Tham khảo:
Tôi vừa phải nằm viện một tuần vì bị ốm. Hôm nay là ngày tôi dược ra viện. Trên đường về nhà, xen với nỗi vui mừng là nỗi lo. Lo vì không biết phải xoay xở sao đây để bù đắp bài vở trong những ngày qua. Tôi vừa bước vào nhà thì bé Hoa, em tôi, nhảy cẫng ra và bi bô:
- Anh Hưng ơi! Có chị nào nho nhỏ, chị nói với bố là bạn của anh. Ngày nào chị ấy cũng đến lấy vở về chép bài cho anh. Chị ấy còn cho em kẹo nữa cơ đấy!
- Ừ.
Rồi không kịp nhìn những viên kẹo trên tay em, tôi lao ngay vào phòng học. Tay tôi run run giở vội những tờ giấy trắng. Không lẽ lại là cái Hà? Có phải là Hà không nhỉ? Thôi đúng Hà rồi. Tôi lặng đi. Chính Hà đã âm thầm giúp tôi trong những ngày qua. Vậy mà đã có lúc tôi nghĩ xấu về Hà. Lúc này tự dưng trong lòng tôi dâng lên một niềm cảm xúc khó tả. Không thể kìm nén nổi lòng mình, tôi thốt lên:
- Hà ơi! Cảm ơn bạn nhé!
Bài tập về nhà hôm qua khó quá,tôi vẫn chưa thể hoàn thành xong.Trên đường đến lớp tôi vô cùng lo lắng,bồn chồn không hề biết có bị mắng ko nx?Bỗng Hiền-tổ trưởng tổ tôi hỏi tui:
-làm sao thế?
-Tớ quên chưa làm bài tập.
Rồi Hiền về chỗ và lấy vở đưa cho tôi:
-Cậu tham khảo đi.
Tôi cầm quyển vở trên tay.Tôi ko tin vào mắt mình,thường thì tôi nói xấu vì nó ghi tên tôi.Có lẽ mình đã nghĩ sai về Hiền rùi.Mình phải rút kinh nghiệm thui!Ngay lúc đó tôi chỉ muốn thốt lên:
-Hiền!Cảm ơn bạn nhiều lắm!