Văn bản ngữ văn 7

Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài
dovinh
Viết một bài văn biểu cảm với chủ đề "Sài Gòn trong trái tim em"
Trần Việt Trinh
13 tháng 10 2019 lúc 21:01

Cảm nhận về thiên nhiên, khí hậu ở Sài Gòn của tác giả Minh Hương trước tiên là sự cảm nhận qua những biểu hiện đặc trưng nhưng khá thất thường của thời tiết Sài Gòn như buổi sáng tinh sương với làn không khí mát dịu, thanh sạch; nắng sớm, một thứ nắng ngọt ngào; buổi chiều lộng gió; những cơn mưa nhiệt đới bất ngờ...

Tác giả còn nhìn thấy những thay đổi thất thường của thời tiết như tính nết con người: trời đang ui ui buồn bã, bỗng nhiên trong vắt lại như thuỷ tinh.

Không khí và nhịp điệu sông ở Sài Gòn thể hiện khác nhau qua những thời điểm khác nhau với những hét riêng hết sức độc đáo. Ban ngày thì phố phường náo động, dập dìu xe cộ vào những giờ cao điểm, đêm khuya thì thưa thớt tiếng ồn, buổi sáng tinh sương thì tĩnh lặng với làn không khí mát dịu, thanh lịch. Tác giả đã có cái nhìn hết sức chính xác về nhịp điệu sống Sài Gòn, nơi phồn hoa đô thị.

Cảm nhận về thiên nhiên, khí hậu, nhịp điệu sống của tác giả thể hiện sự gắn bó và am hiểu của tác giả về vùng đất này, đồng thời cũng cho thấy tình yêu thương sâu nặng của tác giả với mảnh đất Sài Gòn. Tình yêu ấy là một tình yêu da diết và được tác giả so sánh như những người đàn ông vẫn ôm ấp bóng dáng mối tình đầu chứa nhiều ngang trái. Tác giả thể hiện tình yêu Sài Gòn ở tất cả khía cạnh, từ những cái đẹp đến những cái còn nhiều khiếm khuyết. Sự bao dung của tác giả đối với những cái đẹp và chưa đẹp của Sài Còn cũng như sự bao dung của Sài Gòn đối với những người nhập cư từ mọi miền đất nước.

Sài Gòn đã ăn sâu vào tâm hồn và trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc đời tác giả. Tác giả yêu và yêu tất cả những gì nơi đây. Từ tôi yêu được lặp lại nhiều lần cho thấy tình cảm của tác giả đối với Sài Gòn. Tôi yêu Sài Gòn da diết..., tôi yêu trong nắng sớm..., tôi yêu thời tiết trái chứng..., tôi yêu cả đêm khuya..., tôi yêu phố phường náo động..., yêu cả cái tĩnh lặng của buổi sáng tinh sương....

Chu Thị Thu Hiền
13 tháng 10 2019 lúc 21:27

Viết bài văn biểu cảm về Sài gòn theo những gợi ý sau:
Mở bài: giới thiệu về Sài gon
Tình cảm của mình đối với TP năng động, trẻ trung này
Thân bài: Cảm nhận của mình về những nét đặc sắc, những phường diện của TP Sài Gòn:
- những hiện tượng thời tiết với những nét riêng ( nắng sớm, gió lộng buổi chiều, cơn mưa nhiệt đới ào ào và mau dứt)
- Cảm nhận về sự thay đổi nhanh chóng và đột ngột của thời tiết ( mưa vội vac chợt đến rồi chợt đi)
- Cảm nhận về không khí, nhịp điệu cuộc sống đa dạng của Tp vào những thời khắc khác nhau trong 1 ngày
- Cảm nhận về không khí sinh hoạt của Tp qua 2 mùa nắng mưa
- Cảm nhận về đặc điểm của cư dân Sài Gòn: là nơi hội tụ của người 4 phương những đã hòa hợp, ko phân biệt nguồn gốc mà chỉ là người Sài Gòn
- Cảm nhận về phong cách nổi bật của người Sài Gòn: chân thành, bộc trực, thần thiện, cởi mở, hiếu khách, nắng động,...
- Cảm nhận về nền ẩm thực phong phú với sự hội tụ của 3 miền
Kết bài

Chu Thị Thu Hiền
13 tháng 10 2019 lúc 21:28

Cứ như mọi đêm, qua khung cửa sổ, tôi lại ngắm nhìn ra phố. Sài Gòn nhiều đèn quá, đông vui quá, tấp nập quá! Nhưng vẫn có gì đó buồn và cô độc lắm! Sài Gòn thân thiện, chan hoà, sôi động, nhưng sau những cuộc vui ấy, ta lại trở về với những cảm xúc trống trãi, như còn luyến tiếc một điều gì đó giữa thế giới rộng lớn này!

Đêm rồi! Ngoài đường xe cộ vẫn tấp nập. Nhịp sống hối hả không ngừng. Nhiều lúc ta thấy như bị choáng ngợp trước cái nhịp sống đó. Nó cuốn ta theo, nó khiến ta quên mất những điều giản dị thường ngày, cũng như hạnh phúc giản đơn mà ta ngỡ như đã mất. Dòng đời hối hả, người ta cứ chạy giữa muôn vàn mệt mỏi. Có bao giờ ta dành một chút thời gian để chiêm nghiệm cuộc sống và dành tặng cho mình một chút gì đó bình yên.

Sài Gòn là miền đất hứa, người dân Bắc Trung Nam đều đổ về đây để kiếm kế sinh nhai. Nhưng lời hứa của miền đất ấy không dành cho tất cả mọi người. Người nhà cao, đi xe hơi, đồ ăn của lạ đến phát ngán. Kẻ còng lưng làm việc, chạy tảo buôn tần cả ngày lẫn đêm, tháng này qua tháng nọ cũng không đủ dư. Đời là vậy đó! Có bao giờ bạn đi ngang đường và chú ý những người bán hàng rong, nhìn sâu trong ánh mắt họ có gì đó mong chờ mòn mỏi. Có bao giờ bạn nhìn kĩ hơn những cụ già tật nguyền, những đứa em thơ phải vác cái bụng đói đi bán từng tờ vé số. Rồi những con người lầm than nhặt rác trên đường, từng tiếng rao như chất chứa một cái gì đó đến não lòng. Cuộc sống vẫn tiếp diễn! Dù người ta đi trong mòn mỏi đấy thôi!

Người ta vẫn cứ đi với biết bao lo toan. Người ta vẫn phải gồng mình để đấu tranh với sự ích kỉ, nhỏ nhen, tham lam, lòng dạ đến ” bất ngờ ” của con người. Để rồi sau tất cả, họ thấy mình như một quân cờ giữa một kiếp người phù du đến đáng sợ! Nỗi đau của họ có ai hiểu thấu cho!

Chu Thị Thu Hiền
13 tháng 10 2019 lúc 21:29

Sài Gòn! Là dù có nắng hay mưa, nóng hay lạnh thì Sài Gòn vẫn thế thôi, vẫn những con người ấy, những cảnh vật ấy. Chỉ có đôi khi con người ta có dịp được chậm lại để nhìn về những góc nhỏ bình yên mà thường ngày vẫn bị bỏ quên giữa dòng đời tấp nập, bon chen.

Cho những cơn gió từ tận phương xa.

Cho những hơi thở ấm áp.

Cho những buổi sáng mờ sương, vội dậy, vội rửa mặt, vội tống vài ba thứ linh tinh vào bụng, vội lên xe, vội phóng đi khi thành phố chỉ vừa kịp tắt đèn, vội run khẽ giữa không gian thoáng đãng của buổi tinh mơ, vội ngắm nhìn cả mênh mang phố xá rồi vội vã nhớ nhung ai.

Vội nhìn Sài Gòn lướt qua những ngày lạnh “xưa nay hiếm” để cũng vội ghi lấy vài khoảnh khắc khó phai.

Là những cái ôm. Không, bạn đừng hiểu nhầm ý tôi, vì dù cho với một người vẫn còn hay một mình dạo khắp Sài Gòn như tôi thì những cái ôm của các cặp tình nhân trên khắp các con phố, các công viên vốn dĩ sẽ tự động để lại nhiều ấn tượng sâu sắc lắm. Nhưng một phần vì nó xảy ra quá nhiều, quá lộ liễu và đôi khi có cả phần hơi thiếu văn minh. Nên trong những ngày lạnh giá này, bỏ qua những cái ôm đã thành quen thuộc ấy, tôi nhìn vào những góc khác nhỏ bé hơn nhưng có lẽ theo một nghĩa nào đó, ấm áp hơn.

Là nơi đoạn đường vắng bỗng nhiên tấp nập xe cộ đón đưa, nơi những đứa con dụi mắt, dụi đầu nũng nịu trong vòng tay đang mỉm cười của ba mẹ chúng. Nơi của tình thương bao dung và rộng lớn, của thứ tình cảm thiêng liêng bất diệt nhất dù đã trải qua bao biến cố cùng thành phố xanh tươi nhưng cũng rất ồn ào và bụi bặm này. Mà có lẽ không chỉ riêng tôi, ai nhìn thấy khung cảnh ấm áp đó lại không khẽ rùng mình giữa tiết trời lạnh giá này nhỉ. Vì sao lại rùng mình ư? Vì một chút xúc động dâng trào, một chút kỉ niệm ấu thơ chợt ủa về, một chút ganh tị với tâm hồn trong vắt kia. Cả một chút nhớ, nếu bạn xa nhà có lẽ là sẽ nhớ gia đình, tôi may mắn hơn được ở nhà, được cha mẹ chăm sóc nên ngay lúc này đây, điều tôi nhớ đến là bữa ăn sáng mà tôi chỉ vừa mới vội nuốt khi nãy kèm chút nhăn nhó vì bị ép ăn và những tiếng lục đục của mẹ tôi giữa tiết trời lạnh giá mà tôi thì luôn vin vào đó mà níu kéo lấy giấc ngủ từ tận đêm qua.

Tôi khẽ rùng mình, khẽ run, khẽ nhớ. Khẽ đem một làn hơi ấm từ sâu con tim sưởi ấm cho chính con tim.

Là ghế đá công viên, là các bậc cao niên đang tươi cười rộn rã trong tiếng nhạc khi du dương khi hào hùng, cùng đao, cùng kiếm, cùng những cái phất quạt rất phiêu. Là Sài Gòn cũng có khi là đã già nua nhưng chưa đến phần cổ kính, thế nên dẫu chẳng còn trẻ nhưng cũng chẳng phải là đã già đến độ sáng sáng tinh mơ là phải uể oải phơi nắng rồi đi vào đi ra. Sài Gòn biến động không ngừng, đi qua cả một thời tuổi trẻ đầy sóng gió, đi qua những bước ngoặt, những ngã rẽ của cuộc đời. Giờ đây người ta trở về với những gì là nguyên thủy nhất của cuộc sống, sức khỏe và tiếng cười.

Phảng phất nơi góc phố, hàng cây.

Là cũng những buổi sáng mới đây thôi, là nơi hàng ghế đá đôi khi hãy còn sũng nước. Là vô hình nhưng có lẽ giữa những tiếng xào xạc, vi vu, giữa ngút ngàn của không gian bao la mà vô tận của thứ tình cảm anh, em, hai ta từng chôn giấu, có lẽ gió vẫn còn lưu giữ những câu nói, tiếng cười, những cuộc trò chuyện nhỏ nhặt, đôi khi là cả hoang đường của một cặp vốn chưa bao giờ là tình nhân. Mà thôi, chỉ là chuyện đã xa, chỉ là đột nhiên nhớ lại một người thích nóng, một người thích lạnh. Thế rồi một đợt lạnh giá bất chợt đã đến, đã qua.

Nhắc đến Sài Gòn lại chẳng thể không nhắc đến những li cà phê. Là giữa sương khói của đất trời, giữa tiếng nhạc du dương thuần khiết, ngắm nghía li cà phê đang nhẹ tỏa những làn hơi ấm áp thoảng thoảng mùi thơm kích động đặc trưng. Cà phê như một thứ văn hóa đặc trưng thứ hai của Sài Gòn sau cái vội vã phóng khoáng vốn có của con người nơi đây. Bạn có thể bắt gặp cà phê ở khắp mọi nơi, từ những quán đẹp và sang trọng như phim đến những góc nhỏ nơi vỉa hè, góc phố. Sài Gòn còn có cả một khu vực rộng mênh mông ngay khu trung tâm, nó có tên riêng nhưng chả ai gọi tên ấy, chỉ gọi đơn giản là “bệt”. Và khi bạn có một chút hình dung về sức hấp dẫn của cà phê ở mảnh đất này rồi thì có lẽ đơn giản hơn rất nhiều để nói rằng, vào những ngày lạnh giá, vào những khi người ta cố tìm hơi ấm nơi nhau, khi hơi lạnh hạ nhiệt cho những cái đầu vốn quá nhiệt huyết kia để tự nhiên muốn tìm về những góc yên bình của cuộc sống thì những quán, những góc cà phê trở nên hấp dẫn đến nhường nào.

Sài Gòn! Ừ thì bây giờ Sài Gòn đã lại trở về với những gì vốn có. Là nắng cháy da, là gió mát vi vu. Là xe cộ tấp nập. Là khói bụi, là vội vã. Là dù có nắng hay mưa, nóng hay lạnh thì Sài Gòn vẫn thế thôi, vẫn những con người ấy, những cảnh vật ấy. Chỉ có đôi khi con người ta có dịp được chậm lại để nhìn về những góc nhỏ bình yên mà thường ngày vẫn bị bỏ quên giữa dòng đời tấp nập, bon chen.


Các câu hỏi tương tự
Vi pe
Xem chi tiết
Mai Khánh Huyền
Xem chi tiết
Nguyễn Thị Hiền Lương
Xem chi tiết
Phương Phương
Xem chi tiết
Nguyệt Trâm Anh
Xem chi tiết
Phan Anh Quan
Xem chi tiết
Y Vo
Xem chi tiết
Trần Quang Hiếu
Xem chi tiết
Trần Nguyễn Cát Tường
Xem chi tiết