì sung sướng, tự hào.
Mẹ còn là người vị tha, con nói điều này không phải vì mẹ chưa bao giờ đánh chúng con. Mà vì mẹ luôn thông cảm và sẵn sàng tha thứ những lỗi lầm của chúng con. Bởi vậy từ khi còn bé mỗi lần bị điểm kém hay mắc phải lỗi gì thì mẹ là người đầu tiên con thổ lộ. Mẹ ơi! Con biết mẹ buồn vì con nhiều lắm! Bởi đôi lúc con chẳng vâng lời, còn cãi lời, thậm chí thờ ơ trước những lời khuyên của mẹ. Con xin lỗi mẹ dù là lời xin lỗi muộn màng nhưng con hứa sẽ không để mẹ phiền lòng nhiều vì con nữa.
Mẹ yêu dấu! Con viết những dòng này nhưng rất có thể con sẽ không bao giờ gởi đi! Thời gian sẽ dần qua đi, những dòng chữ này rồi cũng mờ nhạt theo năm tháng nhưng mẹ ơi tình yêu chúng con dành cho mẹ là mãi mãi. Mẹ hãy dành thời gian chăm sóc bản thân mình! Hãy cho chúng con cơ hội để đền đáp tình yêu của mẹ. Mẹ hứa phải sống thật lâu với chúng ***** nhé!
Gửi mẹ kính yêu của con !
Mẹ biết đối với ***** quan trọng đến nhường nào không? Mẹ luôn dành tất cả sự quan tâm và tình yêu vô bờ cho con: mẹ cho con sự dũng cảm và tự tin để con bước đi trên đường đời; mẹ cho con niềm hạnh phúc theo một cách hoàn hảo nhất mà mẹ có; mẹ cho con cả cuộc sống, từng giọt mồ hôi và cả tháng năm làm lũng vất vả vì con và hơn cả mẹ cho con tình yêu, tình thường mà con may mắn nhận được. Thời gian và sự dỗi hờn vô căn cứ của con, con không biết là mẹ buồn đến nhừơng nào. Bị chính đứa con mà mình khiến mình tổn thương - đứa con mà mình dành trọn tình yêu thương, đứa con mà mình lọt lòng cưu mang. Mẹ biết không, không có một lời nói nào đủ để đong đầy tình yêu mẹ dành cho con nhưng cũng không lời xin lỗi nào đủ để báo đáp công ơn mẹ. Tình mẹ tựa muôn vàn vì sao trên trời, sáng mãi trong tim con. Hôm nay con muốn viết bức thư này để muốn nói với mẹ rằng ba chữ "Con xin lỗi". Xin lỗi vì đã từng nhiều lần làm mẹ buồn, xin lỗi vì đã có lúc tức giận với mẹ, xin lỗi vì con chưa làm tròn bổn phận người con, và... xin lỗi mẹ vì tất cả. Con yêu mẹ, yêu chỉ mình mẹ thôi...
Con gái yêu của mẹ
Ribby
Mẹ ơi!
Trời đêm nay lại có gió rét rồi, những ngôi sao nhỏ bé không biết đi đâu, mây mù lạnh lẽo. Hạt mưa xuân li ti khẽ hắt vào mặt con, băng giá. Con nhìn lên trời cao – nơi xuất phát của những hạt mưa kia, nhưng tối đen như mực. Có phải bất cứ thứ gì trên đời đều không muốn để người ta biết nơi mình sinh ra, và ngay cả chính mình cũng không hề để tâm tới? Hạt mưa nhỏ bé cứ rơi, vội vã, hoàn toàn không để ý đến cội nguồn của mình, không ngẩng đầu lên mà nhìn nơi đã từng tạo ra nó lấy một lần- như chính bản thân con vậy :(
Mưa xuân lại giăng khắp sân vườn, nhẹ rơi trên đôi bàn tay và mái tóc con. Thật nhẹ nhàng? Là nhẹ nhàng đúng không mẹ? Cũng như bàn tay mẹ dịu dàng chăm sóc con, luôn chở che cho con trong suốt cuộc đời này….
Con lớn lên trong màu xám, nhiều u tối nhưng cũng có ánh hồng. Con thờ ơ, lạnh nhạt, vô tâm. Con ích kỷ, nhỏ nhen, tự cho mình là đúng, con chẳng bao giờ hiểu được mẹ. Con luôn giấu giọt nước mắt vào sâu thẳm trong tim, lấy nụ cười che đi đau thương nơi con mắt. Chôn vùi tất cả vào lòng, con sống với vẻ ngoài khá hồn nhiên, con cãi lại mẹ, đôi khi lại nũng nịu như đứa con nít, mà không một ai nhìn ra rằng thâm tâm con sớm đã bị bóng đen xâm chiếm.
Một kẻ sống nội tâm như con thường tự cho mình là đúng, không bao giờ kể tâm sự của mình cho bất kỳ ai nghe, không tham khảo ý kiến của ai, không màng đến người ngăn cản mình. Mẹ mắng con, mẹ chửi con, tất nhiên có đúng có sai bởi không ai là người hoàn hảo cả.Vậy mà con tỏ thái độ, con cãi lại mẹ, tỏ thái độ bất bình trước lời nhắc nhở của mẹ- mặc dù con có làm sai. Lối sống nội tâm của con làm con trở nên tách biệt với mọi người, ngay cả mẹ. Con không bao giờ kể cho mẹ nghe những gì diễn ra xung quanh con, không bao giờ nói cho mẹ biết con đang nghĩ gì và muốn làm gì, con tự ý quyết định. Và rồi đến khi thất bại ê chề, mẹ lại đến bên con, an ủi, vỗ về động viên con, để con có động lực bước tiếp...
Mẹ... đã giúp con chiến thắng chính mình, vì chính tình thương mẹ dành cho con không bao giờ thay đổi...
Con Yêu Mẹ!
P/s: ! Văn hơi lôm côm tí :vv