Khi Mị Châu chết,Trọng Thủy thương nhớ Mị Châu khôn xiết.Khiđi tắm ngỡ bóng dáng Mị Châudưới nước nênđã tự tữ chết theo.Ngay sau khi,Trọng Thuỷ tự tử ở giếng Loa Thành, vì yêu vợ da diết, xác của chàng rữa ra, ngấm qua mạch nước ngầm vào đất rồi mạch nước ngầm mang chang ra biển cả mênh mông. Hồn chàng đang luư lạc thìgió thổi bay đi ra biển rồi tạt xuống biển Đông. Cảm thông cho tấm lòng yêu thương vợ của chàng, sự thuỷ chung, ngây thơ của Mị Châu, Rùa Thần đã hội tụ hồn và xác của Trọng Thuỷ, dùng nước tạo nên hình hài Mị Châu rồi nhập hồn nàng vào.
Trọng Thuỷ, sau khi được sống lại và được Rùa Thần báo mộng rằng Mị Châu đang ở thuỷ cung, đã ngày đêm bơi lặn tìm nàng. Sau bao khó khăn gian khổ, chàng đã tìm được thuỷ cung. Đến cổng, chàng bị hai thuỷ thần chặn lại và hỏi:
-Nhà ngươi là ai, xuống đây có việc gì! Đây là chốn thanh bình, không cho phép người trần mắt thịt với bản chất xấu xa như ngươi xuống đây làm nhiễu loạn.Ngươi hãy về đi!
-Trọng Thuỷ đáp:
Thưahai vị thuỷ thần ,sau cái chết của Mị Châu, con vô cùng đau khổ, nhớ nàng da diết, trong lúc tuyệt vọng lầm tưởng bóng nàng ở dưới giếng , con đã nhảy xuống giếngchết theo nàng. Sau khi chết con được Rùa Thần cứu sống và báo mộng Mị Châu đang ở chốn này,xin hai vị cho con vào.
Nghe những lời nói chân thành của Trọng Thuỷ, hai vị thuỷ thần cảm động cho Trọng Thuỷ vào.
Vào đến trong, chàng cảm thấy thật ngỡ ngàng, kinh ngạc trước cảnh đẹp còn hơn cả hoàng cung, một vẻ đẹp thần tiên mà chàng chưa từng thấy bao giờ. Trước mặt chàng,những rặng san hôđầy màu sắc tỏa sáng lấp lánh,cá nối đuôi nhau vui đùa nhảy múa, xa xakia cókhu vườn đầy loài hoa kì lạ…và ở đó giữa khu vườn có một người ngồi mơ mộng.Trọng Thủy bước lại gần thì nhận ra rằng đó là Mị Châu.Vừa nhìn thấy nàng Trọng Thuỷ đã nhận ra, chàng vui mừng reo lên vội chạy đến gần nàng.Vừa chạy Trọng Thủy vừa gọi Mị Châu.Đang ngồi bỗng dưng Mị Châu nghe thấy có tiếng aiđó gọi mình,rất giống với giọng nói của Trọng Thuỷ.Nghe lời gọi da diết của Trọng Thuỷ, nhưng nàng không tin sao chàng lại xuống được đây. Mỗi lúc tiếng gọi lại to hơn,rõ hơn, nàng không thể nhầm được .Nàng chạy ngay về nơi phát ra tiếng gọi đó.Hai người gặp nhau,nhìn nhau imlặng một hồi rồi khóc. Cảnh vật như dừng lại.Không còn náo nhiệt như ban đầu nữa.
Trọng Thủy nói:
-Ôi, nàng ơi! Xa nàng bao nhiêu lâu mà ta vẫn nhung nhớ, vì quá yêu nàng mà ta đã lầm tưởng bóng nàng dưới đáy giếng rồi nhảy xuống tự tử. Nay ta đã được gặp lại nàng, lòng ta sung sướng biết bao.
Mị Châu đáp:
-Chàng ơi, thiếp cũng vậy, thiếp cũng nhớ chàng khôn xiết.Hằng ngày thiếp đều ra,đây ngắm nhìn cảnh vật,, nhìn những đôi cá tung tăng bơi lội nhảy múa mà nhớ đến những ngày chúng ta vui vẻ hạnh phúc bên nhau. Ôi! Nhưng thật chớ trêu, chàngđãđem tâmmà lừa dối thiếp,thiếp nay đã mang danh tội đồ của đất nước. Sao chàng lại nhẫn tâm lừa dối thiếp khiến thiếp đau khổ? Thiếp thật ngơ dại, vì tình yêu mà nghe theo chàng!
Nghe những lời đó,lòng Trọng Thuỷnhói đau, xót xa ân hận vô cùng.
-Nàng ơi! Tình yêu của ta thần linh có thể chứng giám. Ta thật ân hận khi nghe theo lời vua cha nhưng nàng hãy hiểu cho ta, tha thứ cho ta, phải lừa dối nàng, lòng ta đau như cắt nhưng đó là mệnh lệnh của chalàm con ta không thể bất hiếu.Lòng ta vô cùng bối rối, trong lúc tâm trí hỗn loạn, ta đã có một quyết định sai lầm nhưng trong lòng ta luôn có nàng.Ta thành thật xin lỗi nàng,xin nàng hãy tha thứ cho ta.
Mị Châu mắt ướt lệ, giọng nghẹn ngào nói:
-Thiếp tin vào tình yêu của chàng, tin rằng những tình cảm trước kia chàng dành cho thiếp là chân thật không giả dối. Thiếp cũng biết một đấng nam nhi phải lấy sự nghiệp, giang sơn của mình làm trọng. Nếu thiếp vẫn theo chàng thì có lẽ thiếp sẽ bị ngàn đời nguyền rủa, vạn lời phỉ nhổ, muôn đời không dung. Thiếp đã vì tình cảm mà đem đấ nước giao cho kẻ địch. Mà thiếp theo chàng thì nhỡ đâu bị chàng lừa dối lần nữa vì thiếp quá ngây thơ, yêu chàng.Thanh minh, thuyết phục Mị Châu một hồi mà không được. Trọng Thuỷ đi đến quyết định táo bạo.
-Ta thề rằng sẽ không bao giờ lừa dối nàng nữa.Thì nàng hãy cùng ta đi gặp vua cha của nàng xin người tha thứ cho chúng ta được ở bên nhau.
Mị Châu hơi do dự, sợ sệt nhưng vẫn đồng ý.Nói rồi, hai người mạnh dạn tìm gặp An Dương Vương, ông đang chơi cờ cùng với Rùa Thần. Rùa Thần thấy hai người đi cùng nhauthì vui lắm, An Dương Vương tỏ ý tức giận nhưng trong lòng ông vẫn thương con.
Hai người đồng tâm nói:
Thưa cha đáng kính!Xin cha hãy tha thứ cho tội lỗi của hai chúng con. Chúng con nhớ ơn, cảm kích người vô cùng. An Dương Vương tỏ ra lạnh lùng định nói “không bao giờ” nhưng có cái gì đó trong ông ngăn lại. Ông nói:
-Ta khó lòng tha thứ cho các ngươi .Hai ngươi có tội rất lớn vớiđất nước,nhưng nayđã biết hối lỗi.Hai ngươi lại rất yêu thương nhau.Nay ta sẽ tha tội cho hai ngươi.Trọng Thuỷ, Mị Châu vui mừng đáp:
-Cám ơn vua cha.
Trọng Thủy và Mị Châuở lại thủy cung .Hai người sống bên nhau hạnh phúc.Ít lâu sau MịChâu sinh ra một trai ,một gái.Trai giống Trọng Thủy,gái giống Mị Châu.Gia đình họ sống hạnh phúc bên nhau.
Tham khảo:
Chàng đi khắp nơi ,đi rất lâu ,rất lâu,đang bỡ ngỡ vì không biết đây là đâu thì bỗng nhiên có hai tên lính đến hỏi chàng là ai rồi bắt chàng đến trước một tảng đá lớn có rất nhiều hoa lá,san hô ,cá vàng và ngồi cạnh đó là một cô công chúa xinh đẹp mà lúc bây giờ chàng mới giật mình vì biết đó chính là Mị Châu và nơi chàng đang đứng là thuỷ cung .Thì ra vì biết Mị Châu vốn hiền lành nên Long Vương đã nhận nàng làm con gái nuôi. Mị Châu cũng vô cùng ngạc nhiên khi gặp lại Trọng Thuỷ.Nhìn vẻ đau khổ và uất hận còn đong đầy trong đôi mắt đẫm lệ của Mị Châu ,Trọng Thuỷ bật khóc,tiếng khóc nghẹn ngào ,thống thiết của chàng khiến sỏi đá cũng phải mủi lòng.Trọng Thuỷ quỳ xuống ,van xin Mị Châu tha thứ cho tội lỗi của mình : - Nàng ơi ! Khó khăn lắm ta mới gặp lại nàng .Mong nàng hãy tha lỗi cho ta,ta không thể nào làm khác được ,đó là lệnh của vua cha! Ta biết nàng tin yêu ta nên không giấu diếm điều gì , nhưng ta đã lợi dụng sự tin yêu đó ,phản bội nàng. Nhưng có lẽ Mị Châu vẫn còn giận Trọng Thuỷ rất nhiều ,nàng trách chồng: - Thiếp cũng vậy, thiếp cũng mong được gặp chàng, hằng ngày thiếp đều ra đây ngắm nhìn cảnh vật, nhìn những đoá hoa tươi thắm kia mà nhớ đến những bó hoa mà chàng đã tặng cho thiếp, nhìn những đàn cá tung tăng bơi lội nhảy múa mà nhớ đến những ngày chúng ta vui vẻ bên nhau. Ôi! Nhưng thật trớ trêu , thiếp nay đã mang danh tội đồ của đất nước, thiếp không thể chung sống với kẻ thù của dân tộc mình. Sao chàng lại nhẫn tâm lừa dối thiếp khiến thiếp đau khổ? Thiếp thật ngơ dại, ngây ngất vì tình yêu mà nghe theo chàng! Trọng Thuỷ càng đau khổ,ân hận hơn khi nghe những lời vợ nói,chàng giải bày hết nỗi lòng của mình : - Qủa là lúc đầu ,ta rắp tâm lừa dối cha con nàng ,nhưng sau một thời gian chung sống ,ta thực sự yêu nàng .Tình yêu của ta thần linh có thể chứng giám. Tình yêu của ta, mọi thần dân ta đều biết. Ta thật ân hận khi nghe theo lời vua cha nhưng nàng hãy hiểu cho ta, tha thứ cho ta, phải lừa dối nàng,lòng ta vô cùng bối rối, trong lúc tâm trí hỗn loạn, ta đã có một quyết định sai lầm.Nàng có biết ta đã chịu dày vò, dằn vặt như thế nào không ? Lúc ta nhận ra sự nghiệt ngã của chiến tranh phi nghĩa thì đã quá muộn màng .Ta đã chọn cái chết để tạ tội .Mị châu ơi!Ta cầu xin nàng rộng lòng tha thứ! Cảnh vật xung quanh nhu xao động, dòng nước chảy nhẹ nhàng hơn, những đoá hoa ngừng đung đưa lay động. Mị Châu mắt ướt lệ, giọng nghen ngào: -Thiếp tin vào tình yêu cảu chàng, tin rằng những tình cảm trước kia chàng dành cho thiếp là chân thật không giả dối. Thiếp biết một đấng nam nhi phải lấy sự nghiệp, giang sơn của mình làm trọng.Thiếp cũng biết cả hai chúng ta đều không có lỗi ,tất cả đều do cuộc chiến tranh phi nghĩa này. Mị Châu vừa ngưng lời ,hai vợ chồng ôm nhau khóc.Mị Châu đến xin phép Long Vương cho hai người được sống lại để xây dựng cuộc sống đầm ấm.Long Vương cũng cảm động trước tình yêu của hai người : -Tuy hai con đã có tội lỗi, nhưng đã biết hối cải. Ta cũng động lòng trước tình cảm của hai con .Nhưng nếu sau này hai con còn mắc lỗi,phản bội nhau ta sẽ cho hai con mãi mãi không bao giờ gặp nhau nữa. Trọng Thuỷ và Mị Châu rất vui mừng ,cảm tạ ân điểm của Long Vương rồi cùng nhau trở lại trần gian.Nhưng họ không ở nước Âu Lạc nữa mà đến một vùng đất thật xa,nơi chỉ có những người dân hiền lành ,cần cù ,có hoa lá ,không khí mát mẻ,trong lành .Hai người tổ chức đám cưới và cùng nhau làm lụng ,họ sinh một trai ,một gái rồi cùng nhau sống hạnh phúc đến suốt đời.#Walker
Tham khảo:
Chỉ vì tin lời người chồng của mình Mị Châu đã tạo nên một lỗi lầm quá lớn khiến Vua cha tức giận mà giết chết nàng. Sau khi theo dấu lông ngỗng vợ trải, Trọng Thủy tìm được đến bờ biển và phát hiện xác vợ. Chàng vô cùng đau khổ bèn mang nàng về thành Cổ Loa mà chôn cất. Nỗi đau đớn giằng xé trái tim người đàn ông ấy để mỗi đêm khi nhìn xuống giếng Trọng Thủy như nhìn thấy người vợ yêu quý của mình. Chàng liền lao đầu xuống giếng tự vẫn. Thế nhưng từ đây, nó đã mở ra cho chàng cơ hội được trùng phùng với người vợ yêu quý của mình.
Lang thang chốn thủy cung, rất lâu chàng không biết đây là đâu chỉ biết có rất nhiều san hô, rất nhiều hoa lá. Rồi bỗng dưng chàng bị hau tên lính áp giải đến trước một tảng đá. Chàng vô cùng bất ngờ vì nàng công chúa xinh đẹp đó lại là Mị Châu. Hóa ra chàng đứng trước Long Vương và Công chúa của ngài, Bởi xót thương Mị Châu xinh đẹp hiền lành mà Long Vương nhận nàng làm con gái nuôi. Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ uất hận của Mị Châu, chàng chỉ biết bật khóc nức nở. Trọng Thủy quỳ xuống van xin Mị Châu tha thứ cho mình. Chàng khóc mà rằng:
- Mị Châu nàng ơi. Khó khăn lắm tớ mới tìm được nàng. Mong nàng hãy tha lỗi cho ta. Ta không thể làm cách khác được đó là lệnh của Vua cha. Ta biết nàng yêu ta không dấu diếm gì nhưng ta đã phản bội nàng phản bội niềm tin đó.
Mị Châu lắc đầu mà nói:
- Thiếp cũng mong được gặp chàng hàng ngày đều ngắm cảnh vật những kỉ vật mà nhớ chàng. Nhưng chính vì sự tin tưởng mù quáng chạy theo tình yêu của chàng mà thiếp đã mang tiếng phản bội đất nước dân tộc mình. Thiếp không thể chung sống với kẻ thù dân tộc của mình. Tại sao chàng lại lỡ phản bội lòng tin của thiếp lỡ lừa dối thiếp?
Trọng Thủy càng đau khổ uất nghẹn hơn khi nghe những lời giãi bày của vợ mình:
- Quả là ban đầu ta rắp tâm lừa dối cha con nàng nhưng sau một thời gian chung sống ta thực sự yêu nàng. Tình yêu của ta có thần linh chứng giám. Tình yêu của ta ai cũng biết. Ta vô cùng ân hận vì nghe lời vua cha nhưng ta mong nàng hãy hiểu cho ta. Phải lừa dối nàng lòng ta vô cùng rối bời, tâm trí hỗn loạn. Suốt thời gian qua ta đã phải chịu biết bao nhiêu sự dằn vặt, dày vò. Lúc ta nhận ra sai lầm thì đã quá muộn rồi. Ta đã chọn cái chết để tạ tội với nàng. Mị Châu nàng ơi! Ta cầu xin nàng hãy tha thứ cho niềm tin của ta.
Cảnh vật như xao động, dòng nước nhẹ nhàng hơn. Mị Châu sau nghe những lời nói đó nghẹn ngào:
- Thiếp tin chàng tin vào tình yêu và tình cảm của chàng dành cho thiếp là không giả dối. Cũng hiểu rằng đấng nam nhi là phải lấy giang sơn làm trọng cũng hiểu rằng lỗi không phải do chúng ta mà là do cuộc chiến tranh phi nghĩa mà thành.
Mị Châu ngưng lời hai vợ chồng ôm nhau mà khóc. Thế nhưng sau đó nàng lại nói:
- Tuy thiếp tin chàng và tin tình yêu của của chàng thế nhưng sông với nhau là chuyện không thể. Thiếp đã mang tội danh với đất nước với Vua cha nên không còn mặt mũi nào sống trên cõi đời này nữa cũng không thể nào sống bên người đã lừa dối đất nước của mình được. Thứ lỗi cho thiếp không thể cùng chàng răng long đầu bạc trọn đạo vợ chồng. Thiếp mong rằng, sau khi trở về chàng hãy trở thành một vị Vua tốt và hãy quan tâm đến cuộc sống của bách tính trăm họ.
Nghe vậy, Trọng Thủy biết mình đã không thể thuyết phục được Mị Châu nữa. Cũng hiểu nàng không còn mặt mũi nào cùng hắn trở về bởi hắn và nàng đều đã sai, hắn không muốn ích kỉ với nàng nữa. Nói đoạn Mị Châu xin Long Vương cho người đưa Trọng Thủy lên trần gian. Kể từ đó, Trọng Thủy quyết không lấy vợ mà chung tình với người vợ quá cố của mình cũng giữ lời hứa trở thành một vị Vua anh minh, lỗi lạc.
Tham khảo:
Dàn ý:
1. Mở bài
Nói qua hoàn cảnh diễn biến câu chuyện cùng tâm trạng đau khổ của Trọng Thủy. Trọng Thủy bèn lao đầu xuống giếng mà chết vì ngỡ tưởng hình dáng của người vợ yêu dấu.
2.Thân bài
Nhảy xuống giếng chàng không chết mà được dẫn giải đến trước một bàn đá và gặp lại người vợ yêu quý của mình. Mị Châu hóa ra đã trở thành con gái của Long Vương. Cả nàng và Trọng Thủy đều bất ngờ vì không nghĩ được gặp nhau trong hoàn cảnh này. Trọng Thủy nghẹn ngào thống thiết cầu xin nàng tha tội. Mị Châu giãi bày niềm tin của mình bị phản bội, tình yêu bị lừa dối trở thành kẻ thù của dân tộc, người tội đồ…. Trọng Thủy xin nàng hãy tin tình cảm của mình. Đồng thời cũng thấy vô cùng hối hận vì chàng không thể làm chủ được mình, vì trách nhiệm với Vua cha với dân tộc…. Nhưng luôn yêu thương vợ thật lòng. Mị Châu rưng lệ và nói rằng tin tình cảm của chàng, yêu chàng. Và cho rằng tình yêu của hai người không có lỗi lỗi là do cuộc chiến tranh phi nghĩa. Thế nhưng nàng không còn mặt mũi nào quay về sống hạnh phúc bên Trọng Thủy được vì như thế có lỗi với Vua Cha và đất nước... Nàng xin Long Vương đưa Trọng Thủy lên bờ và mong chàng trở thành vị Vua tốt.3. Kết bài
Trọng Thủy trở về làm Vua lỗi lạc anh minh và quyết không lấy thêm vợ vì giữ trọn tình với người vợ yêu dấu của mình.
A. Mở bài
- Sau khi an táng cho vợ, Trọng Thuỷ ngày đêm buồn rầu khổ não.
- Một hôm đang tắm, Trọng Thuỷ nhìn thấy bóng Mị Châu ở dưới nước bèn nhảy xuống giếng ôm nàng mà chết.
B. Thân bài
1. Trọng Thuỷ lạc xuống Thuỷ cung.
- Vì trong lòng luôn ôm nỗi nhớ Mị Châu nên sau khi chết, linh hồn Trọng Thuỷ tự tìm đến thuỷ cung.
- Miêu tả cảnh cảnh ở dưới thuỷ cung (cung điện nguy nga lộng lẫy, người hầu đi lại rất đông...).
2. Trọng Thuỷ gặp lại Mị Châu
Đang ngơ ngác thì Trọng Thuỷ bị quân lính bắt vào đại điện.
Trọng Thuỷ được đưa đến quỳ trước mặt một người mà lính hầu gọi là công chúa.
Sau một hồi lục vấn, Trọng Thuỷ kể rõ mọi sự tình. Lúc ấy Mị Châu cũng rưng rưng nước mắt.
3. Mị Châu kể lại chuyện mình và trách Trọng Thuỷ
- Mị Châu chết, được vua Thuỷ Tề nhận làm con nuôi.
- Mị châu cứng rắn nặng lời phê phán oán trách Trọng Thuỷ.
- Trách chàng là người phản bội.
- Trách chàng gieo bao đớn đau cho hai cha con nàng và đất nước.
- Mị Châu nhất quyết cự tuyệt Trọng Thuỷ rồi cả cung điện tự nhiên biến mất.
4. TrọngThuỷ còn lại một mình: Buồn rầu, khổ não, Trọng Thuỷ mong ước nước biển ngàn năm sẽ xoá sạch lầm lỗi của mình
C. Kết bài
- Trọng Thuỷ hoá thành một bức tượng đá vĩnh viễn nằm lại dưới đáy đại dương.
* Lưu ý: Người viết có thể vẫn dựa vào dàn ý nêu trên nhưng có thể chọn nội dung câu chuyện khác, ví dụ:
Trọng Thuỷ và Mị Châu gặp gỡ nhau. Hai người tỏ ra ân hận. Nhưng rồi họ quyết định từ bỏ mọi chuyện ở dương gian để sống cuộc sống vợ chồng hạnh phúc nơi đáy nước.
Mị Châu gặp Trọng Thuỷ. Nàng phân rõ lí tình về những chuyện lúc hai người còn sống. Hiểu lời vợ, Trọng Thuỷ tỏ ra ân hận, nhận tất cả lầm lỗi về mình. Hai người hứa hẹn sẽ làm những điều tốt đẹp để bù đắp những lầm lỗi trước đây.