Màu nước xanh, cá bạc, chiếc buồm vôi
Thoáng con thuyền rẽ sóng chạy ra khơi
Tôi thấy nhớ cái mùi nồng mặn qúa!
Đây là đoạn thơ nói lên cảm xúc của tác giả - một người con xa quê đang hướng về quê hương, đất nước. Thì ra, nhà thơ không đứng trên mảnh đất quê hương để viết lên những cảm nhận ấy, mà bằng một cách vô hình nào đó, ông cảm nhận nó bằng cả trái tim, tâm hồn tha thiết yêu thương, lúc nào cũng nhớ về nguồn cội. Yêu quê hương là yêu những gì bình dị nhất, gần gũi nhất. Kí ức không những không mơ hồ mà còn rất rõ nét. Lúc này ta thấy những gì còn lại trong đôi mắt tác giả, là cái màu xanh của nước, màu bạc của cá, màu trắng của cánh buồm ngoài khơi xa, những thứ đơn sơ mà đẹp đẽ nhất của quê hương - cái nơi có con sông Trà Bồng uốn khúc chảy quanh. Đặc biệt không thể quên được trong tâm thức người con đang ở nơi đất khách quê người đó là cái vị mặn mòi của biển khơi, nó gắn bó với những người dân lao động vùng biển, nó như trở thành một phần máu thịt, một phần linh hồn của quê hương, mang một dấu ấn rất riêng biệt. Và cũng giống như chất thơ của Tế Hanh vậy: bình dị, sâu lắng nhưng cũng rất ngọt ngào.
Khổ thơ cuối bài thơ "Quê hương" của Tế Hanh nhà thơ ko miêu tả cảnh làng chài đi đánh cá cũng ko miêu tả hững con người nơi đây nữa mà nhà thơ đã bày tỏ lòng yêu thương, trân trọng quê hương của mik:
" Nay xa cách lòng tôi luôn tưởng nhớ
Màu nước xanh cá bạc chiếc buồm vôi
Thoáng con thuyền rẽ sóng chạy ra khơi
Tôi thấy nhớ cái mùi nồng mặn quá"
Với cụm từ "luôn tưởng nhớ" ta có thể cảm nhận đc quê hương luôn nằm trong tâm hồn, trái tim của tác giả. Tác giả "tưởng nhớ" đến con thuyền, cánh buồm, nhớ những con cá và đặc biệt hơn là tác giả nhớ cái "mùi" nồng mặn. Tế Hanh nhớ quê hương thông qua những hình ảnh hết sức gẫn gũi, quen thuộc đối với người dân làng chài và hơn thê chúng là biểu tượng của làng quê tác giả. Quê hương luôn hiện lên bằng hình ảnh những con thuyền đánh cá "rẽ sóng chạy ra khơi" với " chiếc buồm vôi", chiếc buồm đã chải qua bao gian lao mưa nắng, như những người dân chài bằng ấn tượng "màu nước xanh" của biển, màu "bạc" của những con cá. Câu thơ cuối cùng với nghệ thuật ẩn dụ đã rất thành công trong việc diễn tả nỗi nhớ quê hương da diết của tác giả. Khổ thơ cuối bài đã thể hiện một cách sâu sắc tình yêu quê và nỗi nhớ quê hương sâu đậm của Tế Hanh.