Ở một vùng đất xa xôi của tỉnh Gia Lai đến Huế để học tập, em đã được gia đình và thầy cô tạo điều kiện để vào học ở ngôi trường Trung Học Phổ Thông - Ngôi trường mang tên người chiến sĩ cách mạng lão thành Phan Đăng Lưu mà các thế hệ anh chị đã đi qua.
Bước vào lớp học mới, bạn bè, thầy cô, chuyện gì cũng mới, đã làm cho bản thân mình cảm thấy lúng túng, rụt rè bối rối... Trong đầu suy nghĩ, bạn bè ở đây sẽ nhìn mình với một ánh mắt khác lạ, không thiện cảm. Nhưng ngược lại các bạn ở đây rất hồn nhiên, giúp đỡ tôi vào lúc khó khăn nhất, các bạn đã đến hỏi thăm, tâm sự, sẻ chia những chuyện trong lớp, tuyệt vời vô cùng tập thể lớp thân thương 12A12, những kỷ niệm còn mãi trong lòng tôi.
Ngồi trong lớp, những giờ ra chơi nhìn sân trường thấy các bạn đùa vui rất đỗi hồn nhiên và sáng trong như màu áo trắng, các bạn nam thì đá cầu, đuổi bắt; đó đây những tà áo dài bay bay trong gió; và dưới những gốc phượng già nhóm nữ sinh nào đang tụm năm tụm bảy bàn tán chuyện của ngày qua, ngày mai... và chính ở ngôi trường này người thầy đã để lại cho tôi ấn tượng nhiều nhất chính là thầy Phó Hiệu trưởng, thầy chăm lo cho học sinh hết mực, thầy đã không phân biệt giữa học sinh giỏi và học sinh yếu, thầy đã giúp đỡ rất nhiều về mặt vật chất lẫn tinh thần của những bạn học sinh nghèo hiếu học... thầy luôn làm những việc mà khả năng thầy có. Đó cũng chính là trách nhiệm mà người thầy đem đến cho mỗi học sinh thân yêu của mình, yêu biết mấy những tấm lòng nhân hậu cùng trách nhiệm mà thầy trao cho.
Cũng có những giờ ra chơi, em xòe tay buộc gió, có lúc bất chợt thấy một người thầy khác cuối hành lang. Thầy đứng một mình thôi và hình như có bụi phấn nào đó đang rơi rơi trên mái đầu tóc bạc, trên bàn tay gầy guộc. Rồi có những giờ ra chơi, em không còn vô tư khi thấy thầy sau khói thuốc cuối hành lang. Thầy nghĩ gì? Thầy ơi! Vùng khói thuốc bung lên làm mái tóc bạc nay lại bạc thêm, em nhớ mãi thầy ơi! Đó là thầy chủ nhiệm của tôi, Thầy đã lặng lẽ chăm lo cho chúng tôi từng chút một, và những năm tháng cuối cấp này thầy càng lặng lẽ hơn.
Có một ngôi trường và thầy cô giáo đẹp như một bài ca không thể nào quên.
Dù ta đi đâu về đâu , có mắc sai lầm hay ko còn nơi đâu để đi , thì sẽ có gia đình ở bên và gia đình cũng chính là nơi ta yêu quý nhất.Gia đình là nơi che chở cho ta , cho ta cảm thấy tình yêu thương , sự êm đềm , bình yên . gia đình luôn yêu thương ta , nuôi nấng ta , mặc dù chúng ta làm sai hay phạm lỗi đi chăng nữa thì gia đình sẽ luôn bên ta dù cho cả thế giới quay lưng lại với chúng ta . Ở đây , chúng ta ko thiếu thứ gì , có cả sự vui vẻ lẫn nỗi buồn , sự đau thương , mất mát hay sự sum vầy , hạnh phúc . có đôi khi chúng ta có thể thấy ghét gia đình và tự nói với bản thân '' mình rất ghét gia đình này , sao lại cho tôi sinh ra ở đây '' , nhưng khi suy nghĩ lạ những sự vất vả mà những người trong gđình đã phải vất vả lao động cho chúng ta được đầy đủ thì lại làm cho ta cảm thấy có lỗi khi suy nghĩ như vậy .Đôi khi ta được điểm kém , nhờ có gia đình ở bên an ủi ta rằng '' Phải có vấp ngã mới có thành công chứ con , cũng giống như câu tục ngữ ' Thất bại là mẹ thành công ', con phải biết lấy những lần này làm kinh nghiệm chứ ko phải lấy đó là chướng ngại vật '' . Chúng ta phải tự cảm nhận thấy rằng , chúng ta đang sống trong một gia đình hạnh phúc .Ở ngoài xã hội kia còn rất nhiều đứa trẻ ko có gia đình , đâu có được yêu thương , đùm bọc . Nếu ko có gia đình thì chúng ta sẽ thật buồn tủi và cô đơn , ko có ai chăm sóc . Gia đình rất quaqn trọng với ta , hãy trân trọng những giây phút được ở bên gia đình , và đừng oán trách hay ghét ai trong gia đình vì những điềuhọ làm chỉ muốn tốt cho chúng ta .
''Thương cho roi cho vọt
Ghét cho ngọt cho bùi ''