Tuổi thơ của tôi gắn liền với thành phố sầm uất, với những khu nhà cao tầng và những con đường nườm nượp người qua lại. Vì thế, mỗi lần nghỉ hè được về quê với tôi thật hạnh phúc. Năm ngoái, tôi được học sinh giỏi nên bố mẹ cho về quê chơi một tháng với ông bà.
Đường về quê xa lắc, xa lơ. Tôi nhớ mãi câu nói ấy của Dế Mèn khi trở về nhà thăm mẹ và các anh. Mèn đã không quản ngại khó khăn mà thấy vui khi được trở về với quê hương của mình. Tôi lúc này cũng hăng hái như chàng Mèn vậy. Dù đi xa nhưng tôi cũng không thấy mệt, chỉ thấy háo hức mà thôi.
Về quê, tôi được sống trong một không gian trong lành, sảng khoái, khác hẳn nơi phố phường chật hẹp. Tôi về thăm, ông bà vui lắm. Ông bà rất thương tôi, đứa cháu nhỏ xa xôi không thường xuyên chăm sóc. Vì thế, tôi được ông bà rất cưng chiều. Ở quê không chỉ có ông bà tôi mà còn rất nhiều các chú, các cô của tôi nữa. Vừa về nhà, mấy đứa em họ tôi chạy sang kéo đi chơi. Đến đâu chúng nó cũng nhanh nhảu giới thiệu tôi là con gái bác ở ngoài Hà Nội làm tôi ngượng lắm. Tôi đến nhà các chú, các cô chào mọi người, ai cũng khen tôi lớn hơn trước và xinh xắn hơn. Những người dân quê thật thà lắm, sống giản dị và rất chân thành.
Những ngày ở quê, ngày nào tôi cũng được các em lập cho một kế hoạch hấp dẫn. Sáng sáng, tôi cùng các em đi cất vó tôm. Những con tôm trong chiếc giỏ nhảy lách tách. Buổi trưa trốn ngủ, chúng tôi vào vườn chơi, chơi ô ăn quan, chơi chuyền hay trốn tìm. Chiều đến, tôi cùng các em ra bờ đê lộng gió. Chiều, gió thổi mát rượi. Mấy chú trâu, chú bò nhởn nhơ gặm cỏ. Cảnh vật thanh bình biết bao. Chúng tôi cùng tổ chức thi thả diều. Những con diều nhiều màu sắc bay liệng trên không trung, chao đi chao lại thật thích. Tôi ước mình như con diều kia để có thể bay về quê nhà bất cứ lúc nào. Bên cạnh, diều của các bạn cũng bay cao không kém. Các bạn ấy còn hướng dẫn tôi cách làm diều nữa. Tuy đơn giản thôi nhưng rất cần kiên trì, chịu khó.
Tôi nhớ nhất là những hôm mưa được nghịch nước. Hôm đó, có cơn mưa rào rất to, kéo dài suốt mấy giờ đồng hồ. Bọn trẻ con trong xóm thấy mưa chạy ra lội bì bõm. Tôi ở trong nhà nhìn mưa, thấy như một tấm màn trắng giăng khắp không gian. Tạnh mưa, chúng tôi chạy ngay ra đồng bắt tôm, bắt tép. Nhưng muốn sang bên đồng phải đi qua cây cầu nhỏ. Tôi vốn không quen nên sợ chẳng dám bước qua. Bạn bè cổ vũ mãi, tôi liều lĩnh bước đi. Bỗng “ùm”, tôi sảy chân ngã nhào xuống con kênh phía dưới. Bọn trẻ kéo tôi lên. Chúng nó cười ầm ĩ. Mặc cho áo quần ướt, tôi cùng chúng rong ruổi khắp cánh đồng. Đâu đâu cũng xúc được tôm tép. Cảm giác lần đầu bắt được những con cá, con cua nhỏ xíu tôi rất vui sướng, như chính mình là người lao động thực thụ. Bỗng “oạch”, tôi lại bị ngã. Do đường đất trơn quá mà tôi lại bị té. Lũ trẻ con lại khúc khích cười. Chúng nói rằng, đây mới chính là con ếch to nhất của buổi đi “săn” này. Còn tôi, quần áo lấm lem, ngượng chín mặt...
Một tháng hè trôi qua thật nhanh chóng. Đã đến lúc tôi phải trở về thành phố, lại học thêm văn toán và âm nhạc... Bố mẹ về đón mà tự dưng tôi không muốn đi nữa, thấy nuối tiếc một cái gì, như khi phải xa một thứ mình yêu quí... Các cô, các chú tôi gửi cho bao nhiêu là quà. Các em tôi đứa nào cũng nắm tay giữ lại, những bạn hàng xóm cũng sang chia tay. Chúng còn tặng tôi rất nhiều quà nữa. Những món quà ấy tôi vẫn giữ đến tận bây giờ.
“Quê hương là chùm khế ngọt, cho con trèo hái mỗi ngày....” Những câu thơ thân thương ấy mỗi lần vang lên tôi lại thấy nhớ ông bà, nhớ lần về quê với bao kỉ niệm. Và lúc đó, tôi ước mình là một cánh diều để bay ngay về với quê hương.
Có những chuyến đi khiến cho người đi cảm thấy nhung nhớ khi phải rời xa. Chuyến đi về thăm quê ngoại dịp hè vừa rồi khiến em nhớ mãi. Bởi nó có nhiều kỉ niệm với mảnh đất rất ít khi em có dịp trở về.
Giữa cái nắng mùa hè chói chang, em cùng ba mẹ trở về thăm bà ngoại. Đó là một vùng quê nghèo, nắng gắt, gió Lào cứ rít mạnh lên từng hổi. Nhà bà ngoại nằm bên cánh đồng, trước sân nhà có một cái ao rất to. Buổi tối ra đây hóng gió chắc chắn rất mát.
Khi được sống những ngày yên bình nơi quê nhà, em cảm thấy tâm hồn mình nhẹ nhõm, không phải lo nghĩ đến chuyện học hành như lúc ở nhà. Em được hòa mình vào thiên nhiên, vui chơi với những đứa trẻ thôn quê mộc mạc, chân chất như vậy. Và cũng từ chuyến đi này em có thêm nhiều người bạn mới mà sau khi về nhà em vẫn luôn nhớ mãi.
Bà ngoại tươi cười hớn hở đón gia đình em. Trưa hôm đó bà và mẹ nấu món canh cá rô đồng thơm ngon tuyệt vời. Em ăn mãi không biết chán. Đây là bữa cơm đầu tiên tại quê ngoại. Ngoại còn bảo sẽ nấu cho em thêm nhiều món mang hương vị đồng quê khác nữa.
Buổi chiều hôm đó em theo bác Hai ra đồng bắt cá rô. Vì mùa nước vừa cạn nên cá rô mắc kẹt ở giữa đồng. Em bì bõm lội theo sau bác và hai anh con trai bác. Bùn đất ở vùng quê khiến em có cảm giác gần gũi, thân thuộc đến lạ kì. Mặc dù mặt mũi lẫm lem nhưng em rất thích được lội bùn như thế này. Hôm đó em đã bắt được một con cá rô to bằng bàn tay của trẻ con. Mặc dù công lao không lớn nhưng ai cũng khen em giỏi.
Tối hôm đó có mấy đứa trẻ con trong xóm đến nhà ngoại chơi. Chúng nó mang theo ống bơ đong gạo và rủ em đi bắt đom đóm. Em chưa bao giờ được bắt đom đóm và cũng chưa bao giờ thấy đom đom bay nhiều như thế này trên cánh đồng. Một khung cảnh khiến cho em mê mẩn. Đúng là quê nhà mới có được những điều bình dị những tươi đẹp này.
Từng chú đom đóm nằm ngoan ngoãn trong ống bơ và lần lượt tỏa sáng. Đến sáng hôm sau thì không biết chúng đã kéo nhau đi đâu hết.
Những ngày sau ở quê ngoại, em chơi thân hơn với mấy đứa trong xóm. Chúng nó đi đâu em cũng đòi đi, đi thả diều, đi bắt cá, đi chơi trò trốn tìm, đi chăn trâu…
Ba mẹ vẫn bảo rằng mỗi lần về quê sẽ khiến cho em lớn và hòa đồng hơn. Em vẫn hi vọng sẽ được trở về quê ngoại trong thời gian sớm nhất.
Sau chín tháng học hành vất vả, cuối cùng chúng em cũng được nghỉ hè. Mùa hè đến, bố mẹ thường hay đưa em đi chơi công viên nước hoặc đi xem vườn thú. Nhưng em thích nhất là được về quê thăm ông bà nội.
Như mọi năm, cứ đầu mùa hè là gia đình em dành khoảng 3 - 4 ngày cùng nhau về quê chơi. Quê em đẹp lắm. Đi trên con đường đất gập ghềnh sỏi đá, ngồi trong xe nhìn ra xa, là cánh đồng lúa rộng bao la mang màu xanh của mạ non. Xa xa, một vài chú bò đang khoan thai gặm cỏ. Một vài cậu bé đang chạy đuổi nhau để giành lấy cánh diều đang bay cao trên trời xanh rộng lớn. Chốc chốc, một đàn chim lại đua nhau chuyền cành.
Nhà ông bà nội em nằm trên một con đường nhỏ, ô tô không đi vào được. Nhà ông bà lợp mái ngói đỏ, mang màu rêu phong cổ kính. Trước nhà là một mảnh vườn nhỏ, là nơi ông em trồng rau và nuôi gà. Cành đó là một ao đầy cá. Khi thấy em và bố mẹ đến, ông bà phấn khởi lắm. Ông ôm em một cái thật chặt sau đó dắt em ra vườn chơi rồi cầm cần rẻ em ra câu cá. Hai ông cháu nói chuyện rôm rả. Ông hỏi thăm tình hình học tập của em và kể cho em nghe rất nhiều chuyện. Thấy hai ông cháu đang vui vẻ với nhau, bà em dắt bố mẹ em vào nhà và pha chè.
Tối đến, bà cùng mẹ chuẩn bị bữa cơm "cây nhà lá vườn": cá kho, thịt luộc cùng canh chua – toàn thịt rau mà ông bà nuôi trồng trong ao vườn. Có lẽ bởi thế nên em thấy bữa ăn rất ngon. Xong, em ra nằm võng ở ngoài vườn và ngủ đi lúc nào không hay.
Thời gian trôi qua mau cũng đã đến lúc bố mẹ phải đi làm, em cũng cần chuẩn bị cho năm học mới. Trước khi chia tay, ông tặng em chiếc cần câu của ông và dặn: "Khi nào rảnh thì lại lên đây chơi với ông nhé".
Có những chuyến đi khiến cho người đi cảm thấy nhung nhớ khi phải rời xa. Chuyến đi về thăm quê ngoại dịp hè vừa rồi khiến em nhớ mãi. Bởi nó có nhiều kỉ niệm với mảnh đất rất ít khi em có dịp trở về.
Giữa cái nắng mùa hè chói chang, em cùng ba mẹ trở về thăm bà ngoại. Đó là một vùng quê nghèo, nắng gắt, gió Lào cứ rít mạnh lên từng hổi. Nhà bà ngoại nằm bên cánh đồng, trước sân nhà có một cái ao rất to. Buổi tối ra đây hóng gió chắc chắn rất mát.
Khi được sống những ngày yên bình nơi quê nhà, em cảm thấy tâm hồn mình nhẹ nhõm, không phải lo nghĩ đến chuyện học hành như lúc ở nhà. Em được hòa mình vào thiên nhiên, vui chơi với những đứa trẻ thôn quê mộc mạc, chân chất như vậy. Và cũng từ chuyến đi này em có thêm nhiều người bạn mới mà sau khi về nhà em vẫn luôn nhớ mãi.
Bà ngoại tươi cười hớn hở đón gia đình em. Trưa hôm đó bà và mẹ nấu món canh cá rô đồng thơm ngon tuyệt vời. Em ăn mãi không biết chán. Đây là bữa cơm đầu tiên tại quê ngoại. Ngoại còn bảo sẽ nấu cho em thêm nhiều món mang hương vị đồng quê khác nữa.
Buổi chiều hôm đó em theo bác Hai ra đồng bắt cá rô. Vì mùa nước vừa cạn nên cá rô mắc kẹt ở giữa đồng. Em bì bõm lội theo sau bác và hai anh con trai bác. Bùn đất ở vùng quê khiến em có cảm giác gần gũi, thân thuộc đến lạ kì. Mặc dù mặt mũi lẫm lem nhưng em rất thích được lội bùn như thế này. Hôm đó em đã bắt được một con cá rô to bằng bàn tay của trẻ con. Mặc dù công lao không lớn nhưng ai cũng khen em giỏi.
Tối hôm đó có mấy đứa trẻ con trong xóm đến nhà ngoại chơi. Chúng nó mang theo ống bơ đong gạo và rủ em đi bắt đom đóm. Em chưa bao giờ được bắt đom đóm và cũng chưa bao giờ thấy đom đom bay nhiều như thế này trên cánh đồng. Một khung cảnh khiến cho em mê mẩn. Đúng là quê nhà mới có được những điều bình dị những tươi đẹp này.
Từng chú đom đóm nằm ngoan ngoãn trong ống bơ và lần lượt tỏa sáng. Đến sáng hôm sau thì không biết chúng đã kéo nhau đi đâu hết.
Những ngày sau ở quê ngoại, em chơi thân hơn với mấy đứa trong xóm. Chúng nó đi đâu em cũng đòi đi, đi thả diều, đi bắt cá, đi chơi trò trốn tìm, đi chăn trâu…
Ba mẹ vẫn bảo rằng mỗi lần về quê sẽ khiến cho em lớn và hòa đồng hơn. Em vẫn hi vọng sẽ được trở về quê ngoại trong thời gian sớm nhất.
Tuổi thơ của tôi gắn liền với thành phố sầm uất, với những khu nhà cao tầng và những con đường nườm nượp người qua lại. Vì thế, mỗi lần nghỉ hè được về quê với tôi thật hạnh phúc. Năm ngoái, tôi được học sinh giỏi nên bố mẹ cho về quê chơi một tháng với ông bà.
Đường về quê xa lắc, xa lơ. Tôi nhớ mãi câu nói ấy của Dế Mèn khi trở về nhà thăm mẹ và các anh. Mèn đã không quản ngại khó khăn mà thấy vui khi được trở về với quê hương của mình. Tôi lúc này cũng hăng hái như chàng Mèn vậy. Dù đi xa nhưng tôi cũng không thấy mệt, chỉ thấy háo hức mà thôi.
Về quê, tôi được sống trong một không gian trong lành, sảng khoái, khác hẳn nơi phố phường chật hẹp. Tôi về thăm, ông bà vui lắm. Ông bà rất thương tôi, đứa cháu nhỏ xa xôi không thường xuyên chăm sóc. Vì thế, tôi được ông bà rất cưng chiều. Ở quê không chỉ có ông bà tôi mà còn rất nhiều các chú, các cô của tôi nữa. Vừa về nhà, mấy đứa em họ tôi chạy sang kéo đi chơi. Đến đâu chúng nó cũng nhanh nhảu giới thiệu tôi là con gái bác ở ngoài Hà Nội làm tôi ngượng lắm. Tôi đến nhà các chú, các cô chào mọi người, ai cũng khen tôi lớn hơn trước và xinh xắn hơn. Những người dân quê thật thà lắm, sống giản dị và rất chân thành.
Những ngày ở quê, ngày nào tôi cũng được các em lập cho một kế hoạch hấp dẫn. Sáng sáng, tôi cùng các em đi cất vó tôm. Những con tôm trong chiếc giỏ nhảy lách tách. Buổi trưa trốn ngủ, chúng tôi vào vườn chơi, chơi ô ăn quan, chơi chuyền hay trốn tìm. Chiều đến, tôi cùng các em ra bờ đê lộng gió. Chiều, gió thổi mát rượi. Mấy chú trâu, chú bò nhởn nhơ gặm cỏ. Cảnh vật thanh bình biết bao. Chúng tôi cùng tổ chức thi thả diều. Những con diều nhiều màu sắc bay liệng trên không trung, chao đi chao lại thật thích. Tôi ước mình như con diều kia để có thể bay về quê nhà bất cứ lúc nào. Bên cạnh, diều của các bạn cũng bay cao không kém. Các bạn ấy còn hướng dẫn tôi cách làm diều nữa. Tuy đơn giản thôi nhưng rất cần kiên trì, chịu khó.
Tôi nhớ nhất là những hôm mưa được nghịch nước. Hôm đó, có cơn mưa rào rất to, kéo dài suốt mấy giờ đồng hồ. Bọn trẻ con trong xóm thấy mưa chạy ra lội bì bõm. Tôi ở trong nhà nhìn mưa, thấy như một tấm màn trắng giăng khắp không gian. Tạnh mưa, chúng tôi chạy ngay ra đồng bắt tôm, bắt tép. Nhưng muốn sang bên đồng phải đi qua cây cầu nhỏ. Tôi vốn không quen nên sợ chẳng dám bước qua. Bạn bè cổ vũ mãi, tôi liều lĩnh bước đi. Bỗng “ùm”, tôi sảy chân ngã nhào xuống con kênh phía dưới. Bọn trẻ kéo tôi lên. Chúng nó cười ầm ĩ. Mặc cho áo quần ướt, tôi cùng chúng rong ruổi khắp cánh đồng. Đâu đâu cũng xúc được tôm tép. Cảm giác lần đầu bắt được những con cá, con cua nhỏ xíu tôi rất vui sướng, như chính mình là người lao động thực thụ. Bỗng “oạch”, tôi lại bị ngã. Do đường đất trơn quá mà tôi lại bị té. Lũ trẻ con lại khúc khích cười. Chúng nói rằng, đây mới chính là con ếch to nhất của buổi đi “săn” này. Còn tôi, quần áo lấm lem, ngượng chín mặt...
Một tháng hè trôi qua thật nhanh chóng. Đã đến lúc tôi phải trở về thành phố, lại học thêm văn toán và âm nhạc... Bố mẹ về đón mà tự dưng tôi không muốn đi nữa, thấy nuối tiếc một cái gì, như khi phải xa một thứ mình yêu quí... Các cô, các chú tôi gửi cho bao nhiêu là quà. Các em tôi đứa nào cũng nắm tay giữ lại, những bạn hàng xóm cũng sang chia tay. Chúng còn tặng tôi rất nhiều quà nữa. Những món quà ấy tôi vẫn giữ đến tận bây giờ.
“Quê hương là chùm khế ngọt, cho con trèo hái mỗi ngày....” Những câu thơ thân thương ấy mỗi lần vang lên tôi lại thấy nhớ ông bà, nhớ lần về quê với bao kỉ niệm. Và lúc đó, tôi ước mình là một cánh diều để bay ngay về với quê hương.