Học tại trường Chưa có thông tin
Đến từ Đồng Nai , Chưa có thông tin
Số lượng câu hỏi 1
Số lượng câu trả lời 7
Điểm GP 0
Điểm SP 9

Người theo dõi (5)

Hoa Nguyễn
Linh SOMY
Võ Huyền Trâm

Đang theo dõi (62)


Câu trả lời:

Cuộc sống có rất nhiều những khó khăn, và “sống” tức là đối mặt với những khó khăn đó. Ở đời có mấy ai không muốn đạt được thành công? Song không phải ai cũng có đủ niềm tin và nghị lực khắc phục những thử thách, trở ngại để tiếp tục cho đến khi thành công. Do đó mà từ xưa, ông cha ta đã dạy:
“Có chí thì nên”
Trải qua bao năm tháng, câu tục ngữ vẫn còn nguyên những ý nghĩa sâu sắc, khẳng định vai trò của chữ “chí’ trong cuộc sống. Vậy “chí” là gì? “Chí được hiểu là ước mơ, hoài bão, lí tưởng cao đẹp; sự kiên trì, và quyết tâm. Ai có chí thì sẽ thành công. Điều đó được minh chứng qua bao tấm gương tữ xa xưa.

Sự khác biệt giữa những người thành công và những người thất bại không phải là ở sức mạnh,
kiến thức hay sự hiểu biết - mà chính là ở ý chí.
Chắc các bạn ai cũng biết Trạng nguyên Nguyễn Hiền - Trạng nguyên trẻ nhất nước ta. Để đạt được thành công đó là cả một quá trình bền bỉ. Tuy nhà rất nghèo, không có tiền cho cậu đi học nhưng ngày nào cũng vậy, dù nắng hay mưa, cậu bé hiếu học vẫn đứng ngoài cử lớp nghe thầy giảng bài. Khi đi chăn trâu, cậu viết trên lưng trâu, trên nền cát, bài tập được cậu làm trên lá chuối.
Hay có ông Cao Bá Quát viết văn hay nhưng chữ lại xấu. Nhận ra điều này, ông đã không quản vất vả, ngày đêm kiên trì tập viết. Khi chữ viết đã đẹp hơn, ông còn tập viết lên cột nhà cho nét chữ thêm cứng cáp. Chẳng bao lâu sau, ông đã nổi danh vì “văn hay chữ tốt”.
Chúng ta cũng biết đến bao người học trò nghèo đêm đêm bắt đom đóm cho vào vỏ trứng, lấy ánh sáng học bài. Đó chính là tên tuổi lẫy lừng của lịch sự khoa bảng Việt Nam- ông Mạc Đĩnh Chi- “ lưỡng quốc Trạng nguyên”.
Có một câu chuyện cảm động về sự kiên trì của anh Nguyễn Ngọc Kí. Dù bị liệt cả hai tay nhưng mong ước đến trường đã không ngừng thôi thúc anh tập viết bằng chính đôi chân của mình. Những nét chữ nguệch ngoạc đầu tiên đã khiến anh không khỏi buồn bã. Không chỉ có vậy, đôi bàn chân còn tê cứng, sưng buốt nhiều khi như không còn nằm trong sự kiểm soát. Và con người ấy vẫn không nản lòng, ngày qua ngày vẫn chăm chỉ tập viết. Và ngày nay, chúng ta biết đến cái tên Nguyễn Ngọc Kí- Anh hùng lao động- một nhà giáo ưu tú được bao thế hệ học sinh kính trọng, mến yêu.
Nhìn ra thế giới, ta sẽ thấy vô vàn những tấm gương nêu cao ý chí, đáng ngưỡng mộ và hoc tập. Trong đó phải kể đến Hê-len Ki-lơ- đại sứ hòa bình. Các bạn có tin không, năm mới hai tuổi, thế giới của Hê-len đã không còn âm thanh và ánh sáng. Phải chăng ý chí, quyết tâm luôn nhắc nhở bà không được gục ngã. Những năm tháng tập nói thât không hoài phí để sau này, bà đã đứng leennnn cất tiếng nói hòa bình cho nhân loại.
Ít ai biết rằng cô Pa-lu-đa, người Anh bị mù mà vẫn tự tin sải bước trên sàn catwalk, ông Ốt- xtơ-rốp-xki bị mù mà vẫn trở thành nhà văn nổi tiếng. Ý chí quả là có sức mạnh phi thường, giúp con người ta vượt qua những điều dườngnhư không tưởng.
Vậy đó, “chí” là điều rất quan trọng và cần thiết trong cuộc sống của mỗi người, không có “chí” khó mà có thể làm thành công điều gì. Học sinh chúng ta cũng cần phải có “chí”. Bắt đầu bằng những việc lắng nghe thầy cô giảng, ghi chép bài đầy đủ, sau đó không đầu hàng tước những bài toán khó, kiên trì luyện viết những câu văn hay. Với những bạn không có hay không đủ điều kiện để học hành, đừng buồn chán mà hãy cố gắng vượt lên hoàn cảnh của mình, tự nhủ những khó khăn sẽ là nguồn động lưc thôi thúc mình tiến xa. Mỗi người hãy bắt đầu từ những việc nhỏ để sau này làm dược viêc lớn, như Bác Hồ từng nói:
“Không có việc gì khó
Chỉ sợ lòng không bền
Đào núi và lấp biển
Quyết chí ắt làm nên.”
Câu tục ngữ: “Có chí thì nên” đã trở thành một chân lí. Nó như một lời nhắc nhở, khuyên dạy chúng ta trên con đường tiến tới tương lai. Cho nên có ước mơ, hoài bão là điều rất đáng quý nhưng niềm tin, nghị lực và sự kiên trì còn đáng quý hơn, đó là những yếu tố làm nên sự thành công của con người.

Nguồn: internet

Câu trả lời:

Truyện ngắn Lặng lẽ Sa Pa là một câu chuyện hay nói về một cuộc gặp gỡ ngắn ngủi giữa một ông hoạ sĩ, một cô kĩ sư nông nghiệp với nhân vật chính anh thanh niên làm công tác khí tượng sống một mình trên đỉnh Yên Sơn. Và điều làm tôi tâm đắc nhất ở truyện ngắn này chính là đặc điểm tính cách của nhân vật này.

Tôi yêu mến và cảm phục tính cách của anh có lẽ là do anh là một người trẻ tuổi nhưng đã ý thức sâu sắc công việc của mình, có cuộc sống ngăn nắp, mẫu mực và luôn chân thành quan tâm đến mọi người. Anh cũng là người có hiểu biết sâu sắc trách nhiệm của mình trong một công việc hoàn toàn tự nguyện, đầy khó khăn gian khổ và đơn độc.

Sống một mình trên đỉnh Yên Sơn quanh năm vắng bóng người, bốn bề chỉ có cỏ cây và mây mù lạnh lẽo, anh thanh niên vẫn chủ động gắn mình với cuộc sống chung của xã hội bằng mọi hoạt động bình thường và dường như không thể thiếu được đối với cuộc sống một con người. Anh có đặc điểm là luôn gắn bó với cuộc sống của hàng chục triệu đồng bào bằng nhiệm vụ từng ngày, từng giờ, từng phút của anh như: đo gió, đo mưa, đo nắng, đo chấn động mặt đất,... để mỗi ngày báo bốn lần bằng máy bộ đàm vào những giờ nhất định. Công việc không phải là không khó khăn nhưng anh vẫn hoàn thành chu đáo và vui vẻ với nhiệm vụ của mình. Bên cạnh việc chu toàn nhiệm vụ, anh còn biết tổ chức một cuộc sống nội tâm phong phú. Sống một mình nhưng anh không hề tuềnh toàng, cẩu thả như hoạ sĩ thầm nghĩ sai về anh. Anh có vườn hoa, có một chuồng gà, có vườn cây thuốc quý và đặc biệt là một giá sách được anh coi như một người bạn tinh thần. Bằng ấy công việc đủ để tạo cho anh một cuộc sống đầy hữu ích. Anh cũng là một người biết quên mình và luôn quan tâm đến mọi người. Anh không muốn ông hoạ sĩ vẽ anh vì anh nghĩ còn có những người xứng đáng hơn anh. Với những người chỉ một lần ghé thăm, anh đã xem họ như bạn bè, người thân; anh không thấy nỗi gian khổ của mình mà lại thêm cái gian khổ của người khác (anh nghĩ làm khí tượng ở đỉnh Phan-xi-păng mới là lí tưởng). Đó là những đức tính phẩm chất tốt đẹp ở anh, khiến cho anh càng trở nên lí tưởng cho một bức chân dung mà ông hoạ sĩ già muốn vẽ.

Anh cán bộ làm công tác khí tượng trong truyện ngắn Lặng lẽ Sa Pa thật là một hình tượng đẹp về tấm gương lao động mà nhiều người cần học tập.



nguồn: internet