Văn bản ngữ văn 7

akiko

(em hãy cảm nghĩ về món quà tuổi thơ )

luu ý : ko quá dài cx ko quá ngắn nhé , đừng chép mạng luôn nhé

mình đang cần gấp cảm ơn nhiều nhé

Lê Xuân Mai
12 tháng 12 2016 lúc 21:51

Con gấu bông
Ba tôi từ Nga về,cho tôi 1 con gấu bông,màu lông trắng tuốt <nhân ngày sinh nhật lần thứ 10 của tôi .
thoáng nhìn em gấu ý dơn giản lắm,nhưng là của ba cho nên tôi hơi sợ sợ và....đáp lại :ôi con yêu em ý lắm ạ,con cảm ơn ba .
Thực tình mấy ngày đầu tôi hơi khó chịu,chẳng thà ba cho túi kẹo còn đem chia các bạn,em gấu này chỉ mình chơi,mà nằm chiếm mất nửa giừơng của công chúa rùi ,thật là con gấu ngủ đông,lười và vô tích sự quá !
Vài ba ngày sau ,ba tôi lại đi công tác xa,mẹ bảo tôi về buồng mẹ cùng em gấu nũa cho vui ,tôi đành đem theo đi.
Hôm đầu tiên ba xa nhà mà có 2mẹ con tôi và em gấu,mẹ bảo :đây là tình cảm của ba dồn vào cho con gái cưng đấy,con cứ khám phá dần xem em ấy cũng có hồn đấy !
Tôi ngạc nhiên quá,vật bằng vải mà có hồn ư? nghĩ thế nhưng không dám cãi lại mẹ .tôi tò mò nhìn vào mắt em ý,chao ôi long lanh lóng lánh ,đẹp lắm,như làm bằng 2 hòn bi ve,lại còn chơm chớp nữa chứ .!miệng gấu xinh xinh lúc nào cũng cừoi,2 tai dỏng lên như đang nghe mọi ng nói gì đó,có cả râu,cả mũi,đầy đủ tất.Tôi đem banh 4 chân em ý ra ,bỗng tiếng kêu khịt khịt ở lồng ngực,mẹ bảo ,con nhẹ tay kẻo em ý đau đấy,tôi tò mò bẫm vào cạnh sườn ,em ý nằm lăn ra,co tròn lại cười rinh rích .
À là thế,ba tôi tinh thật,đêm nay 2 mẹ con tôi tha hồ nói chuyện với em ya và khám phá xem còn tác dụng gì nữa đây !
Tôi tự hào lắm,ba tôi có mình tôi thui,ba gửi lòng ba vào em gấu,ba bảo phải mất 2 tháng lương của ba mới mua được em ý từ NGA về đấy,bay giờ tôi đã lướn,có thể mua tặng ba mẹ 10 em gấu đó và chỉ bằng 1phần ba tháng lương của tôi thôi nhưng ...quà của ba mẹ vẫn là thiêng liêng nhất .
tôi thầm nhắc mình ; con gái cưng của ba luôn tôn trọng những mns quà ba mẹ ban cho, vất vả cả cuộc đời ba mẹ mới sinh ra mình ,sống và làm việc cho có ích để khỏi phụ công cha nghĩa mẹ ơn thầy .Gấu bông của ba .quà kỷ niệm đáng nhớ.

Bình luận (0)
Nguyễn Trần Thành Đạt
12 tháng 12 2016 lúc 16:33

Ai cũng có một tuổi thơ, một tuổi thơ với biết bao kỉ niệm vui buồn. những kỉ niệm đó hẳn là những kỉ niệm đẹp nhất mà mỗi chúng ta đều trân trọng. Tôi cũng vậy, những kỉ niệm thời thơ ấu trong tôi sẽ không bao giờ phai, nó là những dấu ấn mang đầy tình cảm với sự thiết tha, mộng mơ. Nhưng cái đặc biệt ở những kỉ niệm ấy là thông qua một thức quà quen thuộc của thôn quê. Đó chính là nước sấu.
Thức quà ấy đối với tôi thật thiêng liêng cùng với từng khoảnh khắc vui vẻ, thân thương. Sấu đã đi theo tôi suốt chặng đường dài học tập, và sẽ mãi theo tôi trên con đường này. Nhớ lại những giờ sau buổi học, cốc nước sấu đã khiến cho tôi vơi đi những vất vả, căng thẳng nơi học đường, vơi đi những nỗi buồn bận bịu quanh tôi. Nó là một thức uống thần tiên khiến bất kì người nào được thưởng thức cũng không thể quên được hương vị. Vị chua hoà quyện cùng vị ngọt đường thật thôn quê nhưng cũng đầy vẻ thanh tao, nhã nhặn. Dường như thức quà ấy đã quá quen thuộc với tôi đến từng hương vị, cách chế biến. Sấu bề ngoài vỏ xù xì đó là một hình thức mang đầy tính giản dị để rồi khi hoàn thành các công đoạn thì lại toát lên được phẩm giá bên trong nó. Đó là những gì thú vị ở thức quà mà tạo hoá ban tặng ấy. Nhớ lại những buổi chiều, trên đường tan học, tôi cảm thấy thật thú vị với những vòm sấu xanh um tùm, những chùm hoa trắng li ti đơm kín cả cây bên đường, và nhìn thích mắt hơn nữa là những quả sấu tròn tròn thấp thoáng sau tán lá. Dường như để lưu lại những điều đẹp đẽ đó mà người ta đã giữ lại quả để ngâm. Người thì ngâm đường thành thứ nước giải khát tuyệt hảo cho mùa hè, người thì ngâm sấu với nước mắm để khi thu sang mang ra ăn với cơm nóng mong xoá dịu nỗi nhớ vị chua đến lạ kì của trái sấu mùa hè. Chẳng khác gì tôi, đối với tất cả các cô cậu học sinh thì mùa sấu lại gắn liền với những món thân quen như sấu dầm, ô mai sấu. Chỉ với những quả sấu thôi mà thời xưa các cô tiểu thư Hà Thanh mê ngậm ô mai sấu cả mùa. Thực ra thì sấu là kỉ niệm trong tôi và đó cũng có thể là kỉ niệm của nhiều người khác. Nhưng trong tuổi thơ, tôi có một cách cảm nhận riêng về sấu. Quả sấu gắn liền với thôn quê và nay cũng đã gắn liền với văn minh đô thị. Đối với nhiều người thì quả sấu thật giản đơn nhưng đối với tôi thì đó là một thứ gì đó quý báu và không thể thiếu trong đời thường. Nhìn những gì mà sấu đã mang lại, những gì mà sấu đã đem đến cũng đủ để hiểu được rồi.
Với tôi thì sấu thân thương vì nó không chỉ là một thức uống giải khát, một thức uống tinh thần mà nó còn là một thức uống kỉ niệm. Thức uống ấy thật ngon trong tuổi thơ tôi nên sẽ là thức uống mãi ngon về sau cả cuộc đời. Nước sấu đã chứng kiến biết bao kỉ niệm vui buồn, tủi hờn, giận dỗi của tôi. Nó như một chứng nhân cho tuổi thơ tôi và cũng như một cánh cửa để tôi đặt chân về thời thơ ấu. Tất cả những gì liên quan đến sấu đều khiến tôi hồi tưởng lại kí ức. Từ những buổi đi chơi trên con đường làng quen thuộc, tay cầm túi sấu mà đầu óc cứ mơ mộng biết bao, thật là những dấu ấn đẹp của tuổi thơ. Hay những buổi chiều đá bóng về, lũ bạn cùng rủ nhau đi thả diều giải trí bên bình nước sấu thơm ngon. Có thể nói rằng, với một từ thật thân quen, giản dị “sấu” nhưng đó lại chan chứa cả tuổi thơ hồn nhiên của tôi. Nó không chỉ là một niềm an ủi mà sẽ mãi là một kí ức đẹp, một động lực mạnh mẽ để giúp tôi vươn xa trong cuộc đời.

Bình luận (3)
Cửu vĩ linh hồ Kurama
12 tháng 12 2016 lúc 21:15

Lúc còn nhỏ, khi tôi khoảng 4 tuổi, tôi có 1 món quà do mẹ để tiền mua cho tôi. Đó chính là 1 con lật đật , tuy nó không đắt tiền nhưng tôi rất yêu quý. Tôi xem con lật đật ấy như 1 báu vật thời tuổi thơ của tôi.

Đây là món quà ý nghĩa nhất với tôi từ trước đến giờ và đó cũng là món quà đầu tiên mà mẹ tặng cho. Cho đến bây giờ tôi vẫn còn giữ món quà này. Lật đật làm bằng nhựa, với nhiều màu sắc sặc sở. Hình thù con lật đật thật ngộ nghĩnh, béo tròn báo trục, nhìn giống như 1 khối cầu tròn xoe. Nó có cái bụng phệ như bụng ông địa trong đoàn múa lân. Cái đầu nhỏ tròn, gắn liền với cái thân hình chẳng cố định và nó cũng chẳng có tay chân gì cả.

Tôi yêu quý nó không chỉ vì nó đẹp mà nó còn chứa đựng đầy tình cảm của mẹ dành cho tôi. Nó thật rất dể thương, lúc nào nó cũng đứng yên trên đầu giường của tôi. Mỗi khi tôi sờ vào nó, nó lại lắc lư và nở nụ cười thật tươi. Đã có lúc tôi ngắm nghía món quà này mà lòng tự hào vì có món quà là sự chắt chịu, dành dụm của mẹ. Nhìn nó tôi lại nghĩ đó là tình cảm và cũng là sự quan tâm mẹ đã dành cho mình. Quả thật tôi tự hào về mẹ. Mẹ đã cho tôi vóc hình, mẹ cho tôi cái ăn, cái mặt. Mẹ còn cho tôi cả 1 thời ấu thơ hồn nhiên, trong sáng.

Tôi thật sự cảm ơn mẹ vì món quà quí giá này. Không chỉ nó là một món đồ chơi mà còn là 1 món quà có ý nghĩa rất lớn. Vì con lật đật chẳng bao giờ bị ngã, dù đặt nó nằm xuống ở tư thế nào thì nó vẫn đứng lên nhanh chóng vì thế nó có tên là "con lật đật". Những lúc ngã và khóc mẹ đã đưa con lật đật ra cho tôi và nói rằng:" con nhìn xem! Lật đật ngã mà đã khóc đâu. Nó lại đứng chựng lên rồi này". Thế là tôi nính khóc. Trong suốt năm tháng tôi cắo sách tới trường , món quà này đã trở thành người bạn thân thích của tôi. Mỗi khi buồn hay vui tôi đều chia sẽ cùng nó.

Nhìn thấy nó tôi tháy như được mẹ ở bên, dang nhắc nhở , động viên tôi : " hãy cố gắng lên con, đừng nãn lòng , nếu vấp ngã thì hãy đứng lên. Hãy nôi gương theo con lật đật, nó chẳng bao giờ khóc khi ngã cả. Mẹ và lật đật sẽ mãi ở bên con".

Bây giờ tôi mới hiểu hết ý nghĩa của món quà mẹ tặng. Thế nên tôi rất quyết tâm, vượt qua những khó khăn để biến mong ước của mẹ thành hiện thực

Bình luận (1)
Lê Xuân Mai
12 tháng 12 2016 lúc 21:52

( mk lấy trên mạng nha bạn)

Thời thơ ấu của tôi sống trong tình yêu thương của mọi người. Tôi thường nhận được những món quà từ người thân, bạn bè vào những dịp sinh nhật, Tết thiếu nhi. Tôi nhớ nhất món quà bạn tôi tặng khi tôi lên mười tuổi.

Món quà thật đẹp. Đó là con búp bê biết hát. Con búp bê đó có mái tóc vàng, đang cầm chiếc đàn vi-ô-lông. Mỗi khi tôi kéo dây đàn con búp bê lại hát lên khúc hát trong trẻo. Bạn tôi bảo: Tôi tặng cậu con búp bê này, mong rằng mỗi khi nghe nó hát mọi sự mệt mỏi trong cậu sẽ tan biến. Một món quà thật ý nghĩa và tấm lòng của người bạn cũng thật đáng trân trọng. Nó như người bạn luôn bên tôi, sát cánh giúp tôi vượt qua khó khăn. Món đồ chơi ấy biết vỗ về che chở, biết động viên khi tôi vấp ngã, biết xoa dịu nỗi đau và cùng mỉm cười sung sướng khi tôi thành công. Người bạn đã tặng tôi món quà này đã cùng bố mẹ chuyển tới một nơi rất xa như tôi có cảm giác chúng tôi vẫn chơi với nhau hằng ngày vì con búp bê chính là hình ảnh của người bạn ấy. Tôi yêu quý con búp bê ấy biết chừng nào. Búp bê của tình bạn, của sự hạnh phúc. Tôi không biết mọi người đối xử thế nào với đồ chơi của mình. Còn tôi, tôi cảm nhận búp bê không hề vô tri vô giác mà nó cũng có một tình cảm riêng, một suy nghĩ riêng. Tôi giữ gìn, nâng niu con búp bê như giữ một tình bạn thân thiết. Con búp bê ấy sẽ nghĩ sao khi tôi vứt bỏ nó? Chắc hẳn nó sẽ phải buồn và thất vọng lắm. Tôi tin rằng không bao giờ mình làm thế với con búp bê thân thiết. Nếu tôi làm hỏng con búp bê ấy thì tôi đã tự phá vỡ tình bạn mà tôi tốn công vun đắp. Món quà nhỏ nhưng ý nghĩa thật lớn. Búp bê ơi! Hãy mãi là người bạn của tôi, mãi là kỉ niệm đẹp về tình bạn trong trái tim tôi.

Tôi tưởng tượng một ngày nào đó, người bạn đã tặng tôi con búp bê này sẽ trở về và thấy tôi vẫn giữ gìn món quà từ ngày xưa. Chắc hẳn bạn ấy sẽ cảm động lắm. Chúng tôi sẽ cùng chơi với con búp bê có mái tóc vàng đang cầm chiếc đàn vi-ô-lông – con búp bê của tình bạn.

Bình luận (0)
Lê Xuân Mai
12 tháng 12 2016 lúc 21:54

( trên mạng nhé bạn )

Có khi nào trong đời, bạn mong muốn trở lại thời thơ ấu không? Còn tôi, dù biết rằng việc ấy chỉ trở thành hiện thực khi trên đời này có những nàng tiên, tôi vẫn cứ mong ước. Đối với tôi, thời thơ ấu có một vị trí vô cùng đặc biệt.

bup-be

Tôi vẫn luôn giữ gìn con búp bê mà bà đã tặng tôi thời thơ ấu

 

Chắc hẳn sẽ có nhiều người thắc mắc: Tại sao tôi giữ con búp bê lâu đến vậy? Lí do không phải là nó đẹp mê hồn, mặc bộ quần áo công chúa diêm dúa mà bởi nó là món quà đầu tiên và cũng là cuối cùng bà tặng tôi nhân dịp sinh nhật. Nó đối với tôi quan trọng như vậy đó; nó giúp tôi lưu giữ những kỉ niệm đẹp đẽ bên bà – người tôi gắn bó từ lúc lọt lòng. Cũng như những con búp bê khác, nó mặc một chiếc váy xanh da trời – xanh của niềm hi vọng và cái áo trắng – màu của sự trong trắng, thơ ngây. Hồi còn bé, tôi “thần tượng” nó lắm. Tôi ước sao xinh như búp bê. Nhưng mỗi lần nói với bà về niềm mong ước ấy, bà lại ôm tôi vào lòng và nói: tôi xinh hơn búp bê nhiều. Mặc dù biết bà nói để làm tôi vui nhưng tôi vẫn khoái lắm. Trẻ con có ai là không thích nịnh đâu. Tôi cũng vậy thôi. Tôi còn nhớ, bà đã dạy tôi tắm gội cho búp bê và bảo rằng lúc nào tôi cũng phải sạch sẽ thơm tho hơn búp bê. Những lần cần khuyên tôi điều gì bà đều nhờ búp bê để nói đến tôi, chứ không bao giờ bà mắng tôi cả. Chính vì vậy tôi yêu bà lắm. Mỗi lần ôm búp bê trong tay, tôi lại nhớ bà da diết. Áo búp bê có mùi mồ hôi của bà nên tôi ôm búp bê suốt ngày. Chỉ mãi đến khi học cấp hai, tôi mới bỏ được thói quen ấy. Có búp bê ở bên, tôi thường cảm thấy được che chở dù cho búp bê chỉ bé bằng cái chân tôi. Có lẽ búp bê cũng giống bà, luôn che chở, bảo vệ tôi mỗi khi tôi cần. Trong tim tôi, bà giống như một thiên sứ, mãi mãi đem đến cho tôi những nụ cười. Có những lần tôi đã định cất búp bê đi cho khỏi nhớ bà nhưng cất đi rồi tôi vẫn nhớ, có lúc còn nhớ hơn. Hơn thế nữa, tôi cũng nhớ búp bê lắm chứ. Nhưng lúc buồn, tôi chỉ muốn tâm sự với búp bê mà thôi. Đôi mắt to, tròn, xanh của búp bê khiến tôi trở nên tự tin hơn, bản lĩnh hơn. Búp bê giống như một người bạn, biết xuất hiện đúng lúc tôi cần. Búp bê hình như cũng có một tâm hồn riêng, một trái tim riêng. Nếu sau này, thế giới tổ chức một cuộc thi cho những đồ chơi có khả năng kì diệu, tôi sẽ cho búp bê tham dự. Búp bê này không thể khóc, không thể cười nhưng búp bê có cảm xúc. Chẳng hiểu có phải vì tôi yêu búp bê quá mà lú lẫn không nhưng tôi tin vào điều đó lắm. Tôi nói: búp bê của tôi có cảm xúc là để mọi người có thêm nhiều hi vọng vào cuộc sống và để họ luôn nghĩ rằng: trên đời này không có gì là không thể làm được nếu chúng ta biết hi vọng vào tương lai. Cũng chính vì lí do đó, tôi đặt tên búp bê là: ngôi sao xanh – ngôi sao mang đến niềm hi vọng.

Thời gian giúp con người thêm trưởng thành, giúp cho những kỉ niệm, kỉ vật trở nên quý giá. Nhờ đó, mỗi con người cũng biết trân trọng quá khứ và biết hướng tới tương lai nhiều hơn. Những kỉ vật như những chiếc cầu thần diệu, nối liền quá khứ, hiện tại và tương lai. Đối với tôi, con búp bê ngôi sao xanh là tất cả. Tôi vẫn luôn giữ cẩn thận con búp bê thay cho lời nói với bà: Cháu nhớ bà lắm. Tòi không dám chắc bà sẽ nghe được lời nói ấy nhưng tôi biết chắc rằng tại một nơi nào đố, bà cũng đang rất nhớ tôi và nhớ cả “ngôi sao xanh”.


 

Bình luận (0)
nguyễn phương thảo
14 tháng 7 2017 lúc 16:41

của thành đạt hay đấy

Bình luận (1)
Nobita Nobi
8 tháng 11 2017 lúc 18:39

Cảm nghĩ về 1 món quà em được tặngThời thơ ấu có lẽ là khoảng thời gian tươi đẹp nhất của cuộc đời mỗi người. Và với tôi cũng vậy. Thời thơ ấu trong tôi là 1 chiếc hòm lưu giữ những kỉ miệm thời thơ bé của tôi cũng như hình ảnh ng` bà thân thương với 1 con lật đật mà tôi luôn giữ mãi.Phải chăng bạn đang tự hỏi rằng :con lật đật chắc phải đẹp lắm thì mình mới giữ đến bây giờ và nâng niu nó như báu vật. Lí do mà tôi yêu thích nó không phải vì nó đẹp mà vì nó là món quà cuối cùng mà bà tặng cho tôi trước khi rời khỏi cõi đời này. Nó đối với tôi vô cùng quan trọng; nó giúp tôi lưu giữ những kỉ niệm đẹp đẽ bên bà – người gắn bó với tôi từ thuở lọt lòng. Như biết bao con lật đật khác, lật đật của tôi cũng dễ thương, mập mạp và có thân hình tròn xoe nhưng chú còn khoác trên mình một chiếc áo len màu đỏ tươi do đích thân bà tôi đan cho nó.Từ khi được bà tặng con lật đật, tôi yêu nó lắm, tối nào tôi cũng ôm nó trong tay và ngay cả khi đi ngủ. Chẳng biết từ bao giờ, con lật đật này đã quá thân quộc với tôi. Những lúc tôi vui, tôi chia sẻ cùng lật đật, lật đật cũng vui lây nên nó lắc lư cái người. Những lúc tôi buồn, lật đật cũng lắc lư mình an ủi tôi. Lúc bà tặng tặng tôi món quà này, bà đã nói với tôi rằng: “Cháu có thấy lật đật khóc bao giờ chưa? Chưa đúng không, chưa bao giờ và sẽ không bao giờ lật đật khóc. Lật đật luôn mỉm cười, luôn luôn lạc quan và đặc biệt là lật đật không bao giờ ngã. Dù cháu có kéo, đẩy, đánh, ném… nó ra sao thì nó cũng sẽ bật dậy ngay lập tức. Bật dậy mà miệng vẫn cười. Dù ngã đau đến thế nào đi nữa lật đật cũng vẫn đứng ngay dậy, miệng vẫn cười và không bao giờ trách móc điều gì. Lật đật luôn sẵn sàng đón nhận thử thách trong niềm hy vọng. Lật đật nhỏ bé mà vững vàng, mạnh mẽ biết bao nhiêu. Cháu khâm phục nó chứ? Những lúc cháu té ngã, cháu phải tập đứng dậy trên chính đôi chân của mình giống như lật đật vậy vì sau này lớn lên rồi chẳng ai có thể đỡ cháu dậy đâu.” Lúc đó tôi còn nhỏ nên chẳng hiểu gì về những điều bà nói, tôi chỉ hiểu đơn giản là “ khi tôi ngã thì đã có bà ở bên tôi rồi, chẳng gì tôi phải nghĩ nhiều”. Mãi đến sau này lớn lên tôi mới hiểu: “Bà không thể ở bên tôi mãi được nên bà muốn tôi học cách tự đứng lên mỗi khi vấp ngã”. Trên chiếc áo len của con lật đật có in dấu bàn tay của bà nên mỗi lần ôm lật đật tôi lại nhớ bà da diết. Bà chẳng bao giờ trách mắng tôi cả mà bà thường thông qua lật đật để dạy cho tôi những bài học sâu sa nên tôi yêu bà lắm. Mỗi lần nhìn thấy lật đật, tôi như thấy bà ở bên che chở, bảo vệ cho tôi mỗi khi tôi cần. Bà giống như một vi thiên sứ, mãi mãi đem đến cho tôi những nụ cười và những niềm hạnh phúc. Đôi mắt to, tròn và đen láy của em lật đật luôn giúp tôi có cảm giác tự tin vào bản thân hơn, nó giúp tôi có thêm động lực để đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã.Thời gian giúp con người trưởng thành hơn , làm cho những kỉ niệm trở nên quí giá hơn nhờ đó mà mỗi chúng ta biết trân trọng quá khứ hơn và biết hướng tới tương lai nhiều hơn. Dù trong quá khứ hay hiện tại và tương lai thì con lật đật và hình ảnh người bà kính yêu của tôi vẫn luôn giữ một phần vô cùng quan trọng trong tim tôi. Dù biết bà ở 1 nơi rất xa có thể không nghe được điều mà tôi sẽ nói nhưng tôi vẫn muốn nói với bà rằng: “Bà ơi, cháu nhớ bà nhiều lắm!”
banhbanhbanh(ở trên mạng)

Bình luận (0)
Hatsune Miku
28 tháng 12 2017 lúc 22:37

Tuổi thơ của các bạn chắc hẳn sẽ có rất nhiều món quà thú vị, có khi đó là chiếc cặp mới, một chú siêu nhân mạnh mẽ, một con búp bê xinh đẹp hay một chú cún đáng yêu. Tôi cũng rất thích những món quà ấy bởi đứa trẻ nào mà chẳng thích những thứ đáng yêu như thế. Nhưng món quà có ý nghĩa với tôi nhất đó là quyển sách “Chuyện con mèo dạy Hải Âu bay” – món quà của Mẹ dành cho tôi vào ngày sinh nhật tôi tròn 10 tuổi.

Tôi vốn là đứa trẻ nhút nhát, ít giao lưu với bạn bè và chưa từng tham gia hoạt động gì cùng các bạn. Một ngày của tôi thật chán nản. Sáng đến trường, chiều mới được mẹ đón trở về nhà, về nhà làm bài, đọc truyện, xem tivi rồi thì cũng đến giờ đi ngủ. Mẹ nhiều lần động viên tôi đi chơi cùng các bạn, tham gia vào đội trống kèn của trường, tham gia thi kể chuyện thiếu nhi… nhưng chẳng bao giờ tôi muốn tham gia cả. Có lẽ vì vậy nên mẹ mới tặng tôi quyển “Con mèo dạy Hải Âu bay”.

Tôi nhớ rất rõ cảm xúc lúc nhận được món quà hôm ấy, tôi mở quà rất nhanh vì nôn nao không biết mẹ sẽ tặng mình thứ gì, năm trước là búp bê, năm trước nữa là một quyển sổ tay thật đẹp, tôi nghĩ năm nay mẹ sẽ tặng cho tôi một chiếc bảng đa năng vì tôi vừa đạt học sinh giỏi theo lời mẹ hứa. Nhưng không phải vậy, đó chỉ là một quyển sách mỏng, bìa màu xanh, tựa sách ngoằn ngoèo dòng chữ “Chuyện con mèo dạy Hải âu bay” của một tác giả nước ngoài nào đó. Tôi nghệch mặt ra. Hụt hẫng, mếu máo đến rơi nước mắt vì đó không phải là thứ tôi trông đợi. Tôi không thích món quà ấy chút nào, thậm chí là ghét quyển sách ấy vì có nó mà tôi không có chiếc bảng đa năng. Tôi quăng nó vào hộc tủ trong cùng rồi lên giường ngủ mặc cho mẹ hỏi han tôi cũng không buồn trả lời lại.

Câu chuyện khép lại bằng một kết thúc có hậu, cậu hải âu Lucky đã bay được lên bầu trời, mọi người trong thế giới loài vật ở Hamburg không chỉ thực hiện được lời hứa mà còn cảm nhận được những tình cảm gắn bó dành cho nhau. Câu chuyện không dài nhưng lại chứa đựng nhiều bài học mà với tôi, bài học sâu sắc nhất đó chính là tình cảm nhân văn giữa những nhân vật trong truyện. Để bay được lên bầu trời, chú hải âu Lucky đã nhiều lần thất bại và đặc biệt nhờ sự hỗ trợ của những người bạn đồng hành. Tôi nhận ra rằng mình phải thất bại mới có thể lớn khôn, có bạn bè bên cạnh mới có thể trưởng thành.

Tôi nhận ra bài học từ câu chuyện đơn giản ấy. Cảm ơn mẹ đã dành tặng một câu chuyện chứa đựng nhiều ý nghĩa tuyệt vời. Có lẽ đó mới chính là món quà “đặc biệt” mà mẹ dành cho tôi đằng sau những trang sách tuyệt vời. Tôi đến cảm ơn và xin lỗi mẹ vì mình chưa hiểu hết tình cảm mà mẹ gửi gắm trong quyển sách. Mẹ xoa đầu, ôm tôi vào lòng rồi diễn giải tôi nghe thêm những ẩn ý trong câu chuyện ý nghĩa này.

Đến giờ tôi vẫn giữ quyển sách bên cạnh, đọc đi đọc lại dù đã gần như thuộc cả nội dung quyển sách. Nhưng mỗi khi đọc xong, tôi lại thấy mình trưởng thành hơn, mình hiểu thêm nhiều vấn đề trong câu chuyện. Giờ tôi đã không còn e dè, nhút nhát, tôi hăng hái tham gia các hoạt động của trường, của lớp và nhờ vậy, tôi cũng có những người bạn thất tốt bụng, luôn luôn giúp đỡ lẫn nhau. Cảm ơn mẹ và cảm ơn “Chuyện con mèo dạy hải âu bay”.

MÌNH TỰ LÀM ĐÓ NHAbanhqua

Cuốn sách ở yên trong hộc tủ khoảng một tháng thì được tôi lấy ra, bởi cả tháng trời mẹ chẳng mua cho tôi quyển sách nào cả. Mở trang đầu tiên, cái tên Khả Thư hiện lên nắn nót cùng dòng chữ của mẹ: “Con của mẹ hãy đọc hết quyển sách này! Chắc chắn lẽ có điều bất ngờ dành cho con”. Thế là tôi bắt đầu đọc. Quyển sách toàn chữ ấy như kéo tôi vào từng hành động của bé hải âu tên là Lucky và chú mèo ú Zorba. Cả một quá trình dạy cho bé hải âu ấy bay lên bầu trời là khoảng thời gian mà tất cả động vật trong thành phố Hamburg xa xôi nào đó xôn xao, náo động. Không khí nhộn nhịp, tiếng xe cộ ồn ào, tiếng Hải âu ríu rít gọi nhau, tiếng quát tháo của Zorba hay cằn nhằn của chú mèo thông thái Enstein thu hút tôi dõi theo từng hành động. Dường như cả thành phố biển đang cùng Zorba thực hiện lời hứa với hải âu mẹ, dạy cho chú bé Lucky có thể sải cánh lên bầu trời. Công việc tưởng chừng đơn giản nhưng tất cả mọi người ở đây đã dồn hết tâm sực của mình vào trong đó, thậm chí có những khi thất bại, những khi suýt phải đánh đổi bằng mạng sống của mọi người.

Bình luận (1)
Nguyễn Gia Nhi
31 tháng 10 2018 lúc 21:01

Có khi nào trong đời, bạn mong muốn trở lại thời thơ ấu không? Còn tôi, dù biết rằng việc ấy chỉ trở thành hiện thực khi trên đời này có những nàng tiên, tôi vẫn cứ mong ước. Đối với tôi, thời thơ ấu có một vị trí vô cùng đặc biệt.

Nó giống như một chiếc hôm cất giữ những kỉ niệm thơ bé của tôi. Thường, kỉ niệm vẫn luôn đi kèm với những dấu ấn, kỉ vật. Chính vì vậy, tôi có nhiều kỉ vật lắm nhưng giữ lại được nguyên vẹn thì không nhiều. Một trong những đồ vật nằm trong nhóm “không nhiều” đó là: con búp bê bằng nhựa mặc váy xanh. Không hiểu vì sao đến bây giờ tôi vẫn không thể quên con búp bê đó.

Chắc hẳn sẽ có nhiều người thắc mắc: Tại sao tôi giữ con búp bê lâu đến vậy? Lí do không phải là nó đẹp mê hồn, mặc bộ quần áo công chúa diêm dúa mà bởi nó là món quà đầu tiên và cũng là cuối cùng bà tặng tôi nhân dịp sinh nhật. Nó đối với tôi quan trọng như vậy đó; nó giúp tôi lưu giữ những kỉ niệm đẹp đẽ bên bà – người tôi gắn bó từ lúc lọt lòng. Cũng như những con búp bê khác, nó mặc một chiếc váy xanh da trời – xanh của niềm hi vọng và cái áo trắng – màu của sự trong trắng, thơ ngây. Hồi còn bé, tôi “thần tượng” nó lắm. Tôi ước sao xinh như búp bê. Nhưng mỗi lần nói với bà về niềm mong ước ấy, bà lại ôm tôi vào lòng và nói: tôi xinh hơn búp bê nhiều. Mặc dù biết bà nói để làm tôi vui nhưng tôi vẫn khoái lắm. Trẻ con có ai là không thích nịnh đâu. Tôi cũng vậy thôi. Tôi còn nhớ, bà đã dạy tôi tắm gội cho búp bê và bảo rằng lúc nào tôi cũng phải sạch sẽ thơm tho hơn búp bê. Những lần cần khuyên tôi điều gì bà đều nhờ búp bê để nói đến tôi, chứ không bao giờ bà mắng tôi cả. Chính vì vậy tôi yêu bà lắm. Mỗi lần ôm búp bê trong tay, tôi lại nhớ bà da diết. Áo búp bê có mùi mồ hôi của bà nên tôi ôm búp bê suốt ngày. Chỉ mãi đến khi học cấp hai, tôi mới bỏ được thói quen ấy. Có búp bê ở bên, tôi thường cảm thấy được che chở dù cho búp bê chỉ bé bằng cái chân tôi. Có lẽ búp bê cũng giống bà, luôn che chở, bảo vệ tôi mỗi khi tôi cần. Trong tim tôi, bà giống như một thiên sứ, mãi mãi đem đến cho tôi những nụ cười. Có những lần tôi đã định cất búp bê đi cho khỏi nhớ bà nhưng cất đi rồi tôi vẫn nhớ, có lúc còn nhớ hơn. Hơn thế nữa, tôi cũng nhớ búp bê lắm chứ. Nhưng lúc buồn, tôi chỉ muốn tâm sự với búp bê mà thôi. Đôi mắt to, tròn, xanh của búp bê khiến tôi trở nên tự tin hơn, bản lĩnh hơn. Búp bê giống như một người bạn, biết xuất hiện đúng lúc tôi cần. Búp bê hình như cũng có một tâm hồn riêng, một trái tim riêng. Nếu sau này, thế giới tổ chức một cuộc thi cho những đồ chơi có khả năng kì diệu, tôi sẽ cho búp bê tham dự. Búp bê này không thể khóc, không thể cười nhưng búp bê có cảm xúc. Chẳng hiểu có phải vì tôi yêu búp bê quá mà lú lẫn không nhưng tôi tin vào điều đó lắm. Tôi nói: búp bê của tôi có cảm xúc là để mọi người có thêm nhiều hi vọng vào cuộc sống và để họ luôn nghĩ rằng: trên đời này không có gì là không thể làm được nếu chúng ta biết hi vọng vào tương lai. Cũng chính vì lí do đó, tôi đặt tên búp bê là: ngôi sao xanh – ngôi sao mang đến niềm hi vọng.

Thời gian giúp con người thêm trưởng thành, giúp cho những kỉ niệm, kỉ vật trở nên quý giá. Nhờ đó, mỗi con người cũng biết trân trọng quá khứ và biết hướng tới tương lai nhiều hơn. Những kỉ vật như những chiếc cầu thần diệu, nối liền quá khứ, hiện tại và tương lai. Đối với tôi, con búp bê ngôi sao xanh là tất cả. Tôi vẫn luôn giữ cẩn thận con búp bê thay cho lời nói với bà: Cháu nhớ bà lắm. Tòi không dám chắc bà sẽ nghe được lời nói ấy nhưng tôi biết chắc rằng tại một nơi nào đố, bà cũng đang rất nhớ tôi và nhớ cả “ngôi sao xanh”.

Bình luận (0)

Các câu hỏi tương tự
trần thôn nữ
Xem chi tiết
LiLy Nguyễn ( LoVeLy ArM...
Xem chi tiết
Koten
Xem chi tiết
Nguyễn Hà Vy
Xem chi tiết
Huyền Anh Kute
Xem chi tiết
Amine cute
Xem chi tiết
Nguyễn Duy Anh
Xem chi tiết
Phan Kim Châu Nhân
Xem chi tiết
Phạm Phương Quỳnh
Xem chi tiết