Hướng dẫn soạn bài Bài học đường đời đầu tiên

Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài
Trần Thị Trà My

Viết 1 đoạn văn trình bày suy nghĩ của em sau khi chị Cốc mổ chết Dế Choắt

Dương
4 tháng 1 2017 lúc 19:12

Cần phải nhập vài Mèn ko bn

Nguyễn Thị Bích Thủy
4 tháng 1 2017 lúc 19:32

Tham khảo nha:
Trong câu chuyện Bài học đường đời đầu tiên , chi tiết chị Cốc mổ chết Dế Choắt đã làm cho Dế Mèn phải ân hận suốt đời.
Vì Dế Mèn kiêu căng cứ nghĩ mình là nhất, nhưng Dế Mèn đã sai lầm. Dế Choắt là một người bình thường nhưng vì sợ Dế Mèn nên Dế Choắt phải nghe lời Dế Mèn. Chị Cốc vì nhầm, tưởng Dế Choắt đã chêu mình nên đã mổ Dế Choắt làm vẹo sương sống. Còn Dế Mèn gây ra chuyện mà khong chịu nhận tội, mà trốn đi để Dế Choắt phải chịu tội thay.
Nhưng chị Cốc mổ Dế Choắt như vậy là không được. Theo em, chị Cốc cần xem xét kĩ hơn., hỏi rõ tình hình rồi mới xử, chứ chị Cốc làm như vậy thì oan cho Dế Choắt đáng thương.
Bài văn của mình ngắn và không hay lắm!

Nguyễn Trần Thành Đạt
5 tháng 1 2017 lúc 14:30

Dế Choắt tắt thở. Mèn vừa thương Choắt vừa ân hận nhưng đã muộn rồi, Dế Choắt đã chết và dù Dế Mèn có ân hận suốt đời thì Dế Choắt cũng không sống lại được nữa. Dế Mèn đưa Dế Choắt đến chôn vào một vùng cỏ um tùm nhất và đắp thành nấm mộ to, trên đặt một vòng hoa trắng.Lúc này, trời đã ngả về chiều, ánh trăng mờ nhạt chiếu trên từng bông cỏ khiến chúng có vẻ ảm đạm. Những bông hoa trắng trên mộ Choắt dường như ánh lên một màu tang tóc, đau thương. Trên bầu trời, mây như ngừng trôi, muôn vật đều yên ắng, chỉ còn lại tiếng gió như tiếng dương cầm và nước như đang hát một bản thánh ca tiễn Choắt về cõi hư vô…

Trong khung cảnh buồn đến não ruột ấy, vẫn có người đứng lặng lẽ bên mộ Dế Choắt. Đó là Dế Mèn. Mèn nhớ lại những chuyện cũ mà ân hận, mà xót xa. "Giá như mình không trêu chị Cốc thì đâu đến nỗi… Anh Choắt ơi! Tôi không ngờ… Tôi dại quá!". Mèn thầm nghĩ vậy. Giờ đây, khi đứng trước mộ Dế Choắt, Mèn mới nhận ra sai lầm của mình, mới biết phải sửa ngay sai lầm đó. Mèn nghĩ: "Có biết đâu mà lường: hung hăng, hống hách thì chỉ có đem thân mà trả nợ cử chỉ ngu dại. Tất cả là tại tôi, anh Choắt ạ! Tôi mà không trêu chị Cốc thì bây giờ anh vẫn còn sống…". Mèn nghĩ đến lời dặn dò của Dế Choắt, một lời khuyên chân thành đã kéo Mèn ra khỏi vẻ hung hăng thường ngày: "Ở đòi mà có thói hung hãng bậy bạ, có óc mà không biết nghĩ, sớm muộn thì cũng mang vạ vào mình…". Mèn đứng lặng hồi lâu, nghĩ về bài học đường đời đầu tiên, nghĩ về tất cả mọi người và những cử chỉ của mình mà thấy lòng ân hận: "Không anh Choắt ạ, anh ở nơi chín suối hãy yên tâm, tôi sẽ sửa sai khi còn chưa muộn. Tôi sẽ không phụ lời anh dặn dò đâu! Anh cứ yên tâm!".Mặt trời đã gần lặn, chỉ còn một chút ánh sáng yếu ớt soi khắp không gian. Dế Mèn cúi xuống bốc một nắm đất đắp lên mộ cho Choắt. Mèn nhìn mộ Choắt lần cuối cùng rồi quay gót, quả quyết bước đi…Gió vẫn thổi, cỏ cây, hoa lá lao xao rồi cúi rạp về phía mộ Choắt chào vĩnh biệt. Sương đã xuống, sương rơi từng giọt trên cỏ, từng giọt trên mộ Dế Choắt. Mặt trời đã lặn hẳn, cỏ cây vẫn như rì rào, lao xao, gió thổi mạnh sương vẫn xuống. Màn sương trắng in hình một chú Dế cúi đầu lầm lũi đi xa dần…



Các câu hỏi tương tự
Phan Ngọc Anh
Xem chi tiết
dinhmilinh
Xem chi tiết
Ha-yul
Xem chi tiết
hạnh hoàng
Xem chi tiết
Đinh Thị Khánh Chi
Xem chi tiết
Hina Ichigo
Xem chi tiết
mondeptroai
Xem chi tiết
Hương Quỳnh
Xem chi tiết
Sách Giáo Khoa
Xem chi tiết