Văn bản ngữ văn 7

Lưu Thị Phương Anh

Em hãy biểu cảm về 1 món quà tuổi thơ

Trần Diệu Linh
3 tháng 7 2020 lúc 21:22

#THAM KHẢO

Mở bài: Dẫn dắt từ chung đến riêng hoặc liên hệ trực tiếp suy nghĩ của bản thân liên quan đến món quà, ví dụ: Tuổi thơ là một cuốn sách dày mà không ai nỡ đánh rơi…

Giới thiếu được món quà đó là gì và tình cảm chung với nó (gắn bó, yêu thích, mang nhiều kỉ niệm…)

Thân bài:

Khái quát hoàn cảnh có được món quà Hoàn cảnh của bản thân lúc ấy để thấy được món quà có ý nghĩ như thế nào với em. Hoàn cảnh nhận được món quà (dịp sinh nhật, đầu năm học hay môt ngày bất ngờ vì lời hứa…) Ai tặng quà, món quà gì Tâm trạng của em khi nhận được món quà Biểu cảm về hình dáng, đặc điểm, tính chất, công dụng của món quà Biểu cảm theo trình từ từ bao quát đến cụ thể : hình dáng, màu sắc, đường nét, kiểu dáng, chất liệu, giá thành (chú ý: lựa chọn những nét tiêu biểu kèm theo cảm nghĩ của bản thân.

+ Ví dụ biểu cảm chiếc cặp: Chiếc cặp chỉ làm bằng một loại vải bình thường nhưng với em nó là chiếc cặp quý nhất trước giờ…

+ Biểu cảm về con gấu bông: Ôi, cái màu xanh dương trên lớp lông mềm mại của chú gấu mà em cứ ngỡ được ôm cả những đám mây xanh trên trời vào lòng…

Chọn đặc điểm nổi bật của món quà đó để phân biệt những món quà khác, ví dụ: Chiếc cặp được mẹ tỉ mỉ thêu tên của em bằng chỉ màu đỏ trên nền xanh… Công dụng của món quà đó với em

+ Chiếc cặp: em luôn mang theo bên mình để gánh giùm em những chồng sách nặng, mang theo cho em những chai nước, hộp sữa, món đồ chơi…nhắc nhở em đi học đúng giờ.

+ Gấu bông: là người bạn bên cạnh em để em tâm sự, là chiếc gối mềm em ôm vào lòng…

Biểu cảm về một kỉ niệm về món quà khiến em nhận ra giá trị tinh thần của món quà đó gắn với kỉ niệm tuổi thơ

Ví dụ: một lần chiếc cặp bị xém cháy vì em bất cẩn hay bị rớt xuống sông do em nghịch ngợm…

Người tặng món quà đó giờ ra sao Món quà đó em gìn giữ thế nào.

Kết bài: Khẳng định lại tình cảm em dành cho món quà và người đã tặng quà cho em. Ý nghĩa lớn từ món quà đã mang đến cho em. Mong ước bà hứa hẹn.

Bình luận (0)
minh nguyet
3 tháng 7 2020 lúc 23:30

Tham khảo:

Tuổi thơ là những ngày tháng rong chơi không lo nghĩ, là những nụ cười trong trẻo ngày nắng, những âm thanh vui vẻ lắng đọng ngày mưa. Tuổi thơ của tôi gói gọn trong một kỉ vật đến giờ vẫn được cất giữ trên vị trí đẹp nhất của tủ kính nơi phòng khách: con gấu bông.

Con gấu bông này tôi được mẹ tặng vào dịp sinh nhật 6 tuổi, khi mà ngày khai trường vào lớp 1 đã cận kề. Tôi vẫn còn nhớ cảm giác hạnh phúc đến vỡ òa khi bóc từng lớp giấy bọc quà, nhìn thấy chiếc tai gấu lấp ló phía trong bộp bìa carton. Cảm giác nghẹn ngào, xúc động đến mức tôi nhảy cẫng lên hò reo khiến cả nhà nhìn tôi thích thú trêu chọc. Tôi đã thích gấu bông từ rất lâu rồi, khi sang nhà chị họ chơi và thấy chị có một chú gấu Teddy để trên bàn học, tuy nhiên tôi biết gia đình mình không quá khá giả, mẹ và bố phải làm việc vất vả để kiếm tiền trang trải học phí và những lần ốm đau của tôi. Do đó, tôi không hề năn nỉ hay xin bố mẹ mua bất cứ món quà nào cả. Tuy nhiên, có lẽ vì nhìn thấy sự thích thú của tôi với chú gấu bông kia và muốn động viên tôi học tốt nên mẹ đã mua tặng tôi vào ngày sinh nhật món quà tuyệt vời đến vậy.

Tôi rất thích chú gấu mẹ tặng và đặt tên nó là Nhỏ, vì em cũng nhỏ xinh thôi, không quá to, vừa đủ để tôi ôm đi ngủ. Từ khi có chú gấu Nhỏ, tôi luôn mang theo em khi sang nhà hàng xóm chơi trò gia đình, em sẽ là em bé, tôi chăm em, cho em ăn, dỗ dành em khi ngủ... Tôi may áo cho em mặc, làm mọi thứ từ những tờ giấy lịch hay bất kể thứ gì tôi nghĩ ra để em có "một cuộc sống sung túc nhất".

Nhỏ toàn thân có màu nâu xám, đôi mắt đen láy như hai hạt nhãn và chiếc mũi xinh xinh hình tam giác. Tôi luôn cố gắng giữ gìn em, tuy nhiên có một ngày tôi ôm em sang nhà hàng xóm chơi như thường lệ, thì tôi làm em rách bục chỉ ở tay vì bị mắc vào đinh ở trên tường. Tôi lúc đó rất sợ, sợ vì mẹ sẽ trách mắng, lại buồn, buồn vì đây là món quà mẹ tặng, tôi không muốn em bị hỏng chút nào.

Tôi và một chị hàng xóm đã lấy kim chỉ và khâu lại nhưng vẫn bị lòi bông ra ngoài. Tôi càng trở nên lo lắng. Khi mẹ biết chuyện, mẹ đã khâu lại giúp tôi, cười và nói: mẹ rất tự hào khi tôi biết tự khâu lại vì lúc đó tôi còn nhỏ, nhưng cũng lưu ý tôi không nên quá lo lắng về những chuyện vô tình xảy ra, cứ thoải mái đón nhận và chuyện gì cũng có cách giải quyết. Khi ấy, tôi vẫn chưa hiểu rõ lời mẹ nói, nhưng giờ đây nhớ lại, tôi đã có thể hiểu phần nào. Tôi đã không còn luống cuống khi gặp phải tình huống bất ngờ nữa. Thay vào đó, tôi bình tĩnh hơn và suy nghĩ tìm cách giải quyết, nếu việc nào khó quá, tôi sẽ đi tìm người nào đó có thể giúp mình.

Đó là bài học đầu tiên mẹ dạy tôi - một đứa trẻ nhỏ luôn lo lắng, luôn sợ hãi. Giờ đây, khi tôi đã lớn hơn, em gấu Nhỏ được mẹ cất trên ngăn tủ ở phòng khách, thỉnh thoảng được mẹ mang đi giặt cho đỡ bụi bặm. Mỗi khi nhìn thấy em gấu, tôi luôn tự nhủ với bản thân phải cố gắng, không được làm mẹ phiền lòng, phải mạnh mẽ và luôn bình tĩnh, lạc quan

Bình luận (0)

Các câu hỏi tương tự
Trần Nghiên Hy
Xem chi tiết
akiko
Xem chi tiết
FLDZ9
Xem chi tiết
Vũ Hạ Tuyết Anh
Xem chi tiết
Thư Minh
Xem chi tiết
Koten
Xem chi tiết
trần thôn nữ
Xem chi tiết
Hinamori Amu
Xem chi tiết
Nguyễn Thu Ngà
Xem chi tiết
Đại Minh Tinh
Xem chi tiết