* Bài làm cần đảm bảo các ý sau:
Đây là bài thơ "tả cảnh ngụ tình" rất đặc sắc thể hiện phong cách thơ hết sức điêu luyện, trang nhã của bà Huyện Thanh Quan, tác giả mượn cảnh vật để kín đáo kí thác những nỗi niềm tâm sự của mình: Nỗi buồn cô đơn trước thực tại, nhớ về dĩ vãng để trang trải nỗi lòng:
+Hai câu đề:
- Một không gian, thời gian gợi buồn, đó là "Đèo Ngang" với "bóng xế tà": Không gian mênh mông, thời gian chiều tà gợi trong lòng lữ khách một nỗi buồn man mác.
- Nét chung về phong cảnh: nhà thơ gợi một nét về thiên nhiên hoang dã nơi Đèo Ngang(cỏ, đá,cây,hoa), phân tích cái hay của điệp từ"chen" -) Thiên nhiên rậm rạp, đua nhau trong một không gian sinh tồn. Chỉ có 3 sự vật nhưng ta có cảm giác rất nhiều.
-) Miêu tả cận cảnh Đèo Ngang với một vài nét chấm phá: không gian, thời gian, thiên nhiên đều gợi nét buồn.
+ Bốn câu thực luận: Tả cụ thể hơn cảnh Đèo Ngang
- Phép đảo ngữ, đối cân rất xứng đã khắc họa được sự ít ỏi, nhỏ nhoi của cảnh vật nơi đây, chú ý tập trung vào các từ láy gợi hình: lom khom, lác đác. Có sự xuất hiện của con người nhưng không làm bức tranh vui lên mà gợi trong lòng lữ khách một nỗi buồn trĩu nặng.
- Những âm thanh hoang dã nơi Đèo Ngang qua phép đảo ngữ,đối,chiw chữ rất khéo léo, trang nhã của tác giả đã gợi nỗi niềm tâm sự kín đáo, da diết của tác giả: nhơ nước, thương nhà-)niềm hoài cổ
-) Bốn câu thơ đầu tác giả thiên về tả cảnh bằng vài nét phác họa, chấm phá mà khá đậm nét, người đọc nhận ra tình cảm của thi nhân trong từng đường nét của cảnh vật
+ Hai câu kết: thâu tóm cảnh và tình mà thực chất là tình của bài thơ
- Thủ pháp đối lập: không gian rộng lơn><con người nhỏ bé-) nỗi cô đơn gần như tuyệt đối của tác giả: cách dùng từ đặc sắc "mảnh tình" -) nỗi buồn như kết đọng thành hình khối trong tiếng thở dào "ta với ta" -) khao khát được chứng giám và trang trải nỗi lòng của tác giả.
CHÚC BẠN HỌC TỐT ;)