Đề bài : Phân tích chương " Trong lòng mẹ" để cho thấy người mẹ có một êm dịu vô cùng.

Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài
Nguyễn Tường Vy
Xem chi tiết
Ngọc Nguyễn Minh
24 tháng 1 2017 lúc 18:17

- Hình tượng trung tâm là con hổ nhưng con hổ ấy bị sa cơ thất thế( đang bị nhốt ở vườn bách thú)

- Khắc họa hình ảnh chúa sơn lâm = phương pháp tương phản đối lập có hai cảnh đối lập chính chi phối cấu trúc bài thơ: cảnh con hổ trong vườn bách thú ở hiện tại và cảnh con hổ trong quá khứ chốn rừng xanh:

Hiện tại( Đoạn 1-4) Quá khứ ( Đoạn 2-3)

- Vườn bách thú ( Bị giam cẩm)

- Thực tại tầm thường, giả dối, nhân tạo

=> Thái độ tâm trạng chán ghét, ngao ngán.

- Núi non hùng vĩ, đc tự do vùng vẫy

- Gắn vs những mộng tưởng về một thế giới đẹp đẽ của thiên tạo

=> Khao khát, ước mơ

Nguyễn Tường Vy
Xem chi tiết
Ngọc Nguyễn Minh
24 tháng 1 2017 lúc 18:00

- Bức tranh mà nhà thơ miêu tả chủ yếu là bức tranh sinh hoạt ( từ câu 3 đến câu 8: miêu tả cảnh thuyền chài ra khơi đánh cá; 8 câu tiếp theo : cảnh dân chài đua thuyền cá về bến)

=> Tác giả nhớ quê trước hết là nhớ những con người và cuộc sống lao động của quê hương từ đó góp phần đáng kể tạo nên giá trị nội dung của bài thơ.

Nguyễn Tường Vy
Xem chi tiết
Ngọc Nguyễn Minh
24 tháng 1 2017 lúc 17:54

So sánh cánh buồm vs mảnh hồn làng, so sánh 1 vật cụ thể hữu hình quen thuộc với một cái trừu tượng vô hình có ý nghĩa thiêng liêng

=> Làm cho cánh buồm chẳng những trở nên sống động mà còn có một vẻ đẹp và ý nghĩa trang trọng lớn lao bất ngờ. Cánh buồm no gió ra khơi trở về trở thành biểu tượng rất phù hopej và mang ý nghĩa của làng chài.

Nguyễn Hoàng Đức Huy
24 tháng 1 2017 lúc 18:40

Phép so sánh thường lấy đối tượng trừu tượng so sánh với đối tượng cụ thể để người đọc, người nghe hình dung rõ về đối tượng trừu tượng đó. Trong phép so sánh của Tế Hanh, nhà thơ lại lấy một hình ảnh cụ thể “cánh buồm” để so sánh với một hình ảnh trừu tượng” mảnh hồn làng”. Viết như vậy thật độc đáo! "Mảnh hồn làng” gợi đến truyền thống chăm chỉ, cần cù và bao đức tính quí báu của người dân vùng biển. So sánh “cánh buồm ” với “mảnh hồn làng” khiến hình ảnh cánh buồm trở nên thiêng liêng, xúc động biết bao. Không chỉ vậy, cánh buồm “rướn thân trắng bao la thâu góp gió”. Động từ “rướn “ rất mạnh mẽ và hình ảnh "rướn thân trắng” cũng vô cùng gợi cảm, nó gợi đến sự trong sáng, vẻ thuần khiết của “cánh buồm” và cũng là của “mảnh hồn làng”. Không chỉ vậy, cánh buồm “rướn thân trắng” để “bao la thấu góp gió” của đại đương và biển cả còn thể hiện khao khát chinh phục tự nhiên và vũ trụ của con người. Qua hình ảnh cánh buồm tuyệt đẹp, Tế Hanh đã thể hiện tâm hồn khoáng đạt của người dân làng chài “quê hương”.

Huyền Trang
24 tháng 1 2017 lúc 18:55

Quê hương là chùm khế ngọt
Cho con trèo hái mỗi ngày
Quê hương là đường đi học
Con về rợp bướm vàng bay
(Quê hương – Đỗ Trung Quân)

Quê hương, khái niệm trừu tượng, thiêng liêng nhưng lại hết sức bình dị, thân thiết với mỗi chúng ta. Đó là mảnh đất chôn nhau cắt rốn, nơi ấy có ông bà, cha mẹ, nơi ta tha thiết gắn bó khi gần và quay quắt nhớ lúc chia xa. Mỗi một miền quê đều có một nét riêng, ta gọi đó là hồn quê, có khi đó là lũy tre xanh, là hàng dừa trước ngõ, là con đường đất đỏ đến trường…

Với Tế Hanh, chàng trai mười tám tuổi xa quê, nhớ về quê hương, một làng chài giáp sông, ven biển của mình, ông lại nhớ:

Cánh buồn giương to như mảnh hồn làng
Rướn thân trắng, bao la thâu góp gió.

Đây là hai câu thơ đẹp, Tế Hanh đã viết bằng cả tấm tình mến yêu tha thiết làng quê mình. Nhà thơ đã sử dụng, nghệ thuật so sánh, cánh buồm trên con thuyền ra khơi với mảnh hồn làng.

Cánh buồm là vật thể hữu hình, được so sánh với hồn làng, hồn vía của làng chài: cái vô hình, vô ảnh; cái cụ thể với cái trừu tượng, cái vật chất với cái tinh thần, cái bình dị với cái thiêng liêng. Nhà thơ đã linh hồn hóa cánh buồm, thể hiện sự cảm nhận tinh tế, chính xác về hồn quê hương, gợi rất đúng hồn quê thân thuộc.

Đến với huế thơ, ta sẽ đến với chùa Thiên Mụ, đến với dòng sông Hương dịu dàng pha lẫn trầm tư y còn đến miền quê quan họ vùng đồng bằng Bắc Bộ là ta lại đến với hương nếp thơm nồng, tranh Đồng Hồ gà lợn nét tươi trong: Đây chính là hồn quê hương. Còn với Tế Hanh quê hương ông là:

Làng tôi ở vốn làm nghề chài lưới:

Nước bao vây, cách biển nửa ngày sông.

Thì điệu hồn ấy phải hoành tráng, lãng mạn giống như cánh buồm giương. Đó là hồn của miền quê biển, giản dị mà sức vóc tung tỏa biết bao. Phải chăng Tế Hanh đã hóa hồn mình vào cánh buồm đó để nghe thấy hồn làng trên một cánh buồm giương.

Thơ Huy Cận sau Cách mạng tháng Tám đã có những hình ảnh đẹp, lãng mạn miêu tả về cánh buồm:

Thuyền ta lái gió với buồm trăng
Lưới giữa mây cao với biển bằng

Ở đây Tế Hanh cũng miêu tả cánh buồm no gió, nhưng nhà thơ đã nhân hoá nó với dáng vóc của chàng trai mười tám khỏe mạnh, vạm vỡ đẹp lãng mạn đến say người.

Rướn thân trắng bao la thâu góp gió

Cánh buồm cảng là do có gió thổi vào nhưng ở đây có sự đảo ngược, cánh buồm ấy mang dáng vóc của một chàng lực sĩ rướn thân trắng, ưỡn căng lồng ngực mênh mông, hít một hơi dài chủ động thu hết sóng gió bao,la của biển khơi để bay lên, ngang tầm với không gian mênh mông của đại dương. Hình ảnh thơ thật hào hùng, kỳ vĩ, mơ mộng đầy chất lãng tử, thi nhân. Đẹp biết bao cánh buồm ấy, như một sinh thể che chở bảo vệ cho con thuyền, cho làng chài bằng tất cả sức mạnh tích tụ từ biển khơi. Nó phập phồng hơi thở, sự sống, nhịp đập của trái tim biển cả.

Biển không chỉ cho ta cá như lòng mẹ, biển quê hương còn cho ta nguồn thơ đầy sức sống. Rõ ràng đây là hai câu thơ được viết ra từ tấm lòng tha thiết gắn bó miền quê giáp sông, ven biển, mặn mòi hương vị biển. Câu thơ đẹp nhưng quả thật nó linh diệu, lung linh giữa khả giải và bất khả giải.

Hằng Nga
Xem chi tiết
Yen Bui
Xem chi tiết
LE HOANG KHANH LY
4 tháng 9 2017 lúc 20:18
cử chỉ 2 con mắt long lanh chằm chặp nhìn tôi
lời nói

mày có muốn vào thanh hoá chơi với mẹ mày không?

sao lại không vào mợ mày phát tài lắm có như dạo trước đâu

mày dại quá cứ vào đi tao chạy cho tiền tàu . vào mà bắt mợ mày may vá sắm sửa cho và thăm em bé chứ

tươi cười nhìn hồng và kể về hoàn cảnh của mẹ hồng : "có 1 người họ nội ... cho con bú bên rổ bóng đèn"

bé hồng nhận ra lời nói và ý nghĩ cay đọc trong nụ cười và nét mặt raats kịch của bà cô , hiểu được rằng khi nhắc đến mẹ cô chỉ có ý muốn deo dắt những hoài khi để bé khinh miệt và ruồng rẫy mẹ . đau đớn thương mẹ khi nghe 2 tiếng em bé ngân dài ra thật ngọt thật rõ . căm tức những cổ tục đày đoạ mẹ

xin lỗi mk chỉ giải được thế thui chúc bn thành công

Đinh Thuận
Xem chi tiết
Linh Mạc
17 tháng 10 2017 lúc 20:37

https://hoc24.vn/hoi-dap/question/93395.html

mijunnek
Xem chi tiết
Quỳnh .Lớp 6A2 Lê Nguyễn...
Xem chi tiết
︵✰Ah
17 tháng 11 2021 lúc 14:40

Tham Khảo
-Hồng là một chú bé mồ côi cha, mẹ thì bỏ nhà đi tha hương câù thực.Nên Hồng phải chịu sự giả dôí của họ hàng nhất là bà cô cuả chú.
-Một hôm cô của chú mở lơì kêu chú vào Thanh Hoá chơi với mẹ. Khi biết cô mình đang đóng kịch nên chú 0 đáp lại.Tưởng là đã xong ai ngờ bà cô lại đánh thêm 1 đòn tâm lý nữa là ngân daì chữ em bé làm cho chú nghẹn ứ cổ họng.
gần đến đoạn tang thầy thì từ trên trường chú đã thâý thấp thoáng hình ảnh cuả mợ trên xe kéo thì chú gọi nhưng lại sợ là 0 phải là mợ mình.
khi biết đó là mợ mình thì chú đã nằm lên người mợ chú và quên đi những lơì nói cuả bà cô.

Lê Nguyễn Đình Nghi
17 tháng 11 2021 lúc 14:45

Nội dung chính tương tự tóm tắt: chú bé Hồng ra đời là kết quả của cuộc hôn nhân miễn cưỡng ko tình iu. Khi ba mất, mẹ bỏ đi tha hương cầu thực. Hồng lớn lên trong sự cay nghiệt của họ hàng nhà nội nhất là bà cô. Một hôm bà cô, bà cô gọi cậu bé Hồng đén xem có muốn vào thăm mẹ ở Thanh Hoá không nhưng thật chất chỉ là sự giả dối, dè bỉu mẹ của Hồng khi chửa đẻ với người khác. Nhưng hôm đoạn tang thầy một năm, cậu đã gặp đc mẹ sau bao nhiu tủi nhục và quên hết đi những lời cay độc của bà cô. ( Cái này là mình tự làm nên ko ghi chữ THAM KHẢO)

Nguyễn Phương Trang
Xem chi tiết
✿✿❑ĐạT̐®ŋɢย❐✿✿
28 tháng 9 2018 lúc 19:13

Từ tượng thanh. - Soàn soạt, bịch, đánh bốp. - Nham nhảm. b. Từ tượng hình. - Rón rén, lực điền, chỏng queo.

Người Dấu Tên
Xem chi tiết
minh nguyet
2 tháng 9 2019 lúc 20:04

Tham khảo:

Câu 2:

Trên đường đi học về,thoáng thấy bóng người ngồi trên xe kéo giống mẹ mình, bé Hồng cuống quýt đuổi theo và bối rối “Mợ ơi!Mợ ơi!Mợ ơi!....” Điều đó cho thấy hình ảnh người mẹ luôn luôn thường trực trái tim chú bé. Chú bé lúc nào cũng nhớ mong và yêu thương mẹ vô cùng. Trong bé Hồng, cảm giác khi nếu người quay lại ấy là người khác thì thật là điều tủi cực ghê gớm cho chú bé “khác gì cái ảo ảnh của một dòng nước trong suốt chảy dưới bóng râm đã hiện ra trước con mắt gần rạn nứt của người bộ hành ngã gục giữa xa mạc”.Nỗi khắc khoải mong mẹ đến cháy ruột của chú bé đã được thể hiện thật thấm thía, xúc động bằng hình ảnh so sánh đặc sắc này.

-Chú bé thở hồng hộc, chán đẫm mồ hôi, khi trèo lên xe “rúi cả chân lại” biết bao hồi hộp, sung sướng, đau khổ toát lên từ những cử chỉ cuống quýt ấy. Và khi được mẹ kéo tay và xoa đầu hỏi thì chú “oà lên khóc rồi cứ thế nức nở”. Dường như bao nhiêu sầu khổ dồn nén trong suốt thời gian xa mẹ dài đằng đẵng lúc này bỗng vỡ oà.Tiếng khóc của chú bé là tiếng khóc dỗi hờn và hạnh phúc, tức tưởi và mãn nguyện của xa cách, mong nhớ.

- Ngồi trong lòng mẹ, chú hạnh phúc đắm mình trong tình mẫu tử. Chú thấy mẹ vẫn đẹp như thuở nào “vẫn tươi sáng với đôi mắt trong và nước da mịn làm nổi bật màu hồng của hai gò má”.Chú cũng cảm nhận được niềm hạnh phúc bên con của người mẹ.

- Chú bé cảm thấy ngây ngất sung sướng khi được sà vào lòng mẹ,cảm giác mà chú đã mất từ lâu: “Tôi ngồi trên đệm xe, đùi áp đùi mẹ tôi,đầu ngả vào cánh tay mẹ tôi,tôi thấy những cảm giác ấm áp đã bao lâu mất đi bỗng lại mơn man khắp da thịt”.Bé Hồng còn cảm nhận thấm thía hơi thở vô cùng thân thiết: “Hơi quần áo của mẹ tôi và những hơi thở ở khuôn miệng xinh xắn nhai trầu phả ra lúc đó thơm tho lại thường”.

- Kỉ niệm ngọt ngào làm chú sung sướng đến nghẹn ngào: “Phải bé lạị và lăn vào lòng một người mẹ,áp mặt vào bầu sữa nóng của người mẹ, để bàn tay người mẹ vuốt ve từ trán xuống cằm, và gãi rôm ở sống lưng cho, mới thấy người mẹ có một êm dịu vô cùng”.

- Lúc ấy, bé Hồng như quên đi tất cả những cay độc, buồn tủi“bên tai tôi ù đi, lời bà cô chìm xuống,tôi không mảy may nghĩ ngợi gì nữa…”. Nghĩa là hạnh phúc lớn lao, choáng ngập niềm sung sướng được ở bên mẹ tràn ngập trong bé Hồng, không một rắp tâm tanh bẩn nào xâm phạm được, nó cũng như một liều thuốc hữu hiệu đã nhanh chóng chữa lành mọi tổn thương trong em bấy lâu nay, đó chính là hanh phúc lớn lao của tình mẫu tử thiêng liêng và cao cả.

Bé Hồng là hình ảnh một tuổi thơ nhiều bất hạnh nhưng vẫn tỏa sáng một trái tim thương yêu sâu sắc, để lại ấn tượng xúc động trong lòng người đọc.