Học tại trường Chưa có thông tin
Đến từ Hải Dương , Chưa có thông tin
Số lượng câu hỏi 0
Số lượng câu trả lời 30
Điểm GP 0
Điểm SP 23

Người theo dõi (2)

Đang theo dõi (4)


Câu trả lời:

có thể tk: 

Hôm qua, nhân dịp cuối tuần em đã cùng mẹ đến siêu thị để mua sắm. Tại đó, em đã gặp phải một tình huống dở khóc dở cười, xấu hổ vô cùng.

Đúng 10 giờ sáng ngày hôm qua, mẹ và em đến siêu thị. Vì là ngày cuối tuần nên nơi đây thật đông đúc, toàn người với người thôi. Em lại có vóc dáng khá thấp nên chẳng nhìn rõ gì cả. Vậy nên, mẹ dặn em cầm lấy túi của mẹ thật chắc, để tránh bị lạc nhau. Càng vào bên trong siêu thị, em lại càng bị hấp dẫn bởi những món hàng đẹp được bày biện bắt mắt. Ở trong này, dòng người không còn quá đông đúc nữa. Thế là, em buông tay ra để thỏa thuê chạy lại gần ngắm nhìn quầy hàng bán hoa. Những bông hoa xinh đẹp, nhiều màu sắc đủ các loại được xếp, bày la liệt trong các chậu, rổ, giỏ… khiến em nhìn mê tít cả mắt. Đúng lúc đó, em nhận ra rằng mình đã lạc mất mẹ. Hoảng hốt, em vội chạy về phía trước để tìm mẹ. Chợt, thấp thoáng trong góc nhỏ bên trái, em thấy một người phụ nữ lướt qua mặc chiếc áo màu tím giống hệt mẹ. Thế là em vội chạy lại, cầm lấy tay áo và gọi thành tiếng “May quá, con tìm được mẹ rồi”. Thế nhưng, đúng lúc đó, một tiếng gọi từ phía sau vang lên khiến em đứng người lại “Diễm, con đang nói chuyện với ai vậy”. Quay đầu lại, mẹ đang nhìn em với vẻ mặt nghi ngờ phía sau. Vậy thì người mà em đang cầm tay áo là ai chứ? Đáp lại sự ngờ vực của em, người phụ nữ đấy quay lại nhìn em với một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ. Cô ấy ngại ngùng rút tay ra và nói “Cháu nhận nhầm người rồi” sau đó nhanh chóng rời đi trước ánh mắt xấu hổ của em. Lúc đó, em ước gì có một cái hố nào đấy để nhảy vào luôn, tránh đi những nụ cười và ánh nhìn tò mò của rất nhiều người xung quanh đó.

Từ lúc đó, đến khi về nhà, em không có nhìn xung quanh hay cách xa mẹ nữa. Vì sự kiện lúc trước đó đã đủ để em xấu hổ lắm rồi. Dù vậy, đó vẫn là một chuyện khá thú vị để em có thể chia sẻ với mọi người.

Câu trả lời:

1/4

Câu trả lời:

có thể tham khảo trên mạng:

Em sinh ra và lớn lên ở thành phố. Vì xa xôi em chưa một lần về chơi quê nội. Hè lớp ba vừa rồi em theo bố về thăm nội, và đó là lần đầu tiên em nhìn thấy một con ngựa kéo xe.

Chiếc xe thổ mộ cũ kĩ càng làm nổi bật hình ảnh con ngựa xinh đẹp, dáng vẻ rất cường tráng. Con ngựa cao hơn một mét khoác một bộ lông màu nâu bóng mượt. Thân hình nó thon lằn chắc nịch. Bờm nó dài được chải thắng cắt tỉa cẩn thận. Đầu ngựa dài, hai lai to, dựng đứng. Hai lỗ mũi ươn ướt phập phồng. Ngực nó nở nang, bốn chân cao to mang móng sắt. Người ta xỏ dây thừng vào mũi ngựa để làm dây cương và choàng qua vai nó cái ách gỗ của cỗ xe thổ mộ. Đứng tại ngã ba đường, chủ xe và chú ngựa kiên nhẫn đón khách. Chú ngựa được cho ăn cỏ và uống nước pha với đường đen trong cái xô luôn luôn móc theo xe. Chú ngựa uống nước trong xô đuôi không ngừng ve vẩy hết sang phái lại sang trái. Chiếc xe chỉ có dăm chỗ ngồi. Khi bố con em ngồi vào chỗ, bác xe ngựa ra roi cho ngựa chạy. Chú ngựa chạy đều đều khá nhanh còn bác chủ xe khề khà nói chuyện. Chú ngựa gõ móng sắt lên mặt đường nghe lộp cộp, lộp cộp làm em nhớ tới bài hát bố dạy em hát khi em còn bé: "Ngựa phi, ngựa phi đường xa…"'

Nuôi ngựa rất có ích vì ở nông thôn ngựa là sức kéo thay cho xe vận tải nhẹ. Vùng núi cao, dốc núi gập ghềnh, ngựa cũng giúp con người đỡ nhọc nhằn chùn chân, mỏi gối. Cho nên dù thời hiện đại xe cộ máy móc không thiếu nhưng người dân nông thôn và miền núi vẫn thích nuôi ngựa.

Ngựa là con vật khỏe mạnh, có nghĩa và trung thành với chủ. Trong chiến tranh, ngựa giúp người chiến đấu chống quân thù. Trong thời hòa bình, ngựa giúp nhân dân ta sản xuất. Hình ảnh chú ngựa và xe thổ mộ thật thanh bình, nên thơ, chân chất, mộc mạc như hương đồng gió nội của quê mẹ ngọt ngào.