có thể tk:
Hôm qua, nhân dịp cuối tuần em đã cùng mẹ đến siêu thị để mua sắm. Tại đó, em đã gặp phải một tình huống dở khóc dở cười, xấu hổ vô cùng.
Đúng 10 giờ sáng ngày hôm qua, mẹ và em đến siêu thị. Vì là ngày cuối tuần nên nơi đây thật đông đúc, toàn người với người thôi. Em lại có vóc dáng khá thấp nên chẳng nhìn rõ gì cả. Vậy nên, mẹ dặn em cầm lấy túi của mẹ thật chắc, để tránh bị lạc nhau. Càng vào bên trong siêu thị, em lại càng bị hấp dẫn bởi những món hàng đẹp được bày biện bắt mắt. Ở trong này, dòng người không còn quá đông đúc nữa. Thế là, em buông tay ra để thỏa thuê chạy lại gần ngắm nhìn quầy hàng bán hoa. Những bông hoa xinh đẹp, nhiều màu sắc đủ các loại được xếp, bày la liệt trong các chậu, rổ, giỏ… khiến em nhìn mê tít cả mắt. Đúng lúc đó, em nhận ra rằng mình đã lạc mất mẹ. Hoảng hốt, em vội chạy về phía trước để tìm mẹ. Chợt, thấp thoáng trong góc nhỏ bên trái, em thấy một người phụ nữ lướt qua mặc chiếc áo màu tím giống hệt mẹ. Thế là em vội chạy lại, cầm lấy tay áo và gọi thành tiếng “May quá, con tìm được mẹ rồi”. Thế nhưng, đúng lúc đó, một tiếng gọi từ phía sau vang lên khiến em đứng người lại “Diễm, con đang nói chuyện với ai vậy”. Quay đầu lại, mẹ đang nhìn em với vẻ mặt nghi ngờ phía sau. Vậy thì người mà em đang cầm tay áo là ai chứ? Đáp lại sự ngờ vực của em, người phụ nữ đấy quay lại nhìn em với một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ. Cô ấy ngại ngùng rút tay ra và nói “Cháu nhận nhầm người rồi” sau đó nhanh chóng rời đi trước ánh mắt xấu hổ của em. Lúc đó, em ước gì có một cái hố nào đấy để nhảy vào luôn, tránh đi những nụ cười và ánh nhìn tò mò của rất nhiều người xung quanh đó.
Từ lúc đó, đến khi về nhà, em không có nhìn xung quanh hay cách xa mẹ nữa. Vì sự kiện lúc trước đó đã đủ để em xấu hổ lắm rồi. Dù vậy, đó vẫn là một chuyện khá thú vị để em có thể chia sẻ với mọi người.