Nghĩa của từ

lê thị minh hồng

Các bạn có thể làm giúp mk 1 bài văn tả người thân được hông?( tả mẹ í), đừng chép mạng nhé! ;lấy chút chút cũng được. đừng lấy mở bài và kết bài nha. trong thân bài mấy bn lấy chút chút cũng được. Có thể giúp mk ko? làm ơn, giúp giúp. đang cần sự hỗ trợ ...

Nguyễn Hồng Thy
7 tháng 5 2018 lúc 18:43

Bài làm

“Những ngôi sao thức ngoài kia
Chẳng bằng mẹ đang thức vì chúng con.
Đêm nay con ngủ giấc tròn
Mẹ là ngọn gió của con suốt đời”

Mẹ - tiếng gọi thiêng liêng đầu tiên mà ta cất lên từ những ngày mới chào đời. Mẹ là người đã mang nặng đẻ đau, nuôi dưỡng và chăm sóc ta từ bé. Có ai yêu thương ta bằng mẹ?Có ai quan tâm, chăm sóc ta tường những điều nhỏ nhặt nhất trong cuộc sống như mẹ?Có ai sẵn sàng hi sinh cả cuộc đời để dõi bước theo ta từng ngày?

Năm nay mẹ đã ngoài ba mươi tuổi rồi. Mẹ có dáng người cân đối. Với mái tóc xõa ngang vai, trông mẹ lúc nào cũng trẻ đẹp. Khuôn mặt mũm mĩm nhưng toát lên vẻ phúc hậu, hiền từ. Đôi mắt bồ câu đen láy luôn nhìn mọi người với ánh mắt trìu mến, với em ánh mắt ấy còn sáng rực hơn cả ánh mặt trời. Giọng nói dịu dàng, ấm áp rất thích hợp với công việc tư vấn hằng ngàycủa mẹ. Mẹ có nụ cười tỏa nắng rất đẹp luôn tạo cảm giác thân thiện với mọi người. Đôi bàn tay mẹ tuy gầy gò, thô ráp nhưng lại ấm áp lạ thường. Đôi bàn tay ấy chẳng ngừng nghỉ bao giờ, mẹ luôn phải làm từ việc này đến việc khác để chăm lo cho gia đình. Làn da vốn trắng nõn nà của mẹ đã sạm đi vì những vất vả trong cuộc sống. Mẹ là cô giáo đầu tiên trong cuộc đời em, dạy cho em những bài học đầu tiên, từ bài học làm người, làm con ngoan đến bài học về thế giới xung quanh, dẫn dắt em những ngày mới bước vào trường. Mẹ đôi lúc như một người bạn để em có thể chia sẻ những chuyện học hành trong lớp, chuyện bạn bè. Mẹ luôn là người cho em những lời khuyên tốt nhất. Khi đi làm, mẹ thường mặc những bộ váy đơn giản nhưng lại toát lên vẻ tao nhã, quý phái. Dù phải đi làm từ sáng đến tối nhưng bữa cơm nào mẹ cũng chuẩn bị đầy đủ và chứa đựng đầy tình cảm của mẹ dành cho gia đình. Mẹ nấu ăn rất ngon. Sáng nào cũng vậy, mẹ dậy thật sớm để chuẩn bị cho cả nhà bữa sáng đâỳ đủ dinh dưỡng để sẵn sàng cho một ngày mới tràn đầy năng lượng. Thỉnh thoảng vào cuối tuần, mẹ hướng dẫn em làm các loại bánh nhưng có lẽ em còn phải học nhiều mới làm được ngon như mẹ. Mỗi lầm tới kì kiểm tra,mẹ lúc nào cũng là người động viên và quan tâm em nhất, giảng lại cho em những chỗ em chưa hiểu,ôn bài cùng em,nấu cho em những món ăn yêu thích để bồi bổ sức khỏe. Mẹ không bao giờ đặt nặng vấn đề về điểm số khiến em bị áp lực. Mẹ bảo em chỉ cần làm hết sức trong khả năng của mình là được rồi. Mẹ chưa bao giờ to tiếng với em. Mỗi khi em phạm lỗi, mẹ chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở chứ không trách mắng hay đánh em bao giờ. Em luôn được tình yêu thương cao cả của mẹ che chở mỗi khi ốm đau. Em còn nhớ như in lần em bị ốm. Mẹ thức trắng đêm để chăm sóc em, sợ em lên cơn sốt giữa đêm. Rồi mẹ ân cần đút cho em từng thìa cháo, viên thuốc như hồi còn bé. Mẹ còn bảo: “Con nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng cố học hành quá sức vì sức khỏe mới là quan trọng nhất ”. Nghe được những lời đó, em cảm thấy thương mẹ biết bao. Bấy lâu nay mẹ luôn lo lắng, quan tâm cho em vậy mà đôi lúc chỉ vì những lời la mắng của mẹ mà em lại giận dỗi,tỏ thái độ không đúng. Em chợt thấy mình thật có lỗi với mẹ.

Đối với em, mẹ là người tuyệt vời nhất trên đời. Mẹ luôn sẵn sàng hi sinh tất cả vì con. Em hứa sẽ cố gắng học thật giỏi, luôn vâng lời và không bao giờ làm mẹ buồn hay lo lắng thêm lần nào nữa. Giá như em đủ can đảm để nói với mẹ những lời này: “Mẹ ơi, con yêu mẹ nhiều lắm!”.

Đây là mik tự làm đấy nhé

Bình luận (3)
Huong San
7 tháng 5 2018 lúc 13:12

Hơi dài :v

Mọi người chúng ta ai cũng được sinh ra và lớn lên trong vòng tay âu yếm của mẹ hiền. Vẫn biết bên mình có biêt bao nhiêu người thân yêu - đến trường ta có bạn bè thân thương, có ngôi trường thương mến, có thầy cô kính yêu hằng ngày vỗ về, dạy dỗ ... nhưng chắc chẵn có ai không cảm nhận được tình yêu thương đầy ắp, nồng ấm của người mẹ hiền đi theo ta đến suốt cuộc đời là cao cả nhất.
Tình yêu đó cứ lớn dần theo năm tháng, đến bây giờ khi bước chân vào trường trung học phổ thông ta mới phần nào hiểu được tình yêu thiêng liêng của mẹ.

Một sớm mai thức dậy, ta đã cảm nhận được bàn tay mẹ hiền ôm ấp đêm qua, giờ đây lại chuẩn bị nắm cơm buổi sáng trước lúc ta đến trường. Khi ta vào lớp, bàn tay mẹ lại tần tảo nắng mưa ngoài nương rẫy lo cho ta buổi cơm thường nhật, từng mãnh áo ấm trong những tiết trời lập đông. Cứ thế, tình mẫu tử luôn hiện hữu, cứ mãi chở che, mơn trớn, vỗ về, yêu thương, trìu mến trên mỗi nẻo đường con đến lớp.

Tình mẹ tràn đầy, trinh trắng như mặt nước hồ thu buổi sớm mà vẫn chân chất, mộc mạc, gần gũi tinh tươm tựa trang giấy học trò. Có lẽ khi con người còn chưa biết mặt chữ thì tình mẫu tử đã thể hiện đủ đầy, lung linh như ánh trăng rằm trong những câu ca dân gian xưa. Nay trên tất cả các phương tiện trao đổi thông tin, nghệ thuật, hình ảnh người mẹ lại càng được tôn vinh hơn nhưng chắc vẫn chưa bao giờ đủ để nói lên sự hy sinh và tình yêu người mẹ dành cho ta.

Từ tấm bé, khi biết cảm nhận cuộc đời, tình mẹ luôn dần lớn lên bên con theo năm tháng...
“ Ầu ơ ... ví dầu cầu ván đóng đinh, Cầu tre lắc lẻo gập ghềnh khó đi, Khó đi mẹ dắt con đi...”

Câu hát ru con bất ngờ của nhà ai hàng xóm trong đêm sâu quạnh quẽ của miền quê có lẽ cũng đủ đưa ta theo nguồn yêu thương của tình mẹ bao la! Tình mẹ thể hiện mọi nơi trên trái đất nầy với bất kỳ không gian nào. Một sớm mai trong bài giảng của Thầy ở lớp, vẫn còn nhớ như in câu hò đầm ấm, du dương mà mênh mông tình mẫu tử:

“Hò ơ! Mẹ già như chuối chín cây, Gió lay mẹ rụng... gió lay mẹ rụng ... con phải mồ côi!”

Buổi chiều về, đem cảm xúc nầy thổ lộ với Ba, con lại nghe Ba sụt sùi tiếc thương đã một lần lầm lỡ khi vô tình để mẹ buồn lúc tuổi thời cắp sách. Ba rất sợ mồ côi chăng? Có lẽ thế! Mồ côi với tình yêu thiêng liêng bất tận! mồ côi bàn tay chăm bẵm tự buổi sơ sinh! Mồ côi sự chở che từ tấm bé! Mồ côi ngay cả lúc đã là người lớn như Ba! Mồ côi sự nuông chiều trong thời thơ dại! Mồ côi cả trong buổi xế chiều!... Ba chỉ ngậm ngùi đọc câu ca dao xưa cũ:

“Công cha như núi Thái sơn.
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra”.


Ta chợt rùng mình sợ hãi thật sự nếu trên đời nầy, ta hay bất kỳ ai lỡ thiếu vắng đi một tình yêu thương của mẹ hiền!

Một đêm sốt xoàng thôi ta đủ biết mẹ chẳng bao giờ yên giấc, bàn tay mẹ nhẹ nhàng sờ trán thăm khám nhiệt độ, đắp chăn, tất tả lo thuốc men, rồi mẹ nấu lá xông mà khi nhỏ ta cứ ngỡ nồi lá xông là thuốc thần để con hết bệnh!

“Con ho lòng mẹ tan tành, Con sốt lòng mẹ như bình nước sôi”.

Cơn sốt của con đã là cơn lửa đốt lòng mẹ! Cơn ho của con chắc đã làm khuôn mặt mẹ thêm hằn những vết chân chim!

Hình ảnh người mẹ luôn bên đời ấm áp, mãi hy sinh, chở che! Cất tiếng khóc đầu tiên chào đời là ta đã nằm trọn trong tình yêu thương đó. Từng bước đi chập chững trước tiên của đời người, ai đã cầm tay ta dắt đi từng bước một? khi lỡ ngã đau, ai lên tiếng xít xoa? Cảm nhận được nổi đau lúc nầy là ai ngoài mẹ? Ai mừng vui nhất khi ta cất tiếng nói bi bô? Khi bước chân vào trường, đằng sau ta không bao giờ thiếu vắng cặp mắt dõi theo đầy lo lắng của mẹ hiền! Và có ai tả được ánh mắt mừng vui của mẹ mỗi khi ta được điểm mười ?

Giờ đây, khi ngồi trên ghế nhà trường với những trang sách mới thơm tho như còn phảng phất mùi hương lúa mới đồng quê và những giọt mồ hôi tảo tần của mẹ, với bộ trang phục màu xanh hôm nay đây chắc không thiếu đi niềm hy vọng cho con nên người tự miền quê xa lắc! Khi phố lên đèn ta chắc mẹ mới rời công việc đồng áng, thoăn thoắt bước chân về nhà dưới làn sương đêm mà mẹ chưa một lần ta thán!

Còn nhớ như in những lúc học bài khuya, mẹ vẫn thức cùng con và ngồi bên may vá, khâu lại từng chiếc khuy, đắp bạ từng mãnh vai áo đã sờn. Ngồi bên con, chắc mẹ sợ con thức khuya không đủ sức mai dậy sớm đến trường, mẹ lại tất tả lo cho con từng ly nước cam ngọt lịm tình yêu thương. Đến khi con chim nhạn lạc bầy kêu sương đâu đó giữa không gian miên mang của đêm miền quê xứ Quảng, con lại lo rằng để mẹ cùng thức quá khuya làm sao ngày mai mẹ tiếp tục ra đồng dưới nắng?

Cũng đã có nhiều lần phạm lỗi, sau cái nhìn nghiêm khắc của mẹ, ta vẫn nhận được sự vỗ về bằng những lời khuyên mộc mạc, chân tình nhưng lắng sâu nỗi bao dung. Mỗi lần như vậy, con như lớn thêm lên, cứng cáp hơn lên và tự hứa với lòng sẽ không bao giờ phạm lỗi. Ta có biết đâu tuổi thơ vẫn cứ êm đềm trôi đi trong lúc lưng mẹ ngày thêm còng xuống theo dấu ấn ngiệt ngã của tháng năm, lỗi lầm xưa con e rằng chưa có dịp nào chuộc lại, tóc mẹ lại trắng thêm khi ta chưa kịp nên người!

Ngày tựu trường phổ thông trung học chuyên, hai mẹ con rụt rè trên phố như không khí “ngày tựu trường đầu tiên” của Thanh Tịnh. Trong trang phục của quê nghèo lạ lẩm tại góc phố phồn hoa nhưng con vẫn cảm nhận được sự rắn rỏi, cứng cáp của mẹ để con vững tin mà tiếp xúc môi trường mới mẽ. Có ai đó thì thầm xót xa, ái ngại nhưng có gì đâu? Người ta có thể có nhiều thứ hơn nhưng con vẫn tin rằng con đã có một gia sản quí nhất trên đời chưa chắc ai sánh kịp đó là tình mẹ của con!

Hôm nay trên chiếc xe đạp mẹ mua cho con vẫn còn thơm mùi sơn mới, con đến trường trong niềm hân hoan như đang trong vòng tay mẹ, con đã tiếp cận môi trường mới, Thầy cô mới, bạn bè mới trong veo tuổi thơ học trò, con chắc vẫn không bao giờ thiếu sự lo lắng, nhớ thương của người mẹ hiền tần tảo.

Cuộc đời mẹ là cả một đời mãi hy sinh cho con, tình yêu của mẹ dành cho con mênh mông như trời biển vẫn như câu ca dao xưa đó thôi: “Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra”, và nước trong nguồn vẫn luôn chảy mãi như để tình mẹ luôn tồn tại vĩnh hằng!

Giờ đây, khi còn ngồi trên ghế nhà trường, tưởng như báo đáp công ơn trời biển của mẹ bằng cả sự quyết tâm học hành của con! Con hứa với mẹ con sẽ giữ mãi màu xanh đồng phục của con bên cạnh bạn bè con, của trường con luôn trong sáng như niềm tự hào của chính con, như niềm hy vọng ngọt ngào vô tư của mẹ hiền dành cho con.

Mẹ ơi! Tình mẹ thật bao la! Con chỉ là đứa bé thích luôn được nằm trong vòng tay âu yếm, trìu mến của mẹ, của gia đình! Con nguyện sẽ gắng học thật tốt để rèn luyện bản thân con nên người, góp một phần nhỏ bé cho xã hội, đem lại nguồn vui, niềm hy vọng cho mẹ, cho gia đình thương yêu của mình

Bình luận (2)
Huong San
7 tháng 5 2018 lúc 18:58

B nói bản thân hoàn hao r mà vẫn kg biết làm văn đấy, dcd ngta giúp kg cám ơn thì thôi còn nói là chép mạng?

Bình luận (4)
Aoi Kiriya
2 tháng 7 2018 lúc 16:35

“Những ngôi sao thức ngoài kia
Chẳng bằng mẹ đang thức vì chúng con.
Đêm nay con ngủ giấc tròn
Mẹ là ngọn gió của con suốt đời”

Mẹ - tiếng gọi thiêng liêng đầu tiên mà ta cất lên từ những ngày mới chào đời. Mẹ là người đã nuôi dưỡng và chăm sóc ta từ thủa lọt lòng. Có ai yêu thương ta bằng mẹ?Có ai quan tâm, chăm sóc ta tường những điều nhỏ nhặt nhất trong cuộc sống như mẹ?Có ai sẵn sàng hi sinh cả cuộc đời để dõi bước theo ta từng ngày?

Với tôi cũng vậy, mẹ là người quan tâm đến tôi nhất và cũng là người mà tôi yêu thương và mang ơn nhất trên đời này. Tôi vẫn thường nghĩ rằng mẹ tôi không đẹp. Không đẹp vì không có cái nước da trắng, khuôn mặt tròn phúc hậu hay đôi mắt long lanh… mà mẹ chỉ có khuôn mặt gầy gò, rám nắng, vấng trán cao, những nếp nhăn của cái tuổi 40, của bao âu lo trong đời in hằn trên khóe mắt. Nhưng bố tôi bảo mẹ đẹp hơn những phụ nữ khác ở cái vẻ đẹp trí tuệ. Đúng vậy, mẹ tôi thông minh, nhanh nhẹn, tháo vát lắm. Trên cương vị của một người lãnh đạo, ai cũng nghĩ mẹ là người lạnh lùng, nghiêm khắc. có những lúc tôi cũng nghĩ vậy. nhưng khi ngồi bên mẹ, bàn tay mẹ âu yếm vuốt tóc tôi, mọi ý nghĩ đó tan biến hết. Tôi có cả giác lâng lâng, xao xuyến khó tả, cảm giác như chưa bao giờ tôi được nhận nhiều yêu thương đến thế. Dường như một dòng yêu thương mãnh liệt qua bàn tay mẹ truyền vào sâu trái tim tôi, qua ánh mắt, đôi môi trìu mến, qua nụ cười ngọt ngào, … qua tất cả những gì của mẹ. tình yêu ấy chỉ khi người ta gần bên mẹ lâu rồi mói cảm thấy đuợc thôi. Từ nhỏ đến lớn, tôi đón nhận tình yêu vô hạn của mẹ như một ân huệ, một điều đương nhiên.

Mẹ ơi, mẹ hy sinh cho con nhiều đến thế mà chưa bao giờ mẹ đòi con trả công. mẹ là người mẹ tuyệt vời nhất, cao cả nhất, vĩ đại nhất. Đi suốt đời này có ai bằng mẹ đâu. Có ai sẵn sàng che chở cho con bất cứ lúc nào. Ôi mẹ yêu của con! Giá như con đủ can đảm để nói lên ba tiếng: “ Con yêu mẹ! ” thôi cũng được. Nhưng con đâu dũng cảm, con chỉ điệu đà ủy mỵ chứ đâu được nghiêm khắc như mẹ. Con viết những lời này, dòng này mong mẹ hiểu lòng con hơn. Mẹ đừng nghĩ có khi con chống đối lại mẹ là vì con không thích mẹ. Con mãi yêu mẹ, vui khi có mẹ, buồn khi mẹ gặp điều không may. mẹ là cả cuộc đời của con nên con chỉ mong mẹ mãi mãi sống để yêu con, chăm sóc con, an ủi con, bảo ban con và để con được quan tâm đến mẹ, yêu thương mẹ trọn đời. Tình mẫu tử là tình cảm thiêng liêng nhất trên đời này. Tình cảm ấy đã nuôi dưỡng bao con người trưởng thành, dạy dỗ bao con người khôn lớn. Chính mẹ là nguời đã mang đến cho con thứ tình cảm ấy. Vì vậy, con luôn yêu thương mẹ, mong được lớn nhanh để phụng dưỡng mẹ. Và con muốn nói với mẹ rằng: “ Con dù lớn vẫn là con mẹ. Đi suốt đời lòng mẹ vẫn theo con. ”

Mẹ cứ lặng lẽ đi bên cuộc đời của tôi và anh tôi. Tôi lớn lên trong tình yêu thương bao la của mẹ. Trong câu hát mẹ ru tôi, có nước mắt của sự yêu thương và hi vọng. Tôi không thể nói hết được tình yêu dành cho mẹ. Chỉ biết rằng mình phải cố gắng thật nhiều để mẹ vui.

Bình luận (1)

Các câu hỏi tương tự
lê thị minh hồng
Xem chi tiết
Rinkitori Kayoko
Xem chi tiết
vũ ngọc Lam
Xem chi tiết
Nguyễn Ngọc Bảo Trâm
Xem chi tiết
bùi tuệ phúc
Xem chi tiết
Lê Phương Anh
Xem chi tiết
nguyễn vũ ngọc hân
Xem chi tiết
trần thùy linh
Xem chi tiết
Võ Trâm Anh
Xem chi tiết