Tập làm văn lớp 8

Nguyễn Quỳnh Trang

Đề 1: Kể lại những kỉ niệm ngày đầu tiên đi học (giúp mk với mk cần gấp)

Trần Nguyễn Bảo Quyên
20 tháng 9 2017 lúc 21:12

Ngày đầu tiên khai trường, đó là cái ngày mà chắc hẳn không ai trong chúng ta có thể quên được. Cái ngày ấy đã đánh dấu sự kiện mỗi chúng ta bước vào con đường học tập. Năm nay tôi đã lên lớp 8, đã quá quen với không khí học đường, nhưng nhìn lại chiếc cặp chú tôi tặng tuần trước làm tôi thêm bồi hồi, xao xuyến và nhớ lại những kỉ niệm ngây thơ, bé bỏng của một cậu bé chập chững bước vào cổng trường trong bàn tay gầy guộc nhưng đầy tình thương của bà tôi.

Ấy là cái ngày mà tôi sẽ không bao giờ quên. Hôm ấy, trời thu se se lạnh, mây bồng bềnh trôi, đó cũng là biểu hiện của một ngày khai trường đang đến, một năm học mới bắt đầu. Tôi nao nao trong lòng những tưởng tượng ngây thơ với tâm trạng một đứa trẻ sắp đối diện với một sự kiện quan trọng. Thực ra lúc đó còn bé, chưa cảm nhận được mấy về ngày khai trường và cũng chẳng biết đó là ngày gì, nhưng thấy sự quan tâm, bận rộn của người lớn phần nào tôi cũng đã nhận ra có cái gì đó quan trọng. Hôm nay bà sẽ là người đưa tôi đến trường, bố mẹ tôi công tác xa nên không thể đưa tôi đi được, nhưng nghe bà tôi nói bố mẹ tôi cũng háo hức cái ngày này lắm. Vùng quê tôi không phải ở thành thị, cũng chẳng phải một nơi nào giàu có, đó là một vùng sông nước mang đầy nét thôn quê và sự dân dã. Trên đường đi học, bà cháu tôi phải đi qua một con sông. Bác lái đò đã chờ sẵn chúng tôi ở đó. Tôi thấy nét mặt của bác tươi hơn mọi ngày, phải chăng đó cũng vì cái ngày hôm nay, cái ngày mà mọi người gọi là “ngày tựu trường” – trong đầu tôi nghĩ vậy. Trên đò có rất nhiều các bạn học sinh cùng các bậc phụ huynh. Tôi để ý thấy từng nét mặt lo lắng trên mặt bọn trẻ, trong đó có cả mấy đứa thường đi thả diều với tôi, cùng với sự chu đáo của người lớn giống như bà tôi vậy. Điều đó càng làm tôi hiểu thêm về tầm quan trọng của ngày này, nhưng cũng chính vì đó mà khiến tôi càng thêm bận tâm. Tâm hồn tôi bấy giờ nặng trĩu nhưng rồi lại nhẹ nhàng như những cánh hoa tươi rực rỡ trong nắng mai cùng những giọt sương sớm bởi bà tôi đang bên cạnh cùng những dập dềnh của sóng nước. Đang mải mê suy nghĩ, chợt tiếng bác lái đò gọi to làm tôi giật mình: “Các cháu xuống nào, chúc các cháu vui vẻ nhé” Câu nói ấy thật quen thuộc bởi mỗi lần tôi đi đò của bác đều được nghe nhưng hôm nay sao câu nói ấy lại in sâu vào tâm trí tôi như vậy. Nó như động lực giúp tôi mạnh mẽ thêm trong tâm trạng như hiện giờ. Tôi mạnh dạn chủ động nắm tay bà bước xuống đò. Làn gió nhè nhẹ thổi qua, xoa đi cái nóng nực khi ngồi đò và cái bồi hồi của tâm trạng. Ô kìa, kia có phải là trường học, nơi mà tôi sẽ đến. Tôi lờ mờ nhận ra như vậy vì thấy nó khang trang và to lớn hơn bất cứ cái nhà nào mà tôi từng gặp. Bà xoa đầu tôi, nhẹ nhàng nói: “Cháu yêu, trường học của chúng ta đây rồi. Đây sẽ là nơi tu dưỡng đạo đức và kiến thức cháu”. Tôi ngẫm nghĩ mãi về câu nói ấy nhưng vẫn không hiểu vế sau, tôi cho rằng đó là một câu nói mang tính chất nghệ thuật mà các anh chị trong làng vẫn thường hay nói văn vẻ. Quả thực tâm trạng tôi mỗi lúc thay đổi. Bây giờ tôi không còn cảm thấy quá sợ nữa nhưng không hiểu sao chân tôi cứ díu lại. Dù vậy nhưng tôi vẫn cố nhảy theo những bước chân của bà. Đi được một đoạn thì ngôi trường đã hiện rõ trước mắt. Trước mặt tôi là một cái cổng trường to lớn với những chữ viết lằng nhằng khó hiểu. Xung quanh đó là hàng trăm các bạn học sinh khác cùng với biết bao tâm trạng, suy nghĩ. Bạn thì níu chân mẹ, người thì mếu máo. Chợt có tiếng khóc òa sau lưng tôi, tôi liền chạy lại úp mặt vào bà và cũng nghẹn ngào khó tả. Nước mắt tôi đã dưng dưng đến tận cổ họng. Nhưng nhớ tới những lời mà bố mẹ tôi vẫn hay nựng nịu cùng với sự dỗ dành của bà. Tôi lại can đảm lau nhẹ nước mắt và mồ hôi, đứng thẳng người. Cùng lúc đó, có một cô giáo đi lại phía tôi. Tôi ngơ ngác nhìn thì cô nhẹ nhàng cất tiếng nói: “Bà cho cháu vào lớp đi. Đó là lớp của cháu” Giọng nói ấm ấm, thanh thanh mà ngọt ngào của cô đã khiến tôi nhớ đến mẹ. Tôi không còn cảm giác sợ hãi nữa. Cô nhẹ nhàng nắm tay tôi dắt vào lớp, tôi đi theo sau cô và cảm nhận mùi thơm từ tà áo dài của cô.

Đã vào lớp học, tôi ngước nhìn ra ngoài cửa sổ và tìm hình dáng thân thương của bà tôi trong lớp người chen chúc cố gắng dặn dò con cái cẩn thận trước khi ra cổng trường. Bà cũng nhẹ nhàng nói với tôi: “Cháu cố gắng ở lại ngoan nhé, trưa bà đón về”. Câu nói ấy của bà khiến tôi không còn lo sợ gì nữa. Bỗng tôi lại nghe thấy giọng nói ngọt ngào khi nãy vang lên. Thì ra cô giáo đang giới thiệu về mình. Thực sự bây giờ trong lòng tôi không còn một mối bận tâm nào nữa, tôi hoàn toàn bình tĩnh và chúng tôi đang bắt đầu làm quen với cô giáo.

Bình luận (1)
Chi Nguyễn Khánh
22 tháng 9 2017 lúc 20:51

Đề 1: Kể lại những kỉ niệm ngày đầu tiên đi học ?

Đối với tuổi học sinh thì ai cũng có cái cảm giác nao nao của buổi tựa trường. Bao nhiêu niềm vui, sự hãnh diện và cả cảm giác bỡ ngỡ, rụt rè cứ xen lẫn trong tôi với những ấn tượng sẽ còn đọng mãi trong lòng tôi.

Ngày đầu tiên tới trường - đó là một ngày mát trời, khí trời dìu dịu. Tôi đã chuẩn bị mọi thứ mặc dù vậy nhưng hôm nay tôi lại cảm thấy trong lòng vẫn cứ xôn xao, khó tả. Bởi trước mặt tôi bây giờ sẽ là một khung trời mới với những bạn bè mới, thầy cô mới và tất cả đều mới. Trong những năm học trước, sau ba tháng nghỉ hè, tôi lại trở về dưới mái trường thân quen với những hàng cây, ghế đá và những người bạn của tôi đã in đậm bao kỉ niệm đối với tôi. Nhưng còn năm nay, tôi đã phải bước chân vào ngưỡng cửa Cấp hai - là một chân trời mới. Ngôi trường mà năm nay tôi sẽ học là một ngôi trường khang trang và có không gian thoáng đãng. Từ cổng trường vào là những hàng cây rợp bóng mát dẫn tới các dãy phòng học bốn tầng uy nghi mà đẹp đẽ. Tất cả những điều này đã khiến cho tôi không thể nén lại được những cảm xúc ngỡ ngàng và bao niềm vui sướng. Tôi nhanh chân bước về lớp đã được phân trước đó. Tôi thầm ước làm sao được học chung cùng một vài bạn cũ. Nhưng tiếc thay, cái lớp mà tôi học thì lại toàn là những người bạn lạ. Tôi cố tự an ủi mình " Không sao, dần dần rồi sẽ quen thui, có nhiều bạn mới thì càng vui !!! " Sau vài phút bỡ ngỡ thì tôi thấy cô giáo chủ nhiệm bước vào. Đầu tiên cô nói với cả lớp về ý thức kỉ luật và trách nhiệm đối với bản thân, đối với gia đình, đối với trường, lớp trong học tập và rèn luyện. Tôi nghĩ đó chính là bài học đầu tiên mà tôi được học dưới mái trường này. Chính dáng đi, hình ảnh và những lời nói dịu dàng của cô đã khiến cho tôi nhớ ề cô giáo chủ nhiệm hồi lớp 5 và hình ảnh của cô đã làm cho tôi bớt đi sự lo lắng. Ấn tượng nhất trong tôi đó chính là ngày khai giảng. Trong bộ đồng phục: áo trắng, quần bò dài tôi cảm thấy như mình đã lớn hơn, đã trưởng thành hơn. Tiếng trống trường do thầy hiệu trưởng vang lên và âm thanh đó đã lưu vào lòng tôi một cảm giác khó tả. Tôi cảm thấy mình vô cùng hãnh diện khi được học tập trong một ngôi trường có truyền thống dạy học và hiếu học - Trường THCS Suối Hoa, bản thân tôi có biết bao là kỉ niệm vui sướng và lòng tự hào nhưng cũng xen lẫn với một vài nỗi lo sợ với những thử thách đang chờ đợi tôi trong những năm học dưới mai trường này.

Tôi hứa sẽ quyết tâm học tập và rèn luyện thật tốt sao cho xứng đáng với truyền thống hiếu học của trường. Bao nhiêu những cảm xúc, những kỉ niệm của ngày đầu tiên đi học dưới mái trường THCS Suối Hoa này sẽ chắc chắn còn đọng mãi trong lòng tôi như một kỉ niệm không thể phai mờ. Dù cho sau này tôi lớn lên, nhưng tôi sẽ không bao giờ có thể quên được ngày đầu tiên đi học dưới mái trường này.

Bình luận (0)

Các câu hỏi tương tự
Nguyễn Thùy Trang
Xem chi tiết
Nguyễn Thị Huyền
Xem chi tiết
Thanhphong Phamtran
Xem chi tiết
thanh ngọc
Xem chi tiết
Ngô Châu Bảo Oanh
Xem chi tiết
Bangtan Boys
Xem chi tiết
Nguyễn Thanh
Xem chi tiết
Võ Hoàng Phúc
Xem chi tiết
Âu Dương Yến Lâm
Xem chi tiết